Hai người vẫn ngọt ngào bên nhau trải qua một quãng thời gian, Mạnh Nhất Tông trước sau không tìm được chỗ đột phá để hai người ngồi xuống bàn luận, Nguyễn Tri Khiêm cũng không nói với Mạnh Nhất Tông chuyện mẹ anh tới tìm mình. Quan hệ hai người thoạt nhìn bình an vô sự, nhưng mỗi người lại có suy nghĩ riêng.
Thời gian gần đây Nguyễn Tri Khiêm cảm giác mình rất dễ mệt, mỗi buổi sáng đều không muốn thức dậy. Có lúc có thể ngủ một ngày, buổi tối lên lớp dạy học sinh cũng hầu như không có tinh lực. Lịch Dương đặc biệt quan tâm đến người mợ xinh đẹp …. à không, là đặc biệt quan tâm giáo viên của mình, vẫn luôn hỏi cậu bị làm sao vậy. Nguyễn Tri Khiêm cũng không cảm thấy có vấn đề lớn lao gì, chỉ vung vung tay ra hiệu nó không cần lo lắng.
Hết giờ làm Nguyễn Tri Khiêm gọi điện thoại cho Vương Chân Chân, nghĩ là bệnh vặt không quan trọng nhờ Vương Chân Chân cho vài tên thuốc để đến nhà thuốc mua thuốc uống. Vương Chân Chân nghe cậu miêu tả, trầm mặc một hồi lại hỏi vài câu, Nguyễn Tri Khiêm không biết gì cho nên vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Vương Chân Chân nghe xong sau đó cười lạnh một tiếng: “Xem ra Mạnh Nhất Tông con trâu già này thật tận tâm tận lực.”
“???” Nguyễn Tri Khiêm một đầu đầy nghi vấn: “Làm sao vậy?Chuyện này với Nhất Tông có quan hệ gì?”
“Lát nữa anh đi tới nhà thuốc mua que thử thai, tự mình ở nhà thử xem. Hai vạch thì tới tìm em.” Vương Chân Chân nói xong cúp điện thoại, Nguyễn Tri Khiêm nghe xong mấy lời này gương mặt cũng đỏ lên.
Trước tiên cậu theo lời Vương Chân Chân đến nhà thuốc mua cái que thử thai. Cậu rất là ngại ngùng nhưng nhân viên bán thuốc trưng ra bộ mặt lạnh lùng giải quyết việc chung, không khỏi làm cho cậu tự tại một chút. Mua xong trên đường trở về lại tìm thông tin trên mạng khi mang thai thì có hiện tượng gì, cậu xem từng chữ từng chữ cẩn thận, phát hiện mỗi người lại có một triệu chứng khác nhau, làm cho cậu thấp thỏm cực kì.
Cũng không biết người như cậu có nhiều hay không? Lúc mang thai có giống phụ nữ bình thường không? Nếu như thật… Mang thai, vậy mẹ Nhất Tông có …
Cậu về đến nhà chăm chú đọc giấy hướng dẫn cách dùng que thử thai, cậu theo hướng dẫn mà làm. Sau đó ở trong phòng tắm hết sức chăm chú nhìn cái que thử thai.
“Tri Khiêm?” Mạnh Nhất Tông lấy khăn quàng cổ xuống, đem áo khoác treo lên móc, thay đôi dép lê rồi nhìn vào nhà. Anh phát hiện Nguyễn Tri Khiêm không ở phòng khách, chạy đến nhà bếp cũng không gặp người, nhưng nhìn thấy giày của Nguyễn Tri Khiêm hẳn là cậu đã về nhà. Ngày hôm nay làm sao vậy? Mọi ngày đã sớm nhào tới ôm ôm hôn hôn rồi mà.
Trốn ở trong phòng tắm Nguyễn Tri Khiêm tập trung cao độ, nhìn thấy từng cái rồi từng cái vạch hồng hiện ra quả thực cao hứng muốn rít gào! Cậu nghe thấy tiếng của Mạnh Nhất Tông muốn lập tức lao ra chia sẻ tin tức tốt này, nhưng cậu suy nghĩ lại vẫn nên chọn một thời điểm tốt hơn để thông báo tin này. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Mạnh Nhất Tông cậu sẽ cho anh một bất ngờ. Cậu đem que thử thai ném vào sọt rác còn dùng khăn giấy thận trọng che lại, miễn cho Mạnh Nhất Tông nhìn thấy sớm tiết lộ sự ngạc nhiên này.
Mạnh Nhất Tông không thấy cậu đang muốn lên lầu tìm người thì Nguyễn Tri Khiêm từ trên lầu chạy xuống.
“Gặp phải chuyện gì tốt mà cao hứng như vậy?” Mạnh Nhất Tông ôm chặt Nguyễn Tri Khiêm, nhu nhu đầu của cậu: “Em làm cái gì mà tâm tâm niệm niệm đến thức thần?”
Nguyễn Tri Khiêm biết anh đang cười cậu gần đây trầm mê chơi game thế nhưng cậu thật là vui, quyết định không cùng Mạnh Nhất Tông tính toán.
“So với chơi game càng vui vẻ hơn, qua mấy ngày nữa mới nói cho anh nha!”
Mạnh Nhất Tông cưng chìu cười: “Được được được, đêm nay ăn cái gì?”
Nguyễn Tri Khiêm đột nhiên phản ứng lại: “Ah! Em còn chưa có làm cơm nữa!” Nói xong tránh vòng tay ôm ấp của Mạnh Nhất Tông, chạy vào trong phòng bếp.
Mạnh Nhất Tông nhìn bóng lưng hoạt bát của cậu không tự chủ cũng bật cười. Như vậy có gì không tốt, sao lại phải yêu cầu nhiều như vậy.
Cuối cùng Mạnh Nhất Tông đi vào giúp Nguyễn Tri Khiêm nấu ăn, hai người cũng không dùng nhiều thức ăn, ba món một canh rất nhanh đã làm xong.
“Đúng rồi, có phải em đem chuyện chúng ta đi tuần trăng mật viết thành công lược?” Mạnh Nhất Tông gắp một miếng thịt gà vào bát hỏi.
Nguyễn Tri Khiêm nghe vậy, lộ ra một nụ cười xấu hổ: “Anh đã nhìn thấy hả? Lúc trước anh không có ở nhà, em hơi buồn nên…”
“Thư ký của anh nhìn thấy, trong công ty đều biết, nhưng anh chưa có xem.”
Nguyễn Tri Khiêm múc cho Mạnh Nhất Tông một chén canh: “Vậy lát nữa anh xem nha, cảm thấy được chỗ nào không được em sẽ sửa lại.”
Mạnh Nhất Tông lấy điện thoại di động ra cho Nguyễn Tri Khiêm xem, hình nền điện thoại đã đổi thành bức ảnh mà Nguyễn Tri Khiêm chụp anh đã đăng trên website du lịch.
“Anh rất là tự kỷ đó nha, còn dùng hình của mình làm ảnh nền điện thoại…” Nguyễn Tri Khiêm nhăn nhăn mũi, làm ra bộ mặt ghét bỏ, khóe mắt lại có ý cười.
“Thư ký của anh nói: Nhìn bức ảnh này cũng có thể thấy được người chụp ảnh rất yêu người trong ống kính…” Mạnh Nhất Tông giả giọng của cô thư ký nói câu này, làm cho Nguyễn Tri Khiêm dở khóc dở cười.
“Ăn cơm của anh đi, đừng nhiều lời như vậy!” Nguyễn Tri Khiêm gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng của Mạnh Nhất Tông, Mạnh Nhất Tông không biết xấu hổ ăn hết.
Buổi tối lúc đi tắm Nguyễn Tri Khiêm ngâm mình trong bồn tắm, cả người như chìm đắm trong hạnh phúc, trong đầu các loại suy nghĩ cứ lung tung bay qua.
Phải tranh thủ thời gian đi tìm Chân Chân khám cho chính xác, thuận tiện hỏi cô cần phải chú ý cái gì. Dù sao đứa con này có cũng không dễ, trước kia Chân Chân cũng nói thân thể của cậu muốn thụ thai cũng rất khó khăn.
Cậu thật không có nghĩ tới bước này!
Không biết khi Nhất Tông biết thì sẽ có phản ứng gì?
…
Bất tri bất giác cậu ngâm mình đến hơn một giờ, Mạnh Nhất Tông sợ cậu có chuyện, gõ cửa hỏi cậu không có sao chứ. Cậu trả lời một câu rồi lau khô thân thể đi ra.
Mạnh Nhất Tông đeo mắt kính ngồi ở đầu giường ôm notebook xử lý văn kiện, ánh sáng của máy vi tính trắng loáng phản xạ vào trong mắt kính nên không nhìn được cảm xúc của Mạnh Nhất Tông. Thế nhưng miệng của Mạnh Nhất Tông luôn nở nụ cười đã bán đứng tâm tình của chủ nhân nó, tâm trạng của Mạnh Nhất Tông hiện tại rất tốt.
Nguyễn Tri Khiêm chui vào trong chăn, gối lên trên đùi anh, đem đầu đến gần nhìn xem anh đang làm gì. Nguyễn Tri Khiêm nghe thấy tiếng nhạc truyền ra cũng đoán được hẳn là anh đang xem công lược fc.
“Em hành văn cũng rất tốt mà!” Mạnh Nhất Tông ca ngợi: “Bình thường sao không thấy em nói chuyện buồn nôn như vậy? Hả?”
Nguyễn Tri Khiêm vỗ nhẹ một phát vào cánh tay của Mạnh Nhất Tông: “Không nói ra được…”
“‘ Dường như trong không gian đầy ánh sao này, cuộc sống của anh cũng là cuộc sống của em lóng lánh ánh sao ‘” Mạnh Nhất Tông cố ý đem những câu Nguyễn Tri Khiêm viết đọc ra làm cho Nguyễn Tri Khiêm mắc cỡ đến đỏ mặt, dùng chăn che lại đầu.
“Nói đến chuyện này chúng ta tìm một cơ hội trở lại đó thăm Tát tiên sinh đi? Coi như đi chơi một lần nữa cũng được.” Mạnh Nhất Tông liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Khiêm cuộn mình trong chăn như con tằm trấn an sờ sờ đầu của cậu.
Nguyễn Tri Khiêm chỉ lộ ra một đôi mắt, nghe vậy cười đến mặt mày cong cong, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
“Được nha! Sang năm mang bảo bảo đi…”
“Bảo bảo?” Mạnh Nhất Tông nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Tri Khiêm tự mắng mình một câu, còn nói muốn làm chuyện kinh hỉ, cái miệng rộng của mình tự nhiên lại nói ra.
Cậu thẳng thắn ngồi dậy, dựa vào vai Mạnh Nhất Tông nói: “Đúng rồi, chúng ta đã có tiểu bảo bảo….”
Mạnh Nhất Tông lấy mắt kính xuống để qua một bên, phản ứng cũng không cao hứng như Nguyễn Tri Khiêm nghĩ. Anh xoay người Nguyễn Tri Khiêm lại đối mặt với mình, nghiêm túc nhìn Nguyễn Tri Khiêm, chân mày hơi nhíu lại như là đang tiêu hóa tin tức này.
“Chuyện khi nào?”
Nguyễn Tri Khiêm bị phản ứng này của anh doạ đến bối rối: “Chắc là… Khoảng thời gian gần đây thôi, anh không muốn có bảo bảo sao?”
Mạnh Nhất Tông đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Tri Khiêm, chạy vào trong phòng tắm sau đó dùng khăn giấy cầm cái que thử thai đi ra. Gương mặt của anh đầy vẻ phức tạp.
Nguyễn Tri Khiêm có ngốc cũng cảm thấy Mạnh Nhất Tông chẳng hề hưng phấn khi biết mình mang thai. Giờ khắc này trong lòng cậu mờ mịt, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn Mạnh Nhất Tông. Lúc bình thường đôi môi cậu đỏ hồng vào giờ khắc này cực kỳ tái nhợt thậm chí còn khẽ run.
“Tri Khiêm, anh…” Mạnh Nhất Tông nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm như vậy cũng phát hiện mình quá khích, vội vàng ném que thử thai đi qua ôm cậu lại bị Nguyễn Tri Khiêm tránh ra.
Nguyễn Tri Khiêm cúi đầu, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, Mạnh Nhất Tông lại nhìn thấy nước mắt của cậu từng giọt từng giọt rớt xuống chăn.
“Anh, không phải là anh không muốn bảo bảo, chỉ là rất đột ngột … anh vẫn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, chuyện này…” Mạnh Nhất Tông dùng lời nói không có mạch lạc mà giải thích, bình thường anh ăn nói rất hùng hồn lúc này lại như trò cười.
Mạnh Nhất Tông cuối cùng vẫn lần thứ hai đi lên ôm lấy cậu, Nguyễn Tri Khiêm ở trong lồng ngực của Mạnh Nhất Tông âm thầm mà khóc. Thậm chí Mạnh Nhất Tông có thể cảm giác bả vai mình bị ướt. Cũng không biết qua bao lâu, Mạnh Nhất Tông cảm giác tâm trạng của Nguyễn Tri Khiêm đỡ hơn rất nhiều, mới lần thứ hai thử mở miệng.
“Em cũng biết, gia đình của anh đối với anh ảnh hưởng rất lớn. … Anh không có tự tin làm một người cha tốt, ít nhất là bây giờ không có… Em..em phải cho anh một chút thời gian.” Mạnh Nhất Tông nhẹ nhàng hôn vào tóc của Nguyễn Tri Khiêm, xúc cảm mềm mại cọ cọ vào chóp mũi, không biết sao cũng làm cho anh có cảm giác mũi của mình cay cay.
“Nhưng, nhưng anh biết rõ em có thể sẽ mang thai, anh bắn vào phía trước không phải là muốn có bảo bảo à!” Nguyễn Tri Khiêm đột nhiên lớn tiếng hét lên một câu, mặt cũng đỏ bừng.
Mặt của Mạnh Nhất Tông đầy hổ thẹn, thậm chí không có cách nào nhìn thẳng vào sự chất vấn của Nguyễn Tri Khiêm.
“Bởi vì… Chân Chân nói em không dễ có thai. Anh, cũng không phải anh từ chối không muốn bảo bảo, chẳng qua anh cảm thấy bây giờ không phải lúc, chuyện này đến quá nhanh!” Mạnh Nhất Tông cảm thấy bây giờ mình nói cái gì cũng giống như là trốn tránh trách nhiệm, khiến anh giống như là thằng đàn ông cặn bã đùa bỡn tình cảm, làm người ta lớn bụng nhưng không muốn phụ trách chạy thẳng một mạch.
Nhưng sự thực là từ ngày đầu tiên anh biết tính hướng của mình thì anh luôn chuẩn bị tâm lý là mình sẽ không có con. Hai người đàn ông không có cách nào sinh con chỉ là suy nghĩ thứ yếu. Nguyên nhân trọng yếu hơn là anh thật không có tự tin mình có thể giáo dục được con mình. Hoàn cảnh lớn lên của một người có thể tạo thành ảnh hưởng mạnh như thế nào chỉ có bản thân người đã từng trải qua mới có thể trả lời.
Bây giờ không phải anh không muốn đứa bé này mà là quá khiếp sợ.
Sau khi Nguyễn Tri Khiêm hét lên câu đó thì yên tĩnh lại, cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt. Hai người trầm mặc giằng co, nên giãy dụa hay là thỏa hiệp.
Có lẽ mấy phút, hoặc có thể là mười mấy phút Mạnh Nhất Tông cũng không biết, Nguyễn Tri Khiêm mới mở miệng lần nữa: “Anh không thể vì em thử xem sao?” Nguyễn Tri Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Như vậy em mới càng mạnh mẽ hơn khi thuyết phục mẹ của anh…”
Mạnh Nhất Tông nghe trong lời nói của Nguyễn Tri Khiêm có một tầng ý tứ khác anh không khỏi khiếp sợ: “Mẹ anh tới tìm em?”
Nguyễn Tri Khiêm lại không trả lời vấn đề này, chỉ nhỏ giọng nói: “Rõ ràng anh nói mẹ anh muốn có cháu nội, chúng ta có bảo bảo, thì mẹ mới có thể yêu thích em được…” Cậu nói câu này rất nhỏ giống như là nỉ non, Mạnh Nhất Tông không nghe rõ. Mạnh Nhất Tông mở miệng lần nữa hỏi cái gì, Nguyễn Tri Khiêm lại rời khỏi lồng ngực của anh, nằm xuống bên cạnh.
Mạnh Nhất Tông mở miệng nhiều lần nhưng thủy chung không cách nào phát ra một âm tiết. Không thể làm gì khác hơn là tắt đèn đi ngủ.
Căn phòng vốn ấm áp cứ như vậy tối lại, tất cả đều trở nên vô cùng im lặng.
Đây là lần đầu tiên Tri Khiêm đưa lưng về phía mình ngủ…
Khi trời đã gần sáng Mạnh Nhất Tông mơ mơ màng màng trước khi ngủ tự nói thầm với mình câu này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...