Editor: Tiểu Hách
Sáng hôm sau, Lâm Hoa lại bị đồng hồ reo đánh thức, nhưng mà hôm nay đồng hồ reo sao thay đổi tiếng chuông rồi?
Mơ mơ màng màng lần theo âm thanh khởi nguồn đi tìm điện thoại di động, tay vừa mới duỗi ra ngoài, đã bị một cái tay khác kéo lại nhét vào trong chăn.
Lâm Hoa đột nhiên cả kinh, nhất thời thanh tỉnh hơn phân nửa. Khỏa thân dựa lưng vào một ***g ngực ấm áp, trên hông còn quấn một cánh tay. Hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, mặt của Lâm Hoa nhất thời liền ửng đỏ.
“Hôm nay cho em nghỉ!” Giọng nói của Lam Tiếu Chính mơ hồ truyền đến từ phía sau.
“Nhưng mà...” Lâm Hoa xoay người lại một cái, đối mặt với Lam Tiếu Chính, cả người đau nhức âm ỉ một trận, cậu đau đến hít một hơi khí lạnh.
“Nhưng nhị cái gì?” Thấy Lâm Hoa đau nhức thành như vậy, Lam Tiếu Chính có chút đau lòng xoa xoa thắt lưng cho cậu.
“Là tiền thưởng toàn bộ chuyên cần của em!” Được Lam Tiếu Chính xoa thắt lưng, Lâm Hoa có chút dễ chịu lầm bầm nói. Nhưng mà, vẫn còn có vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi.
“Anh nhớ ngày hôm qua tan sở em không có quẹt thẻ thì phải?” Giờ phút này lại còn nhớ mong tiền thưởng chuyên cần của mình?
“...” Lâm Hoa trừng mắt Lam Tiếu Chính, cái này là phải trách ai hở?
Hai người nhìn nhau, sắc mặt của Lâm Hoa dần dần ửng đỏ, vừa muốn mở miệng, mặt của Lam Tiếu Chính liền áp sát cậu. Gần gũi chạm vào nhau, lại một buổi sáng tốt đẹp, thức dậy còn nằm bên cạnh người yêu của mình.
Cuối cùng, Lâm Hoa vẫn là không đứng dậy đi làm. Đầu có chút nằng nặng, hơi sốt nhẹ, còn toàn thân thì đều đau nhức.
Thấy Lam Tiếu Chính mặc quần áo đàng hoàng, trong lòng Lâm Hoa vẫn còn có chút oán hận.
Lam Tiếu Chính thấy ánh mắt sáng rực của Lâm Hoa, hắn cảm thấy cậu lúc này đáng yêu vô cùng.
Chụt, Lam Tiếu Chính hôn gương mặt ửng đỏ của Lâm Hoa một cái “Anh đi ra ngoài mua cho em ít thuốc, không đi làm, ngày hôm nay đều nghỉ!”
“Anh không đi làm hở?” Lâm Hoa hơi ngạc nhiên nhìn Lam Tiếu Chính.
“Ừ.” Mỉm cười xoa xoa đầu Lâm Hoa.
“Vậy tiền thưởng chuyên cần của anh thì sao?”
“...” em cũng sa mạc lời như ca:)))
Lam Tiếu Chính mua thuốc cho Lâm Hoa, cũng mua điểm tâm, là mua cháo thịt nạc và trứng bắc thảo mà cậu thích ăn.
Nếu như Lam Tiếu Chính biết nguyên nhân Lâm Hoa thích ăn món cháo đó, không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì.
“Đúng rồi, ngày mai Trương Mạc mời chúng ta đi ăn!” Lam Tiếu Chính ngồi trên thảm trải ở phòng ngủ, đang cầm laptop làm việc, thuận tiện chăm sóc Lâm Hoa.
“Vì cái gì?” Thật ra Lâm Hoa không muốn gặp cái tên Trương Mạc này lắm, thật sự là chỗ nào cũng có mặt y.
“Anh bảo cậu ta đền cho em!” Lam Tiếu Chính nhíu nhíu mày, rõ là Trương Mạc không được ưa thích lắm.
“Anh ta đền em cái gì?” Lâm Hoa có chút ngạc nhiên hỏi lại.
“Thì coi như cậu ta nhận lỗi vì hại em khóc lóc thê thảm thế kia!”
“Anh!” Nói đến chuyện này, Lâm Hoa cũng có chút ngượng ngùng, na hồ bất khai đề na hồ, chuyện này thực sự rất mất mặt.
Na hồ bất khai đề na hồ: Nghĩa đen là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Nghĩa bóng: ví von giữa người và người không nên nhắc đến vấn đề riêng tư hay thiếu sót của người khác, cái nào nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói. Hiện tại dùng nhiều nhất trong trường hợp: là trong lúc vô ý bị người khác nhắc tới vấn đề đáng xấu hổ mà mình muốn lảng tránh như Lâm Hoa. Credit: baidu
“Sao thế? Không muốn đi ăn chùa một bữa à? Cậu ta mời đó”
“Xí! Chẳng lẽ em rất thích đi ăn cơm chùa của người khác?”
Lam Tiếu Chính nhìn cậu, không có phát biểu bất cứ lời nào. Lâm Hoa bị nhìn mặt càng đỏ hơn.
“Ây dà, đừng nói là em tính toán chi li nha! Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó mà!” Lâm Hoa có hơi xấu hổ kêu la.
“Ừ, em nói đúng!” Lam Tiếu Chính gật đầu “Ngày mai để Trương Mạc mời khách, em chọn món đắt tiền, ăn nhiều một chút!”
“...”
Hầu như là nằm trên giường cả ngày, Lâm Hoa cảm thấy nằm càng nhiều thì trong người càng mệt mỏi. Buổi tối hai người đi ra ngoài ăn một bữa cơm tối rất đơn giản.
Khí trời có chút lạnh, Lam Tiếu Chính nắm tay Lâm Hoa ung dung đi trong tiểu khu vắng vẻ không có đèn đường. Cảm giác trên tay thật ấm áp, cả người cũng cảm thấy ấm hơn.
Buổi tối, Lâm Hoa nằm trong lòng Lam Tiếu Chính, ngủ rất an ổn.
Ngày hôm sau như thường lệ phải thức dậy đi làm.
Thân thể Lâm Hoa vẫn còn hơi khó chịu, ý của Lam Tiếu Chính không đồng ý cho Lâm Hoa đi làm. Nhưng mà, Lâm Hoa rất chấp nhất với chuyện lương bổng, một chút tiền cũng không thể khấu trừ, có thể được tiền thưởng thì phải lấy được, ví dụ như tiền thưởng chuyên cần đầy đủ.
“Anh trực tiếp bao dưỡng em, còn làm cái gì?” Lam Tiếu Chính đang lái xe trên đường đến công ty, nói với Lâm Hoa.
“Anh thật muốn bao dưỡng em hở?”
“Đây không phải là nguyện vọng của em à?”
“Anh! Hừ, vậy mỗi tháng em muốn ba ngàn!” Lâm Hoa trừng mắt Lam Tiếu Chính, hắn không thể quên cái chuyện này à? (cái câu muốn bao dưỡng ấy)
“Ha ha ha!” Lam Tiếu Chính nhịn không được bật cười “Sợ rằng tìm không được người tình nhân bao dưỡng nào tuyệt vời như em, anh còn nghĩ em muốn ba mươi ngàn mỗi tháng đó chứ!”
“Vậy anh rốt cuộc có cho không?” Lâm Hoa có chút tức tối, sao hắn có thể nắm được giá cả thị trường ở phương diện này rõ ràng thế nhỉ?
“Cho, năm ngàn anh cũng cho!” Lam Tiếu Chính khẳng định gật đầu.
“Ứ thèm, em mới không cần tiền của anh đâu!” Lâm Hoa có chút xem thường nói ra “Sau này em không trả tiền thuê nhà cho anh, cũng trả cái phòng ổ chuột kia không thuê nữa. Còn nữa tiền thuê nhà anh chi ra, phí sinh hoạt anh chi ra, đồ dùng trong nhà anh cũng chi ra. Chí ít anh vẫn có một vú em miễn phí nhé!” Lâm Hoa phát huy độ tính toán chi li của cậu.
“Tốt!” Lam Tiếu Chính cười nói.
Lâm Hoa chậm rì rì ngồi vào trước bàn làm việc của mình, Lam Tiếu Chính trực tiếp đi về phía trước, đến phòng làm việc của hắn.
Lúc chị Trần đi tới, thấy ánh mắt của Lâm Hoa trở nên là lạ, quan sát cậu hai ba lượt.
Lâm Hoa bị cô ta nhìn trộm cũng có chút ngượng ngùng.
“Bổ sung công việc của hôm qua đi!” Chị Trần chỉ dặn dò những lời này, rồi xoẹt xoẹt trở về phòng làm việc.
Tự đáy lòng tay âm thầm làm ra điệu bộ thắng lợi, xem ra cái bà chị này chắc sẽ không đi quyến rũ Lam Tiếu Chính nữa rồi, vì gương mặt trang điểm của chị ta rõ ràng không xinh đẹp như trước kia. Lâm Hoa là thông qua điểm này phán đoán.
Lâm Hoa không quên buổi tối phải đi cọ cơm của Trương Mạc, cho nên buổi trưa cũng không ăn bao nhiêu, thật ra là cậu ăn không vô.
Lam Tiếu Chính hỏi cậu có phải còn khó chịu hay không, Lâm Hoa có chút kiên cường trả lời, phải chừa bụng cho bữa tối.
Rồi đến buổi tối, Lâm Hoa lại hoàn toàn cảm thấy hối hận một trận vì việc làm lúc trưa của mình.
Trương Mạc chọn một nhà hàng rất chính tông, cũng rất đắt, nổi tiếng với những món cay của Tứ Xuyên.
“Giới thiệu với cậu một chút!” Lam Tiếu Chính vỗ nhẹ Lâm Hoa một cái, mới đến từng bước nói với Trương Mạc.
“Đã biết nhau rồi, còn giới thiệu cái gì?” Trương Mạc liếc nhìn Lâm Hoa. Thật là càng nhìn, càng cảm thấy bé bỏng, giống y như trẻ con.
“Tôi chỉ là muốn nhấn mạnh thân phận của em ấy với cậu một chút!”
“Thân.. Thân phận... Khỏi đi mà, tất cả mọi người biết!” Trương Mạc có hơi ấp úng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ sợ Lam Tiếu Chính trịnh trọng như thế nói với y chuyện của Lâm Hoa.
“Lâm Hoa, bạn trai của tôi. Đương nhiên, cậu cũng có thể hiểu là người yêu của tôi” Lam Tiếu Chính không để ý đến Trương Mạc có hơi không tự nhiên, cứ mở miệng nói ra.
Bầu không khí cứng ngắt khó tả, trong lúc nhất thời cả ba người đều im lặng. Lúng túng nhất thật ra thì phải thuộc về Lâm Hoa.
“Ưm...” Lâm Hoa phá vỡ bầu không khí có chút lãnh đạm.
“Đói bụng?” Lam Tiếu Chính quay đầu hỏi Lâm Hoa.
Lâm Hoa không biết tại sao mỉm cười với Lam Tiếu Chính, sau đó lại đột nhiên cảm thấy mình rất ngớ ngẩn.
“Được rồi được rồi, hai người muốn ăn gì, mau chóng gọi đi!” Trương Mạc cảm thấy bầu không khí yên lặng như vậy, mình cũng cực kỳ không chịu được.
Nếu Lam Tiếu Chính đã nhận định Lâm Hoa rồi, sao y lại có ý kiến nữa, bối rối im lặng, cũng không sửa đổi được sự thật này, hà cớ gì phải thế chứ? Huống chi, Lâm Hoa này cũng có một chút thú vị, có đôi khi, cậu ta thực sự rất hài hước và buồn cười.
“Em muốn ăn món gì? Tự chọn, chọn món đắt nhất ấy!” Lam Tiếu Chính đẩy thực đơn tới trước mặt Lâm Hoa, còn không quên dặn một câu.
“Này, hai người các cậu!” Trương Mạc ở bên cạnh nghe nói như vậy rất là bất mãn, hơn nữa, từ lúc nào Lam Tiếu Chính lại nói chuyện như vậy, cũng biết tính toán những thứ này?
“Em… em muốn húp cháo!” Lâm Hoa thấy album thực đơn đều là tranh ảnh đỏ rực, trên mặt thực sự là một cây ớt.
“Nè... Lâm Hoa, tuy rằng tôi rất bất mãn với hành vi của hai người. Thế nhưng, cậu cũng không cần tiết kiệm tiền như thế mà!” Nghe thấy trong miệng Lâm Hoa phun ra mấy chữ đó, Trương Mạc cảm thấy mình thật sự là có lỗi rồi, cậu cũng đâu cần lưu tâm đến ý kiến của mình như thế chứ?
Lam Tiếu Chính mở ra một quyển thực đơn khác, gọi nhân viên phục vụ đến, chọn mấy món rau cải xào đơn giản. Lúc lật tới một trang món chính, nhưng không có cháo.
“Ở đây có cháo không?”
“Xin lỗi, không có, chỉ có canh. Ngài có thể chọn một món cạnh!”
“Ăn canh được không?” Những lời này là nói với Lâm Hoa.
Thấy Lâm Hoa gật đầu, Lam Tiếu Chính lại gọi thêm hai món canh, mới đưa thực đơn cho Trương Mạc.
“Các người không cần phải như thế?” Trương Mạc tiếp nhận thực đơn, có chút khó hiểu lắc đầu.
Trương Mạc gọi vài món cay đặc sản của Tứ Xuyên, gọi thêm một phần canh cá lớn.
“Gọi nhiều như thế ăn hết không?” Lâm Hoa không tán thành nói, là chủ tư bản thì không biết tiết kiệm sao?
“Đóng gói” Lam Tiếu Chính nói.
“Lần trước anh cũng nói đóng gói một lần, rốt cuộc chạy còn nhanh hơn người ta!” Lâm Hoa có chút bất mãn trách mắng.
“Bây giờ em không đặt đũa xuống, thì anh sẽ ăn sạch!”
“Anh nói nha!”
“Là anh nói”
Nghe đối thoại của hai người, Trương Mạc hơi giật mình nhìn Lam Tiếu Chính, hắn thật sự là thay đổi. Tâm tình Trương Mạc có chút khó hiểu, Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa ở chung một chỗ, thực sự rất hài hòa, cũng rất đẹp đôi. Y cũng có thể cảm giác được, niềm hạnh phúc lờ mờ vây quanh hai người.
Trương Mạc đột nhiên cảm thấy, không phải là mình cũng nên tìm một người à?
“Nói thế nào bữa này cũng là tôi mời nhỉ?” Trương Mạc lên tiếng cắt đứt đối thoại của hai người.
“Cho nên?” Lam Tiếu Chính nhíu mày hỏi.
“Cho nên muốn đóng gói cũng là tôi đóng gói ha!”
Nhìn chằm chằm Trương Mạc vài giây “Thôi, nhường cho cậu vậy!” Lam Tiếu Chính có chút tiếc hận nói.
Trương Mạc há hốc miệng, lại không phát ra được một chữ. Việc này khiến cho y cảm thấy mình giống như là chiếm được một tiện nghi thật là lớn?
Lam Tiếu Chính theo Lâm Hoa học xấu, đây là kết luận của Trương Mạc ở bữa cơm này, một cảm nhận rất sâu sắc.
Cuối cùng đóng gói hay không đóng gói, ai mang về, cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là hai ngày nay Lâm Hoa không có ăn được, có chút oán giận rất sâu.
Lam Tiếu Chính mỉm cười an ủi cậu, sau này thì tốt hơn.
Lâm Hoa liền giơ chân đá Lam Tiếu Chính.
Trả lại căn phòng nhỏ đã thuê hơn ba năm, Lâm Hoa chính thức dời đến nhà Lam Tiếu Chính, bắt đầu cuộc sống được “bao dưỡng”.
Thấy một đống lớn đồ vật tạp nham của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính vẫn là không nói nên lời.
“Cái này cũng muốn lấy?” Lam Tiếu Chính chỉ chỉ máy sưởi ấm năng lượng mặt trời nhỏ.
“Tất nhiên rồi, năm ngoái em đã mua với giá rất cao, rất ấm đó!”
“Trong nhà có điều hòa mà!”
“Điều hòa tốn nhiều điện, cái này thực tế hơn, nhất định phải lấy!”
“Được rồi, lấy thì lấy đi. Nhưng mà, có thể không mang cái bàn này?” Bàn học của Lâm Hoa, đừng có nói cũng là gỗ nguyên chất định chế giá cao.
“Không được, em muốn đặt cái này ở phòng ngủ, anh phải làm việc, em cũng phải làm việc!”
“Cái này thực sự đừng dời đi” Lam Tiếu Chính ngăn cản Lâm Hoa muốn dời cái tủ quần áo kia, món đồ này thật sự khó dời đi.
“Em đâu có muốn cái tủ này đâu!” Lâm Hoa liếc Lam Tiếu Chính một cái “Em đã thỏa thuận xong giá cả với lão Vương sát vách, bán rẻ với giá một trăm đồng”
“...”
Trong lúc chờ Lâm Hoa muốn dọn gì đó thì dọn, Lam Tiếu Chính thì đột nhiên cảm thấy căn nhà của mình lúc trước là có quá nhiều khoảng không?
“Từ giờ trở đi, em có thể để dành tiền rồi!” Đến lúc sắp xếp tất cả mọi thứ xong xuôi, Lâm Hoa thở phào một cái.
“Chuyện này (dọn nhà) và để dành tiền có quan hệ gì?”
“Bắt đầu từ bây giờ, tiền lương em kiếm được rốt cuộc có thể để dành rồi!”
“Ý là em làm công ba năm nay, không có đến một đồng để dành?”
“...”
“Đúng rồi, tháng sau em muốn về quê!” Lâm Hoa ngồi trên ghế sofa đọc sách nói với Lam Tiếu Chính đang ngồi đối diện.
“Trở về đi, anh duyệt ngày phép cho anh!”
“Ưm, biết rồi!” Lâm Hoa chậm rãi cúi đầu.
“Không thì, anh trở về với em?”
“Thực sự?” Mắt lấp lánh, trái tim khẽ động nhìn Lam Tiếu Chính.
“Thật”
End chap 34
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...