Chờ đến khi Tô Trạch Lạc nhìn đến đĩa khoai tây cà rốt sợi, đã không khỏi đau, giá cả cao, phân lượng ít a!!
Cung Linh thấy Tô Trạch Lạc vẻ mặt đau lòng cười cười, gắp một đũa thức ăn cho cậu.
"Trước nếm thử."
Tô Trạch Lạc đau lòng nửa ngày, cảm thấy ít thì ít, vẫn là ăn đi, liền đũa Cung Linh duỗi lại đây ăn một ngụm. Hương vị ngoài dự đoán ăn ngon.
"Hảo, nhanh ăn đi."
Cung Linh thấy Tô Trạch Lạc rốt cuộc tốt một chút, cười thúc giục.
Tô Trạch Lạc cảm thấy thức ăn đích xác ăn ngon, giá cả tuy cao, lúc này dạ dày bị thu mua, cũng liền không oán giận cái gì.
"Kia không phải đồng sự anh sao?"
Tô Trạch Lạc đột nhiên nói. Cung Linh nghe quay đầu lại, quả nhiên là Hoàng Diệu Kiệt, bên người còn có một nữ nhân trang điểm khéo léo.
"Hắn không phải thích anh sao?"
Tô Trạch Lạc hiếu kỳ.
"Ăn cơm."
Cung Linh gắp một đũa cà rốt nhét vào miệng Tô Trạch Lạc, Tô Trạch Lạc bĩu môi, lại nhìn Hoàng Diệu Kiệt một cái, ngoan ngoãn ăn cơm.
Buổi tối nhiệt độ rất thấp, hai người cơm nước xong liền về phòng.
Bồn tắm rất lớn, cũng đủ hai người, trong phòng tắm còn có tinh dầu.
"Như thế nào so khách sạn còn đầy đủ hơn."
Tô Trạch Lạc lẩm bẩm.
"Nơi này bản chất cùng khách sạn là giống nhau."
"Nga."
Tô Trạch Lạc lên tiếng, đưa lưng về phía Cung Linh bắt đầu cởi quần áo.
Cung Linh biết Tô Trạch Lạc có chút không được tự nhiên, điểm không được tự nhiên này, sợ là hai ba năm đều xoá không đi. Cũng không đi trêu chọc cậu, chính mình cởi quần áo vào bồn tắm đầy nước.
Tô Trạch Lạc cũng đi vào, rõ ràng hai người cái gì nên làm, không nên làm đều đã làm, loại tình huống trần trụi vẫn là nhịn không được ngượng ngùng. Tô Trạch Lạc trộm ngó Cung Linh một cái, cảm giác hẳn là không bị phát hiện, vì thế liền có ánh mắt thứ bai, thứ ba......
Cung Linh cong cong khóe môi, dùng sức ôm Tô Trạch Lạc tới trên người mình.
"A!"
Tô Trạch Lạc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Cung Linh dùng sức ôm đến trên người, phản ứng lại chính mình đã ngồi trên bụng Cung Linh.
"Anh làm gì a."
Đôi tay chống ở Cung Linh ngực, không biết có phải hay không hơi nước quá nặng, Tô Trạch Lạc mặt đỏ hồng hỏi.
"Muốn nhìn liền nhìn, không cần tiền."
Cung Linh đem thân mình cậu áp vào mình, kề tai nói nhỏ.
"Ai...... Ai thích a."
Tô Trạch Lạc biệt nữu.
"Nếu em không thích, cho người khác xem trọng."
Cung Linh cố ý nói.
"Anh dám!"
Tô Trạch Lạc lập tức trừng mắt. Nhìn đến khóe môi Cung Linh cười xấu xa mới phản ứng lại, người này lại trêu đùa mình. Thật là nam nhân cầm thú.
"Hừ."
Tô Trạch Lạc nâng mông lại nặng nề ngồi xuống, Cung Linh kêu lên một tiếng.
"Bảo bối nhi, này nhưng liên quan đến tính phúc sau này của em a."
Cung Linh cười khổ, đối với Tô Trạch Lạc trả thù đã hưởng thụ thống khổ. Tuy không bị thương, chính là địa phương này yếu ớt. Tô Trạch Lạc này ngồi xuống, Cung Linh liền nổi lên phản ứng.
"Lễ vật tôi đưa cho em có mang theo không?"
Cung Linh trừng phạt tính nặng nề cắn bả vai Tô Trạch Lạc một ngụm.
"Không...... Ai tùy thân mang theo đồ vật này a."
Tô Trạch Lạc bắt đầu nghĩ tới IPad, nghĩ nghĩ mới biết không phải. (nhắc lại, anh đưa em hai món, một là chai bôi trơn, hai là Ipad. Anh nói cái thứ nhất, em tưởng cái thứ hai~)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...