Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Buổi sáng sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Kỳ Lâm làm là nhìn điện thoại, Diệp Chuyết Hàn không trả lời cậu. Bên ngoài phòng ngủ không có động tĩnh, cậu không thể xác định được Thôi Y có đang ở nhà không, đi qua các phòng nhìn một lượt, phát hiện ở trên bàn phòng bếp có một chén cháo gạo nếp.

Chén cháo đè lên một tờ giấy: Mẹ đi mua đồ ăn, tối nay sẽ nấu món con thích.

Trước kia khi Thôi Y về nhà cũng sẽ nấu món cậu thích nhưng chưa bao giờ lưu lại giấy. Kỳ Lâm nhớ lại sự điên cuồng gần như bị trúng tà của Thôi Y tối hôm qua, trong lòng bất an càng sâu.

Hôm nay không phải cuối tuần, phải đến trường, Kỳ Lâm vừa uống cháo vừa gọi điện cho Diệp Chuyết Hàn, chuông vang lên hồi lâu bên kia mới tiếp nhận.

Kỳ Lâm thở ra một hơi, “Ca!”

“Hửm?” Thanh âm Diệp Chuyết Hàn rất lười biếng, dường như còn đang ngủ.

“Cậu còn chưa dậy sao?” Kỳ Lâm nói, “Ngày hôm qua…”

Diệp Chuyết Hàn ngắt lời: “Ừ.”

Kỳ Lâm xác định Diệp Chuyết Hàn không có việc gì, tạm thời an tâm. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Chuyết Hàn không giống những học sinh trung học bình thường, ngủ muộn, dậy muôn, hiện giờ hắn đúng là vẫn còn đang ngủ, “Vậy cậu tiếp tục ngủ đi, buổi tối học vẽ tôi tới tìm cậu.”

Nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi, Diệp Chuyết Hàn rũ mi, thần sắc nhợt nhạt. Hắn đúng là đang nằm trên giường nhưng không ngủ.

Bức tranh đêm qua vẽ xong vẫn còn ở trên giá, vẽ chỉ là vẽ, không phải là dải ngân hà thật sự, khi tắt toàn bộ đèn đi nó trở về là một màu đen, không có chút ánh sáng nào.

Chẳng trách Kỳ Lâm không thích.

Hắn ném di động xuống giường, trở mình, lấy chăn bọc kín toàn thân.

“Lần sau không cần vẽ mấy thứ này.”

Những lời này như biến thành một cây gai bén nhọn, rỉ sét, đâm vào đầu hết lần này đến lần khác. Diệp Chuyết Hàn nhắm chặt mắt, đau đớn càng rõ ràng. Vừa rồi khi nghe thấy giọng Kỳ Lâm, hắn cảm thấy rất khổ sở, hình như Kỳ Lâm muốn nhắc tới bức tranh kia, hắn đã kịp thời chặn lại.

Hắn không muốn phải nghe từ chính miệng Kỳ Lâm nói câu – “Lần sau không cần vẽ mấy thứ này.”

Mấy tiết buổi sáng rất nặng, Kỳ Lâm không có cách nào phân tâm tới những chuyện khác, giữa trưa mới có cơ hội thở ra mấy hơi.

Trải qua một đêm, tốt xấu gì cậu cũng đã bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện Thôi Y thống hận đồng tính luyến ái là có nguyên nhân gì đó. Cha mẹ bình thường cũng có thể nhất thời không tiếp thu được chuyện con mình thích người đồng giới nhưng thái độ sẽ không đến mức kịch liệt như vậy.


Thôi Y nhắc tới “biến thái”, “tổn thương”, chẳng lẽ đã từng trải qua việc gì?

Kỳ Lâm ngồi trên khán đài ở sân vận động, gọi điện thoại cho Kỳ Hãn.

“Sao đột nhiên em lại có hứng thú với những năm tháng thanh xuân của cha mẹ?” Kỳ Hãn nói, “Hai người gặp nhau thế nào sao anh biết được? Sao em không trực tiếp đi hỏi bọn họ?”

“Không phải anh là Đại Kỳ à? Em nghĩ Đại Kỳ thần thông quảng đại, cái gì cũng biết.”

“Ừm… Anh chỉ biết hai người kết hôn muộn, mẹ sinh chúng ta khi tuổi đã lớn, nhưng do bọn họ bận rộn với công việc, cũng không có cách nào.”

Không hỏi ra được nguyên nhân, Kỳ Lâm do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Kỳ Văn Củ hay không.

Trong ấn tượng của cậu, quan hệ của cha mẹ vẫn rất tốt, Kỳ Văn Củ luôn bảo vệ Thôi Y vô điều kiện. Kỳ Văn Củ nhất định có biết những chuyện mà Thôi Y đã trải qua, giữa cậu và Thôi Y, ông nhất định sẽ đứng về phía Thôi Y.

Cho đến khi tiết học buổi chiều bắt đầu cậu vẫn không gọi cho Kỳ Văn Củ.

Nhưng Kỳ Văn Củ đã biết chuyện xảy ra với cậu.

Nửa đêm nhìn thấy hình ảnh Diệp Chuyết Hàn gửi tới, Thôi Y nổi điên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó đột nhiên cực kỳ bình tĩnh.

Con trai của bà lừa bà, con trai của bà thật sự là đồng tính luyến ái, nếu không tại sao đối phương lại gửi một chiếc khăn trùm đầu, còn hỏi đẹp không.

May mắn! Thật may mắn! Bức tranh này đã bị bà nhìn thấy trước.

Bà không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học nhưng công việc của bà và tâm lý học vẫn có chút liên quan với nhau, biết cách làm như thế nào để gây tổn thương cho một người một cách mạnh mẽ nhất.

Kỳ Lâm không nghe lời, không sao, bà là mẹ nó, bà có thể giúp nó, có thể cứu nó!

“Lần sau không cần vẽ mấy thứ này.”

Không tức giận, không bất mãn, cảm xúc gần như đã bình thường trở lại.

Bà nắm chặt di động, chờ phản ứng của bên kia.

Mười mấy phút sau, có tin nhắn mới.


“Ừ, cậu ngủ đi.”

Bà thở ra một hơi, nhanh chóng xóa tin nhắn đi, trả lại di động về chỗ cũ, sau đó gọi điện cho Kỳ Văn Củ.

Biết được mối quan hệ ái muội của Kỳ Lâm và nam sinh, Kỳ Văn Củ cũng rất kinh ngạc, nhưng so với vợ, ông vẫn giữ được lý trí hơn, “Bà bình tĩnh đã, khoảng thời gian này tôi bận xong sẽ về nhà nói chuyện. Tuổi Lâm Lâm còn nhỏ, rất nhiều thứ chỉ là xúc động nhất thời. Bà không tiếp thu được, chúng ta có thể từ từ dẫn đường cho nó.”

“Không thể từ từ! Đều là do chúng ta không ở bên cạnh nó, khiến nó biến thành loại người này!” Thôi Y nắm chặt chăn, “Hồi Tết Âm tôi đã nói qua với ông, ông hoàn toàn không để trong lòng!”

“Bà đừng nghĩ như vậy, Lâm Lâm là con của chúng ta, không giống mấy loại người hại người kia.” Kỳ Văn Củ biết rõ bóng ma trong lòng Thôi Y, chỉ có thể nhẫn nại khuyên nhủ, “Ngàn vạn lần đừng xúc động, cuối tuần này tôi sẽ về!”

Thôi Y ngừng lại vài giây, “Văn Củ, chúng ta đưa Lâm Lâm tới Anh quốc đi.”

Kỳ Văn Củ nói: “Nhưng nó muốn thi vào Mỹ Viện ở thủ đô.”

“Không thể mặc kệ nó được nữa!” Thôi Y run lên, “Ở phòng thí nghiệm có phát minh nghiên cứu một loại…”

“Thôi Y!” Kỳ Văn Củ lạnh lùng nói, “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Thôi Y bị rống đến choáng váng, hồi lâu sau mới nói: “Được, được, tóm lại ông cứ về trước đã, chúng ta thương lượng sau, hiện tại tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ.”

Buổi tối tới Mỹ Viện học, Kỳ Lâm lại thấy Thôi Y đợi ở cổng trường.

“Con vất vả rồi, mẹ làm bữa tối cho con, chúng ta tới Mỹ Viện ăn.”

Kỳ Lâm không ngờ Thôi Y sẽ đưa cơm tới tận trường, nhất thời kinh ngạc.

“Mẹ, không cần…”

“Sao lại không cần?” Thôi Y cười ngắt lời, “Con học hành vất vả, mẹ hi vọng có thể chia sẻ với con.”

Xe chạy tới Mỹ Viện, tim Kỳ Lâm từng chút chìm xuống.

Tối thứ ba và thứ năm, Diệp Chuyết Hàn sẽ đợi cậu ở cửa nam. Cậu ngồi xe buýt đến, vừa vặn sẽ gặp được Diệp Chuyết Hàn. Nhưng hiện tại Thôi Y lái xe, hơn nữa hôm nay còn tan học sớm, thời gian bị đẩy sớm lên tận 40 phút.


Cậu lấy di động ra muốn nhắn tin cho Diệp Chuyết Hàn, màn hình vừa sáng lên đã thấy Thôi Y nhìn sang, “Gửi tin nhắn cho ai vậy?”

“Con nhìn đồng hồ.” Nói xong, cậu cất điện thoại đi.

Ở khu nam của Mỹ Viện có nhà ăn, Thôi Y đặt đồ ăn lên bàn, nhìn Kỳ Lâm ăn, sau đó đưa Kỳ Lâm vào phòng học, “Mẹ đi dạo ở trong trường, tan học con trực tiếp đi xuống là được.”

Ngồi ở trong phòng, sắc mặt Kỳ Lâm trắng bệch, có cảm giác hít thở không thông.

Lúc này đã sớm qua thời gian Diệp Chuyết Hàn đón cậu, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Diệp Chuyết Hàn.

“Tiểu Long ca!” Cuộc gọi thông, cậu lập tức nói, “Tình huống đặc biệt, tôi đã vào lớp học rồi.”

Diệp Chuyết Hàn dựa vào xe đạp, nhẹ giọng nói: “Vậy à…”

Cửa nam rất náo nhiệt, không ít người đi qua nhìn về phía hắn. Mái tóc màu vàng này thật sự là quá gây chú ý.

Kỳ Lâm nhận ra cảm xúc của Diệp Chuyết Hàn không đúng lắm, lại không biết giải thích thế nào, nghĩ đến những hành vi của Thôi Y, có dự cảm bà sẽ ở nhà một thời gian, dĩ nhiên mình sẽ bị giám thị, vội vàng nhặt những ý chính nói trước: “Tiểu Long ca, mẹ tôi đã về, có khả năng sẽ ở nhà một thời gian. Bà ấy quản tôi rất nghiêm, hôm nay lái xe đưa tôi đi học, sau này có thể vẫn sẽ đón đưa như vậy. Tạm thời cậu không cần đón tôi ở cửa nam nữa.”

Tiếng hít thở của Diệp Chuyết Hàn truyền đến.

Kỳ Lâm khổ sở muốn chết, lại chỉ có thể nói: “Cuối tuần tôi cũng tạm thời không lên tầng tìm cậu được.”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”

Cúp điện thoại, Kỳ Lâm chạy ra phía cửa sổ, dùng sức hít thở.

Nhưng cách này vô dụng, mùi hương cây cỏ đầu hè tràn vào phổi vẫn không thể đuổi được cảm giác bất lực và lo lắng.

“Lâm ca?” Tưởng Việt lo lắng hỏi, “Cậu làm sao vậy?”

Kỳ Lâm hoàn hồn, “Không sao. Cậu và Tường ca thế nào rồi?”

Đôi mắt Tưởng Việt lập tức sáng lên, “Mẹ tôi biết rồi, rất ủng hộ chúng tôi.”

Trong lòng Kỳ Lâm càng thêm chua xót.

Đều là mối tình đầu tiên, vì sao cậu lại không được mẹ chúc phúc?

Thôi Y xin nghỉ phép, ở lại Nhạc Thành một tháng, mỗi ngày đưa đón Kỳ Lâm, thẳng đến khi kiểm tra cuối kỳ. Kỳ Văn Củ cũng về nhà mấy ngày.

Kỳ Lâm cảm thấy mỗi ngày khổ sở cực điểm, rất nhiều lần muốn phản kháng nhưng lại kiềm chế xuống.


Từ rất nhiều chi tiết nhỏ, cậu mơ hồ phát hiện, khi Thôi Y chưa thành niên đã gặp hai người đồng tính bạo lực, để lại chấn thương tâm lý, sau đó tuy rằng đã gặp Kỳ Văn Củ, có một gia đình mỹ mãn nhưng vết thương thời niên thiếu như một vết sẹo, vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ biến mất.

Cậu đau lòng cho Thôi Y nhưng quan trọng hơn là cậu đủ lý trí, biết rõ hiện tại nếu phản kháng sẽ không thể giành được tương lai mà cậu mong muốn.

Cậu chỉ có thể chịu đựng và chịu đựng trong khoảng thời gian này, thi đậu đại học, đi theo con đường hoàn mỹ đã vạch ra.

Mỗi một ngày, cậu càng thêm nhẫn nại.

Điều khó chịu đựng nhất chính là mỗi ngày không thể gặp Diệp Chuyết Hàn.

Bọn họ vẫn duy trì liên lạc nhưng áp lực ba phía từ học văn hóa, học mỹ thuật và Thôi Y khiến cậu không có cách nào thường xuyên nhắn tin với Diệp Chuyết Hàn.

May mắn là mỗi lần gửi tin nhắn cho Diệp Chuyết Hàn, hắn đều sẽ trả lời, việc lớn như giải được một đề khó, việc nhỏ như tối hôm qua nằm ngủ bị muỗi cắn sưng tay.

Có vài lần cậu nhịn không được gõ ra: “Long Long, cậu thật đáng yêu!”

Nhưng lại xóa đi.

Diệp Linh Tranh đã xuất ngoại hồi đầu năm, mấy tháng này Diệp Chuyết Hàn đều tự mình đi gặp bác sĩ tâm lý.

Hắn xem cuộc nói chuyện với bác sĩ tâm lý như một thói quen bình thường, chưa bao giờ nói quá nhiều, lần này là lần đầu tiên bộc lộ hết phiền não trong lòng mình.

Ví du như cảm xúc đau buồn sau hai lần Kỳ Lâm rời đi, ví dụ như tâm tình vẽ bức tranh khăn trùm đầu suốt đêm, ví dụ như sau khi nhận được câu “lần sau không cần vẽ mấy thứ này nữa”, ví dụ như sau khi biết “không cần đón tôi ở cửa nam nữa”, sau đó hắn vẫn kiên trì đợi ở cửa nam.

Bác sĩ tâm lý cân nhắc cẩn thận, nói: “Có lẽ là cháu đã thích vị nam sinh kia rồi.”

Hắn hoang mang ngước mặt lên, “Thích?”

“Cháu muốn cậu ấy cảm thấy mình thú vị, hi vọng cậu ấy có thể thích mình. Năm lần lượt không được đáp lại, vẫn không thể khống chế mà chờ cậu ấy, muốn gặp cậu ấy.” Bác sĩ tâm lý nói, “Đây chẳng phải là biểu hiện chứng minh cháu đã thích cậu ấy rồi sao? Nhưng không phải thích bình thường, đó là “tình yêu” mà mọi người hay gọi.”

Diệp Chuyết Hàn lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, trái tim đập nhanh dữ dội.

Tất cả đều là nhờ có Kỳ Lâm ồn ào náo nhiệt mà nảy sinh cảm xúc, khiến cho cuộc sống của hắn trở nên đầy đủ màu sắc.

Nhưng hắn không biết mình nên làm như thế nào, hắn không đủ tốt.

Cuối tháng sáu, có kết quả kiểm tra cuối kỳ, Kỳ Lâm lùi hơn 100 hạng.

Bên kia, Diệp Chuyết Hàn đạt được giải nhất cuộc thi vật lý toàn quốc, giành được một suất tuyển thẳng, một lá thư mời tham gia trại hè ở thu đô được gửi tới cho Diệp Chuyết Hàn.

*** Hết chương 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui