Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Ngày hôm sau Cung Linh lấy ra lễ vật chân chính tính toán đưa cho Tô Trạch Lạc, là một IPad màu trắng. Tô Trạch Lạc đánh cho nam nhân hai cái, liền lo chính mình đùa nghịch món đồ chơi mới.

"Còn thẻ tiền làm sao bây giờ?"

Tô Trạch Lạc lộng IPad trong chốc lát, qua mới mẻ, mới nhớ tới chính mình nơi này còn có một cái thẻ.

"Hắn nếu đưa em, em nhận đi." Cung Linh thật sự hào phóng.

"Vậy anh giúp tôi hỏi một chút mật mã. Bằng không tôi cũng không dùng được a."

"Tôi nuôi em không được sao?"

Cung Linh thấy Tô Trạch Lạc vẻ mặt nghiêm túc, không cao hứng.

"Không phải anh cho tôi nhận sao?"

Tô Trạch Lạc theo lý cố gắng nói.

"Hảo đi hảo đi, anh giúp to trả lại cho hắn đi."

Tô Trạch Lạc thấy Cung Linh mặt vô biểu tình không nói lời nào, ủy khuất thỏa hiệp.

"Em còn ủy khuất?" Cung Linh buồn cười.


"Hừ."

Tô Trạch Lạc cầm lấy vừa mới tới tay IPad lại chơi tiếp, không để ý đến hắn.

"Người kia nếu tới tìm em, em cũng đừng để ý đến hắn."

Cung Linh nói xong thấy Tô Trạch Lạc không đáp lời, biết tiểu hài nhi là sinh khí, tuy rằng đưa lưng về phía hắn cúi đầu nhìn không thấy, nhưng phỏng chừng miệng nhỏ đã chu lên đi.

"Được rồi, tôi không phải muốn giáo huấn em. Muốn đi chỗ nào chơi, tôi mang em đi."

Cung Linh nhanh hống người. Lại không hống, còn không biết tiểu hài nhi sẽ ủy khuất thành bộ dáng gì.

Tô Trạch Lạc biệt biệt nữu nữu không để ý tới hắn, kỳ thật cũng không phải thực tức giận, nhưng chính là ủy khuất, Cung Linh ngữ khí một ôn nhu, liền càng ủy khuất, thật muốn giống nữ hài tử ôm hắn...... Tô Trạch Lạc nhanh chóng đuổi đi ý tưởng đáng sợ trong đầu, chính mình nói như thế nào cũng đều là đàn ông!!!

"Thật giận tôi?"

Cung Linh thoáng dùng sức ôm Tô Trạch Lạc đến trên đùi, sau đó đem cả người đều ôm vào trong lòng, ngữ khí ôn nhu.

"Hừ."

Tô Trạch Lạc ngạo kiều không để ý tới hắn, tiếp tục chơi trò chơi.

Tô Trạch Lạc chơi là đập chuột, phát ra thanh âm không nhỏ. Cung Linh nghĩ thầm, thật đem tôi trở thành chuột mà đập?


"Bảo bối dùng sức đập đi, hỏng lại mua một cái màu đen cho em."

Cung Linh nghiêm trang nói. Tô Trạch Lạc vừa nghe còn không có phản ứng lại, sửng sốt, chờ đến khi phản ứng, quả thực dở khóc dở cười, lúc ấy biệt nữu cũng hết giận.

"Tôi muốn ăn bữa tiệc hải sản lớn."

Tô Trạch Lạc không khách khí.

"Đi thay quần áo."

Cung Linh thấy tiểu hài nhi không tức giận, hôn hôn tóc tiểu hài nhi, phân phó.

Tô Trạch Lạc một lòng nghĩ tôm hùm, đại cua, vui vẻ hớn hở đi thay quần áo.

"Thật trùng hợp, mang theo hiền chất cùng ra ngoài ăn cơm?"

Lại là nam nhân lần trước. Hai người vừa mới an vị, người này liền xuất hiện trước mặt, không khỏi quá trùng hợp.

"Bá bá hảo." (bác trai~)

Tô Trạch Lạc cũng không biết chính mình là cọng dây thần kinh nào đối đáp, không đợi Cung Linh mở miệng trước một bước mở miệng nói.

"Bá bá?"

Người tới đại khái có chút chấn kinh, lặp lại Tô Trạch Lạc nói một lần. Hắn so Cung Linh còn nhỏ hai tuổi đâu, như thế nào, cũng không nên kêu bá bá đi?!

"Tôi cùng ba ba muốn trải qua thế giới hai người, bá bá tái kiến."

Tô Trạch Lạc không đợi nam nhân mở miệng, một bộ biểu tình vô hại nói. Thanh âm còn có chút làm nũng. Cung Linh phi thường may mắn chính mình không uống cái gì, nếu không khẳng định phun ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui