Bao Dưỡng Em Đi

Editor: Tiểu Hách

Điều may mắn này thật không phải là chu kỳ kinh nguyệt, thời gian quay trở lại thì tốt rồi.

Mình thiệt sự không hiểu cái vụ chu kỳ là ý gì hết

Nếu như Lâm Hoa không thức dậy trễ, cậu cũng không cần vội vàng đi đến chỗ quán cà phê kia. Nếu như không phải vội vàng đi đến quán cà phê như thế, cũng sẽ không đụng vào Lam Tiếu Chính. Không đụng vào Lam Tiếu Chính thì sẽ không cầm nhầm điện thoại, không cầm nhầm điện thoại cũng sẽ không làm mất điện thoại của hắn. Không làm mất điện thoại của hắn thì đâu có tổn thất lên đến mấy ngàn đồng, đó là một tháng tiền lương của mình! Chẳng lẽ tháng sau phải ăn không khí sao?

Nhưng mà, loại chuyện như vậy chưa đến phút cuối, ai biết là tốt hay xấu chứ?

Lâm Hoa có chút mệt mỏi, tuy rằng Lam Tiếu Chính nói không cần mình bồi thường, thế nhưng mình sao có thể không bồi thường? Mặc dù ở trong mắt mấy người như Lam Tiếu Chính, mấy ngàn đồng căn bản chỉ là giấy vệ sinh, thế nhưng Lâm Hoa làm người rất là có nguyên tắc.

“Tổng giám đốc đã nói gì với cậu, trước đây cậu đã quen biết với tổng giám đốc à?” Lâm Hoa vừa về tới phòng làm việc nho nhỏ của mình, chị Trần liền đi đến, ôm một xấp tài liệu trong tay, có lẽ là thứ mà hồi nãy Lam Tiếu Chính yêu cầu.

“Chị Trần” Lâm Hoa nhanh chóng đứng lên “Trước đây em không có quen tổng giám đốc, vừa rồi chỉ là bảo em làm mấy việc lặt vặt!”

“Thiệt?” Khóe mắt chị Trần liếc nhìn Lâm Hoa một cái, thấy Lâm Hoa đàng hoàng gật đầu, trong khoang mũi của cô tràn ra một tiếng hừ lạnh, đi đến phòng của tổng giám đốc.

Lâm Hoa chẳng biết tại sao, trước đây không có làm việc chung với bà chị này, bây giờ nghĩ lại lúc đó mình thầm mến chị ta thật đúng là vô căn vô cứ. Nhưng mà rõ ràng chị ta trang điểm đẹp hơn hồi nãy nhiều lắm, đẹp thiệt chứ.

Ngay lúc mình có công việc để làm, thời gian trôi qua thật đúng là nhanh. Trong nháy mắt, công việc vẫn còn rất nhiều, thế nhưng giờ tan sở đến rồi.


Lâm Hoa vì cái chuyện điện thoại mà buồn bực cả ngày, chuyện ngoài ý muốn lần này làm mất sạch sành sanh tất cả tiền tiết kiệm mình gửi vào ngân hàng!!! Đúng, chính là tất cả tiền tiết kiệm.

Nhanh chóng thu thập mọi thứ, Lâm Hoa chuẩn bị tan ca. Những lúc thế này, thời gian có vẻ rất đáng yêu.

Vừa đứng trong thang máy, Lâm Hoa đột nhiên nhớ đến Lam Tiếu Chính kêu mình đi lấy điện thoại. Dù sao cái đó cũng là ba trăm đồng, đi lấy về cũng tốt.

Thế là, Lâm Hoa lại đi thang máy lên.

Nhìn vào bên trong qua tấm kính, Lam Tiếu Chính vẫn ngồi ở trước bàn làm việc gõ bàn phím.

“Thật đúng là liều mạng mà!” Lâm Hoa chăm chú ngắm nhìn sườn mặt Lam Tiếu Chính, thực sự giống như đám nhân viên nữ nói, Lam Tiếu Chính nhìn rất đẹp trai.

Lâm Hoa không có đi quấy rầy Lam Tiếu Chính, ngồi về bàn làm việc của mình. Phòng làm việc của Lâm Hoa ngay bên ngoài phòng làm việc của Lam Tiếu Chính, chỉ cần hắn đi ra ngoài, Lâm Hoa khẳng định có thể nhìn thấy.

Chuyên tâm vào cái game nhược trí trong điện thoại mới, Lâm Hoa có chút mơ mơ màng màng đánh mấy cái ngáp. Tóm lại ngày thứ hai bất kể là thời điểm quan trọng nào thì cũng đều buồn ngủ, Lâm Hoa lim dim liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Lúc Lam Tiếu Chính đi ra ngoài, chính là thấy một cảnh tượng như thế này. Xung quanh tối thui, chỉ có một cái bàn làm việc sáng đèn, một cậu trai với gương mặt baby miệng chảy nước dãi nằm sấp trên bàn, thỉnh thoảng còn cọ cọ mặt lên trên cánh tay, vẻ mặt ngủ say sưa.

Lam Tiếu Chính cứ như thế ngắm nhìn Lâm Hoa, người này cho hắn cảm giác có chút táo bạo, người con trai gầy teo yếu ớt, sao lại có nguyện vọng lớn mật như thế? Là muốn được bao dưỡng có phải không?

“Lâm Hoa.” Lam Tiếu Chính lấy tay vỗ vỗ đầu Lâm Hoa.

