“Diệp tổng, đây là báo cáo điều tra phòng nghiên cứu Cát Uy Nam.” Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng đặt một cái USB lên bàn, đẩy về phía trước, “Ngài xem thử.”
Diệp Chuyết Hàn đặt tay lên bàn phím, nghiêm túc hồi lâu.
Một đôi tay thon dài, khớp xương và kinh mạch mạnh mẽ, làn da đã rút đi sự xanh xao tái nhợt thời thơ ấu, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng. Đôi tay này đã qua bao nhiêu năm chưa cầm lại cọ vẽ.
Cắm USB vào máy tính, trong không khí vang lên tiếng vận hành cực nhỏ, vừa vặn che lại tiếng hít sâu ẩn nhẫn.
Mười ngón tay Diệp Chuyết Hàn đan vào nhau, thần sắc lạnh lùng nhìn màn hình.
Đây là chi nhánh ở Anh quốc của tập đoàn Nhạc Đình, hai tháng trước hắn đã tự nguyện xin đi sang làm việc. Diệp Hải Đình cảm thấy rất kinh ngạc.
Năm 19 tuổi, từ khoa vật lý của A đại chuyển sang khoa quản lý kinh tế, trong mắt Diệp Hải Đình, hắn đã thay đổi thành một người khác.
Tốt nghiệp đại học danh giá, xuất ngoại du học, tham gia vào sự vụ của công ty, thể hiện tài hoa phi phàm, Diệp Hải Đình vốn muốn Diệp Chuyết Hàn tập trung phát triển sự nghiệp trong nước nhưng hắn lại lấy lý do “mở rộng sản nghiệp” để đến Anh quốc.
Bởi vì trong một khoảng thời gian tìm kiếm không ngừng, hắn đã tìm được Kỳ Lâm.
Bảy năm không gặp, cậu nhóc trong trí nhớ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Ngày đó Kỳ Lâm mặc một chiếc áo lông màu trắng, bên dưới là quần jean và giày thể thao, tay xách theo một cái balo, đứng dưới ánh mặt trời, trong mắt Diệp Chuyết Hàn, cậu như được một vòng ánh sáng bao phủ.
Hắn ngồi trong xe, Kỳ Lâm không nhìn thấy.
Nơi đó là một công viên ở gần trung tâm thành phố, Kỳ Lâm tốt nghiệp học viện nghệ thuật, sau đó vào một công ty ở cạnh công viên này làm việc.
Nghề thiết kế này không cần nghiêm chỉnh sáng đi chiều về, sau ba bốn giờ chiều Kỳ Lâm thường chuồn khỏi công ty, ra ngoài tản bộ, mua một ly cà phê đá, uống xong lại quay về.
Hắn lái xe đi theo sau Kỳ Lâm, trái tim nóng lên như sắp bị hòa tan.
Nếu có ai đó ở trong xe nhất định sẽ phát hiện hốc mắt hắn đỏ bừng như thể sắp xuất huyết. Đôi tay siết chặt vô lăng, gân xanh nổi lên đầy mu bàn tay, biểu cảm cứng ngắc, nhìn hơi hung dữ.
Có lẽ cảm nhận được một tầm mắt quá mãnh liệt, Kỳ Lâm đừng chân, quay ra sau nhìn một lượt, trong mắt hiện lên vài tia đề phòng.
Lát sau, không tìm được người khả nghỉ, Kỳ Lâm lại xoay người đi tiếp.
Hắn nhìn Kỳ Lâm bước vào một tòa cao ốc chọc trời, đè xuống xúc động muốn xông lên gắt gao ôm chặt lấy cậu.
Hắn đã không còn là một thiếu niên 18 tuổi chân tay luống cuống, mỗi một hành động đều sẽ dùng lý trí lên kế hoạch cẩn thận.
Năm đó, hắn ngồi trong phòng học cũ ở Mỹ Viện, phác họa hình dáng của Kỳ Lâm, tưởng tượng đó là quà sinh nhật thành niên Kỳ Lâm tặng mình.
Tâm lý bế tắc, gần như không có kinh nghiệm sống chung với ai, EQ chưa được mài giũa khiến hắn cho rằng Kỳ Lâm thật sự đi cùng cha mẹ rời khỏi Nhạc Thành, Kỳ Lâm thông báo cho tất cả mọi người trừ hắn, là bởi vì hắn không đủ thú vị, không đủ tốt, bởi vì hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bởi vì Kỳ Lâm không thích hắn.
Nhưng trải qua mấy năm, hắn đã nghĩ lại, sự tình tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Hắn đi tìm bạn thân hồi trung học của Kỳ Lâm và bạn ở Mỹ Viện, bọn họ đều nói rất kinh ngạc khi nghe tin Kỳ Lâm chuyển trường, hơn nữa không hề có ai nghe từ chính miệng Kỳ Lâm nói rằng cậu muốn chuyển trường.
Tất cả chỉ là từ một phía cha của Kỳ Lâm thuật lại.
Hắn nảy sinh suy đoán – có lẽ Kỳ Lâm đã phải chịu sự ép buộc nào đó, mà sự ép buộc này có quan hệ với hắn, bởi vì hắn là người duy nhất bị “phớt lờ”.
Sự ngây thơ của thời niên thiếu, sau nhiều thăng trầm, hắn đã hiểu rõ.
Hắn đã từng ảo não cho rằng Kỳ Lâm không thích hắn, cũng vì vậy mà xé nát rất nhiều bức tranh khăn trùm đầu muốn tặng cho Kỳ Lâm.
Nhưng Kỳ Lâm sao có thể không thích hắn?
Hắn nhớ rõ trạng thái của Kỳ Lâm lúc tiễn hắn ở sân bay – dọc đường đi rất vui vẻ nói cười, khi hắn chuyển bị cổng kiểm tra an ninh, mắt Kỳ Lâm đỏ lên, như thể không muốn nước mắt rơi xuống. Mắt Kỳ Lâm mở lớn, sáng ngời, quật cường, không nỡ… toàn bộ cảm tình dành cho hắn đều thể hiện qua ánh mắt đó.
Đáng tiếc lúc đó hắn nhìn không hiểu, chỉ vươn tay vỗ vỗ đầu Kỳ Lâm.
Lẽ ra nên ôm Kỳ Lâm một cái.
Kỳ Lâm đã thích nghi với cuộc sống ở Anh quốc, sau khi tiến vào tòa nhà còn mỉm cười đứng nói chuyện với một nữ nhân viên mặc váy công sở.
Diệp Chuyết Hàn chăm chú nhìn theo thân ảnh của Kỳ Lâm cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi.
Tập đoàn Nhạc Đình đã sớm có chi nhánh ở Anh quốc, hắn vừa sắp xếp và hoàn thành công việc, vừa cho người điều tra Kỳ Lâm.
Rất nhanh, lý lịch của Kỳ Lâm đã được đưa tới trước mặt.
Mười bảy tuổi, Kỳ Lâm theo cha mẹ đến Anh quốc, tháng tám nhập học một lớp ngôn ngữ, sau một năm thi vào một học viện nghệ thuật, thành tích ưu tú, sau khi tốt nghiệp đổi hai công ty, hiện tại đang làm việc ở công ty thiết kế Lạc Tạp Kỳ.
Có cả đời sống cá nhân, hiện tại Kỳ Lâm đang độc thân, hơn nữa chưa từng nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai.
Diệp Chuyết Hàn chú ý một điểm đáng ngờ, thông tin trên tư liệu là sau khi Kỳ Lâm tới Anh quốc lập tức tham gia một khóa học ngôn ngữ, qua một năm mới thi vào một học viện nghệ thuật, tức là cậu học ở lớp ngôn ngữ một năm.
Nhưng những lớp ngôn ngữ ở đây một khóa học thường chỉ kéo dài nửa năm, chỉ có những học sinh vô cùng kém cỏi mới yêu cầu học một năm.
Hiển nhiên Kỳ Lâm không phải học sinh như thế.
Hồ sơ từ nhiều năm trước rất khó lấy ra nhưng Diệp Chuyết Hàn vẫn có cách lấy được.
Không như hắn nghĩ, trước tháng 1, tên của Kỳ Lâm ở lớp ngôn ngữ chỉ trên danh nghĩa, sau tháng 1 mới có thành tích học tập ghi lại.
Kỳ Lâm biến mất năm tháng.
Vì sao lại biến mất?
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn lạnh xuống, trong đầu như có một tấm lưới đang cần phải gỡ ra.
Hắn gần như có thể xác định cha mẹ Kỳ Lâm đã làm gì đó nhưng hai người đã qua đời vài năm trước. Mọi chuyện chưa rõ ràng, hắn không thể tùy tiện tiếp cận Kỳ Lâm, chỉ có thể tiếp tục ngầm điều tra.
Mẹ của Kỳ Lâm từng đảm nhiệm chức vụ ở phòng nghiên cứu Cát Nam Uy. Mười mấy năm trước phòng nghiên cứu này rất có danh vọng, hợp tác với nhiều bệnh viện lớn trong việc phát triển các thiết bị y tế nhưng 6 năm trước lại gặp sự cố, bắt đầu tụt dốc không phanh.
Nguyên nhân gây ra sự cố kia là do một loại thiết bị y tế mới được đưa ra sử dụng trên thị trường. Phòng nghiên cứu Cát Nam Uy công bố thiết bị đã trải qua thử nghiệm lâm sàng, tác dụng phụ cực nhỏ, có thể trợ giúp người gặp tổn thương tổn thương tâm lý khôi phục khỏe mạnh bình thường.
Có khoảng một trăm người tham gia trị liệu, sau đó không lâu ba người chết đột ngột, những người liên quan nhanh chóng bị điều tra, phòng nghiên cứu buộc phải rút về toàn bộ sản phẩm trên thị trường.
Diệp Chuyết Hàn tìm danh sách những người này, không có tên Kỳ Lâm trên đó.
Giữa mày nhíu chặt, hắn hoài nghi mình đang nghĩ nhiều.
Nhưng nguyên nhân Kỳ Lâm biến mất năm tháng là gì? Câu hỏi này vẫn chưa có đáp án.
Một tuần trước, Diệp Chuyết Hàn đã điều Hình Tiêu tới Anh quốc, “Đi tìm hiểu về khoảng thời gian trước khi thiết bị y tế này được tung ra thị trường, tìm tất cả những người thử nghiệm.”
Hình Tiêu mang tư liệu về, bất ngờ trên đó thực sự có tên Kỳ Lâm.
Mặt trời đã xuống núi, văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra từ màn hình máy tính.
Diệp Chuyết Hàn quay lưng lại với máy tính, nhìn chằm chằm một điểm trong bóng tối, mắt tối lại, tỏa ra một sự hung ác tàn độc đáng sợ.
Chân tướng hắn truy lùng suốt bảy năm cuối cùng đã bày ra trước mắt, làm tim hắn đau như bị bóp nát.
Vì muốn sửa lại tính hướng của Kỳ Lâm, vợ chồng Kỳ Văn Củ lừa Kỳ Lâm đến Anh quốc, buộc cậu tham gia thí nghiệm. Thôi Y sử dụng đặc quyền của mình ở phòng nghiên cứu, tên của Kỳ Lâm không bị ghi lại trên danh sách công khai nên bên phía điều tra không tìm ra được.
Nhưng tư liệu cất kỹ bên trong đã ghi lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình Kỳ Lâm tiếp nhận 24 đợt trị liệu, toàn bộ quá trình ký ức của cậu bị gỡ đi mạnh mẽ.
Hình ảnh Kỳ Lâm thống khổ rên rỉ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi không có một tia huyết sắc, bởi vì đau đớn mà khóe mắt như muốn nứt toác, tròng mắt như muốn rơi ra, nước mắt nước mũi giàn dụa trong vô thức.
Rất nhiều lần Kỳ Lâm gọi tên của hắn, sau vài lần hai mắt dần mất đi thần thái vẫn máy móc lặp lại tên hắn như cũ, mãi cho đến khi cả người như một con rối gỗ mới hoàn toàn kết thúc.
Trên tư liệu viết, Kỳ Lâm là trường hợp thí nghiệm có đợt trị liệu dài nhất, bởi vì những người khác cùng lắm chỉ cần 12 đợt là có thể đạt được mục đích.
Trên tư liệu còn viết, trường hợp trị liệu của Kỳ Lâm rất thành công, không hề xuất di chứng hay bệnh trạng gì, ký ức bình thường cũng không bị tổn hại, ký ức bị đổi cũng ổn định dần, đau đớn qua đi, Kỳ Lâm tiếp nhận một cuộc sống hoàn toàn mới.
Diệp Chuyết Hàn chậm rãi nâng tay lên che mặt, khóc nức nở trong bóng tối.
Dáng người của hắn đã không còn gầy yếu đơn bạc như hồi mười tám tuổi, hắn đã trở nên rất mạnh mẽ, đến cha hắn là Diệp Hải Đình cũng phải kiêng kỵ vài phần. Nhưng giờ này khắc này, hắn khóc không thành tiếng, giống như đứa trẻ khóc thút thít dưới cơn mưa cuối hè ở Nhạc Thành năm đó.
So với những tổn thương mà Kỳ Lâm phải chịu năm 17 tuổi, chuyện Kỳ Lâm quên mất hắn hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Hắn không thể tưởng tượng nổi khi Kỳ Lâm tiếp nhận trị liệu đã nghĩ cái gì. Kỳ Lâm đã lẩm bẩm gọi tên hắn rất nhiều lần.
Lần đầu tiên trong đời, hắn nảy sinh sát tâm với hai người.
Nhưng bọn họ đã chết, hậu sự vẫn do Kỳ Lâm xử lý chu toàn.
Diệp Chuyết Hàn đứng lên khỏi ghế, đi đến cửa sổ sát đất, quan sát thành phố ngoại quốc trong bóng đêm.
Lúc này, Kỳ Lâm vẫn ở công ty thiết kế chưa tan làm, cậu luôn tăng ca đến khuya. Hắn hận không thể lập tức chạy tới trước mặt cậu, ôm lấy cậu, hôn cậu.
Nhưng Kỳ Lâm đã không còn ký ức về hắn nữa.
Bây giờ Kỳ Lâm đã trở về cuộc sống bình thường, quên mất hắn, cũng quên đi quá trình chịu khổ, quên cả những ác ý của những người thân thiết nhất.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn sẽ làm cho Kỳ Lâm trở tay không kịp.
Có nên giúp Kỳ Lâm nhớ lại không?
Hắn tìm kiếm bảy năm, đến khi đối mặt với chân tướng lại do dự.
Nếu muốn Kỳ Lâm tìm lại ký ức trước kia tức là một lần nữa khiến Kỳ Lâm nhớ lại và cảm nhận những thống khổ đã qua, hắn có nên lựa chọn một phương thức khác?
Gần như mỗi ngày hắn đều lái xe xuất hiện trên con đường Kỳ Lâm đi ngang qua, ở nơi Kỳ Lâm không nhìn thấy mà quan sát cậu.
Thỉnh thoảng Kỳ Lâm sẽ xoay người, như thể đang tìm kiếm điều gì.
Mỗi lần như vậy hắn sẽ hy vọng Kỳ Lâm nhìn thấy mình, nhưng cũng sợ hãi Kỳ Lâm nhìn thấy mình.
Mấy ngày nay hắn cũng đã tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của cậu.
Trọng tâm cậu đặt ra trước mắt chính là kế hoạch về nước, cùng một người bạn tên là Cố Nhung thành lập một phòng làm việc trong nước. Kỳ Lâm còn hy vọng 30 tuổi có thể kết hôn.
30 tuổi, quá lâu. Hắn sợ mình không thể nhẫn nhịn đến lúc đó.
Ngành thiết kế trong nước phát triển rất mạnh, một phòng làm việc không có bối cảnh sẽ rất khó có khả năng tồn tại lâu dài.
Nhưng không sao, hắn nghĩ, cậu còn có tôi.
Lúc Kỳ Lâm vừa tốt nghiệp đã có mong muốn về nước nhưng kế hoạch của cậu và Cố Nhung phải gác lại vì tài chính không đủ, cho nên vẫn lưu lại Anh quốc làm công kiếm thêm tiền. Diệp Chuyết Hàn ủy thác cho bên đầu tư liên hệ với Cố Nhung, cung cấp một khoản quỹ đầu tiên, thúc đẩy kế hoạch về nước của Kỳ Lâm.
Ngày Kỳ Lâm xuống máy bay, Diệp Chuyết Hàn cũng ở sân bay Nhạc Thành.
Hắn đeo kính râm, nhìn Kỳ Lâm khí phách hăng hái đi ra khỏi sân bay, đi về phía hắn, rồi đi ngang qua hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, có cảm giác như đang ngửi thấy mùi hương cây cỏ trên con đường cây râm mát ở Mỹ Viện.
Không còn nhớ gì cả, không sao.
Bởi vì tôi đã tìm được em.
Chuyện qua rồi không cần nhớ lại nữa. Những gì cậu muốn làm, cậu thích làm, hắn sẽ dùng cả tương lai cho cậu gấp đôi.
Cho cậu hạnh phúc, muốn cậu có thể vui vẻ bình an cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...