Quý Thi quả nhiên không hề nói đùa, một tuần sau anh Thái Ni mang vẻ mặt thần bí, cười bảo chúng tôi đoán xem ảnh mang đến tin tốt gì.
KK: “Chẳng lẽ là tiết mục thông báo?”
Anh Thái Ni xua tay: “Còn tốt hơn.”
Thượng Gary: “EP bán đứng đầu?!”
Anh Thái Ni: “Không có khả năng.”
Tôi: “Làm đại sứ thương hiệu?” Lời này nói ra chính tôi cũng đỏ mặt, quá dối trá!
Anh Thái Ni trợn mắt nhìn tôi: “Em cho rằng với giá trị con người của em bây giờ thì có thể đại sứ cho cái gì?”
Tôi không biết. “Mì ăn liền?”
Anh Thái Ni cũng không tỏ vẻ bí hiểm nữa, tin tức được mời làm khách quý biểu diễn trong concert lưu diễn của LOTUS vừa thốt ra, mọi người đều sợ ngây người. Thượng Gary vỗ tay đầu tiên, tôi cũng ra sức vỗ tay, mãi đến khi anh Thái Ni dùng ánh mắt nhìn Tây Dương kính* nhìn về phía mình, tôi mới nhận ra động tác vỗ tay của tôi chắc chắn là bị nhiễm của Quý Thi, tràn đầy cảm giác trẻ em lớp lá không hài hòa.
(*) Một loại dụng cụ vui chơi dân gian, bên trong hộp chứa bức tranh được in nhỏ lại, trên hộp đặt kính lúp, có thể nhìn hình ảnh phóng đại. Bởi vì ban đầu bức tranh được in nhỏ lại phần nhiều là tranh phương Tây, cho nên gọi là Tây Dương kính.
Sau khi vui sướng, Pean đột nhiên hỏi, “Nhưng tại sao LOTUS lại mời chúng ta?”
“Đúng vậy.” KK nói, “Là công ty sắp xếp sao?”
“Lần trước công ty liên hoan, anh nói với lão tổng về tình huống debut và thông cáo tiếp theo của các em.” Anh Thái Ni mặt mày hớn hở, “Không ngờ Quý Thi chủ động nói ‘Hay là mời họ đến concert của chúng tôi!’.”
“Tiền bối Quý Thi đúng là người tốt!” Thượng Gary lập tức phát cho Quý Thi một tấm thẻ người tốt.
Tôi dương dương đắc ý bí hiểm cười, lần đầu cảm nhận được khoái cảm bị bao dưỡng, aiii không được, không thể sa vào đó, chuyện này rốt cuộc vẫn không đạo đức, hơi ngọt chút là được rồi, không nên quá đắc ý vênh váo!
Nhưng mà Pean vẫn buồn bực: “Tại sao Quý Thi muốn mời chúng ta? Hơn nữa đây chỉ là ý kiến của mình hắn, không biết những người còn lại trong nhóm thấy thế nào?”
Anh Thái Ni bị hỏi đến nhức đầu: “Các thành viên của LOTUS đều tỏ vẻ không thành vấn đề, được rồi đừng có nghĩ nhiều, nói chung nắm giữ cơ hội này cho tốt. Lần này các em cần hát live đơn khúc debut, vũ đạo phải lưu loát, sau đó cùng LOTUS hát đồng ca
, nhưng cơ hội các em tập luyện cùng LOTUS chỉ có một lần, cho nên bây giờ luyện cả nhảy cả hát luôn nhé!”
***
Thế là mấy ngày nay chúng tôi tăng thời gian luyện tập, chớp mắt đã đến ngày diễn tập, tôi rất hồi hộp, bởi vì tôi chưa từng đối diện với Quý Thi ở nơi công khai, rất sợ tên đó phát tác bệnh thần kinh đùa giỡn tôi.
Chúng tôi đón xe đến sân vận động trước một tiếng, LOTUS đang tập luyện trên sân khấu, chúng tôi theo nhân viên rẽ trái rẽ phải ở lối đi đến hậu trường, từ xa chỉ nghe thấy thanh âm quỷ khóc sói tru của Quý Thi, hắn có vẻ đặc biệt HIGH, giống như một con mèo sói*.
(*) Mèo Lykoi hay còn gọi là mèo sói (từ lykoi trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là ma sói) là một giống mèo nhà lông ngắn có nguồn gốc ở Mỹ tại Vonore, bang Tennessee. Đây là giống mèo độc đáo mang khuôn mặt của sói và hành động như chó. Giống mèo Lykoi khác biệt với những loài mèo khác không chỉ bởi bộ lông đặc biệt mà còn bởi tính cách như họ nhà chó của mình.
Thứ lỗi cho tôi dùng từ kỳ quái như thế, bởi vì tôi cũng không tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung.
Đến hậu trường, leo thang được một nửa, tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Thi trên sân khấu, hắn búi tóc hình quả táo, đeo tai thỏ đang treo trên dây thép, tôi lại càng hoảng sợ. Trong lúc quay phim thì dây thép này được gọi là đồ bảo hộ, không hiểu trên sân khấu có phải cũng gọi tên như vậy hay không. Quý Thi cuộn một vòng trên đồ bảo hộ, thoáng cái đầu lao xuống, tai thỏ rớt theo.
Tôi vội vàng chạy lên phía trước nhặt cho hắn, đợi đến khi tôi đứng lên định đưa cho hắn, Quý Thi cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt kỳ lạ, tôi mới phát hiện toàn sân khấu đang nhìn mình.
Thôi xong tôi phản xạ quá có điều kiện rồi! Trước đây trong căn hộ Quý Thi thường vứt đồ từ lầu hai xuống cho tôi nhặt. Cũng không phải để cho tôi nhặt, chắc hắn định để tôi đỡ được, nhưng cánh tay bướng bỉnh luôn không nghe bộ não sai bảo, khiến tôi lúc nào cũng là đồ đạc rơi xuống đất rồi mới nhặt lên.
Có lúc tôi sẽ oán giận: “Có thể ném chuẩn chút không?”
Quý Thi trả lời: “Đây là một loại tình thú.”
Đỡ được mới gọi là tình thú, không đỡ được không gọi là tình thú, đạo lý này chó cũng hiểu!
Về sau hắn để tôi đỡ đồ gì đó tôi đều không có tý sức lực nào, không muốn đỡ, mà cũng không đỡ nổi.
Tôi không muốn đỡ, vậy mà đồ toàn rơi vào người, mũ, khăn mặt, quần lót… Thế là tôi đành nhặt cho hắn, nhặt lên đặt trên ghế salon. Tôi ngồi trên ghế salon, thường xuyên cảm giác mình ngồi trong ổ chó.
Quay về thời khắc này, tôi xấu hổ muốn chết, mãi đến khi Quý Thi nhận lấy tai thỏ.
Nhân viên tháo đồ bảo hộ, hai chân Quý Thi rơi xuống đất, treo tai thỏ trên cái cổ thấm mồ hôi, nói với tôi: “Cảm ơn.” Vừa cười vừa nói, “Cậu rất giống một người bạn của tôi, thấy ai làm rơi cái gì cũng nhặt lên trả về chỗ cũ.”
Tôi biết đây là đang cho tôi bậc thang xuống dưới, vội vã cúi người chào nhận lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Em không làm ảnh hưởng đến mọi người chứ ạ!?”
“Không có.” Quý Thi giang hai tay khoe khoang trên sân khấu của mình, “Đoàn đội của tôi là chuyên nghiệp nhất~ Tới đây, hoan nghênh những người bạn nhỏ~~”
Mọi người trong đoàn đội nhiệt liệt vỗ tay, Quý Thi cũng bộp bộp vỗ tay. Bốn ánh mắt trong nhóm tôi đều nhìn tôi, tôi cũng không thể tin được mình từng vỗ tay giống hệt Quý Thi. Tôi hẳn là học tập ưu điểm của hắn, bị sở trường của hắn cảm hóa, nhưng mà tôi cũng không rõ lắm hắn có ưu điểm với sở trường gì…
Lúc chuẩn bị diễn tập KK nói bên tai tôi: “Cậu làm anh sợ muốn chết, sao chạy nhanh như chớp thế hả?”
Tôi đỏ mặt, không khỏi liếc trộm Quý Thi, hắn cũng không nhìn tôi, đang uống nước, hai người trợ lý quạt cho hắn, cả người hắn thở hổn hển, giống như con chó lớn.
LOTUS muốn nghỉ một lúc, chủ yếu là để Quý Thi nghỉ ngơi, lúc này chúng tôi tập luyện ca khúc debut của JUST, chờ Quý Thi thở bình thường rồi lại đồng ca
của thiên đoàn.
Dựa theo kế hoạch của buổi concert, vào thời điểm chúng tôi biểu diễn trên sân khấu, cũng là lúc LOTUS thay đồ trong hậu trường.
Vũ đạo đã tập từ lâu, lần này chỉ là tập luyện ở hiện trường, chỉ có một cơ hội này, bởi vì ngày mai là chính thức hát rồi.
Lúc chúng tôi nhảy Quý Thi ở bên cạnh đứng xem, tôi cứ cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đâm vào, trong lòng lâng lâng nghĩ, không phải là bị kỹ thuật nhảy tiến bộ thần tốc của tôi hấp dẫn chứ!? Trong đầu không biết tại sao nhớ đến miêu tả trong tiểu thuyết, như thể nhìn thấy Quý Thi đứng ở sau tôi, hắn cầm cốc nước, một đôi mắt đẹp đến mất hồn dán vào kỹ thuật nhảy anh tuấn (cũng không đến) của tôi, đôi môi đỏ mọng rít ống hút…
Bất tri bất giác tôi xuất thần nhảy đặc biệt ra sức, cứ như vậy trong nháy mắt cảm giác mình dường như đang độc vũ trên sân khấu, kỹ thuật nhảy cô độc lại sôi nổi.
Nhảy xong sau lưng lại truyền tới tiếng cười khoa trương của Quý Thi.
Tôi quay đầu lại, thấy Quý Thi ngồi xổm dưới đất cười, ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, tôi nhìn các thành viên khác đứng bên tay trái mình, không hề cảm thấy họ có chỗ nào buồn cười, điều này khiến tôi có dự cảm rất phiền muộn…
Quý Thi thấy tôi nhìn hắn, liền khách khí chỉ chỉ áo sơmi của tôi, tôi mới phát hiện tôi nhảy rồi nhảy đến mức khiến vạt áo sơmi bung ra phân nửa.
Ngay cả Á Đương bên cạnh cũng cười ra tiếng.
Tôi quay lưng đỏ mặt sơ vin lại, trong lòng nhắc nhở chính mình, mọi việc đừng quá dồn sức, có thể bỏ ra năm phần sức lực thì cần gì bỏ ra mười phần, đều là có đạo lý.