“Hở?” Lâm Hoa nheo mắt trả lời, giấc ngủ này thật không yên ổn, cứ cảm thấy có chuyện gì đó, muốn cho mình duy trì tỉnh táo, hơn nữa chưa ăn cơm tối, vẫn là có hơi đói bụng.

“Tổng giám đốc?” Chờ đến khi thấy rõ Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa lại càng hoảng sợ, từ trên ghế liền đứng lên.

“Sao cậu còn ở đây, không phải đã tan sở từ lâu rồi à?” Lam Tiếu Chính lại nhìn mu bàn tay của Lâm Hoa vừa lau nước dãi trên mặt, có chút dễ thương chọc cười.

“Tổng giám đốc không phải muốn trả lại điện thoại cho tôi sao? Tôi ở đây là chờ ngài!” Lâm Hoa gãi gãi đầu, để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Xin lỗi, tôi quên mất” Lam Tiếu Chính suy nghĩ một chút, thật có một chuyện như thế, mãi xem văn kiện thì quên mất, đến khi bước ra khỏi phòng làm việc đã tan ca vài giờ.

“Không sao” Lâm Hoa nhanh chóng xua tay, thời gian của mình dù sao còn nhiều mà, cho dù trở về cũng không có chuyện gì để làm.

“Đi thôi, đi lấy di động cho cậu!”

Lam Tiếu Chính lấy di động của Lâm Hoa ở trong xe, đưa cho cậu.


“Cám ơn tổng giám đốc, tôi đi trước” Lâm Hoa nhận lấy di động, đúng là cái di động hàng nhái của mình, lúc đó sao không có nhìn rõ ràng chứ?

“Chờ đã” Lam Tiếu Chính gọi Lâm Hoa lại “Cậu trở về thế nào?”

“Ngồi xe buýt”

“Hiện tại mấy giờ rồi? Còn có xe buýt không?”

Lâm Hoa lấy ra cái điện thoại mới mua, nhìn đồng hồ, chín giờ? Sao có thể chứ? Lâm Hoa chớp mắt mấy cái, nhìn lại lần nữa, vẫn là chín giờ. Rõ ràng cảm thấy ngủ không lâu lắm, thế nào đã chín giờ, chuyến xe buýt trở về đã sớm thu xe.

Ngẩng đầu nhìn Lam Tiếu Chính đứng ở bên cạnh xe “Bây giờ xe buýt đã hết chuyến, tôi sẽ đón taxi đi về!”

Lam Tiếu Chính nhíu nhíu mày, đây cũng là trách nhiệm của mình thì phải.

“Tôi đưa cậu về” Giọng điệu thản nhiên không cho phản bác, Lam Tiếu Chính quay đầu liền lên xe.

Tổng giám đốc muốn đưa mình về? Đầu Lâm Hoa giống như bị một cái muộn côn đập vào, lúc cậu còn chưa phản ứng lại, Lam Tiếu Chính đã ngồi vào trong buồng lái. Lâm Hoa vội vàng ngồi lên xe của Lam Tiếu Chính.

Muộn côn: tên một loại binh khí ở cổ đại

Không dám ngồi ghế phó lái, Lâm Hoa ngồi ở băng ghế sau xe.

“Cám ơn tổng giám đốc” Chờ đến khi xe lái ra đến cửa chính công ty, Lâm Hoa mới nghĩ đến nói lời cám ơn.

“Hại cậu về trễ như thế cũng là trách nhiệm của tôi, nhà cậu ở đâu? Tôi đối với nơi này chưa rành lắm, cậu chỉ đường cho tôi!”


“Vâng” Lâm Hoa đáp lời.

“Cậu ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa” Nghe được câu hỏi của Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa lại không phản ứng đến, sửng sốt một hồi lâu, mới bắt đầu trả lời.

“Vậy chúng ta đi ăn!”

Chờ đến lúc Lâm Hoa về đến phòng trọ, đã gần mười một giờ.

Lâm Hoa cảm thấy ngày hôm nay thực sự ly kỳ, nhất là sáng sớm và buổi tối. Khi đối diện với Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa luôn luôn có cảm giác căng thẳng, dù sao cũng là cấp trên mà. Lúc nào cũng lãnh đạm không có chút biểu cảm nào, cái khoảng cách này làm cho Lâm Hoa nghĩ rằng đó là bản chất đặc biệt của người lãnh đạo.

Lúc ăn cơm, Lâm Hoa luôn cảm thấy mình chính là một đứa bé, bị một trưởng bối là Lam Tiếu Chính quát nạt ép ăn. Mình cẩn thận ăn, không dám nói lung tung, cũng không dám phát biểu ý kiến của mình.

Nhưng mà, ăn chùa một bữa cơm dù sao vẫn tốt, còn không có tốn tiền đón xe, cứ coi như là bồi thường một chút cho mình vì nhả ra một tháng tiền lương.

Nói đến tiền lương, Lâm Hoa từ trên cái kệ sách của mình lấy ra một quyển từ điển dày cộm. Hồi đó lúc tốt nghiệp, không có bán đi cái quyển từ điển cũ kỹ này, Lâm Hoa liền đem thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm kẹp lại trong đó.

Cẩn thận đếm dãy số phía sau, có thể còn dư lại chừng một ngàn đồng. Xem ra tháng này chắc phải ăn mì ăn liền cả tháng.

End chap 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui