“Long à…”
“Im miệng!”
“Long Long…”
“Là ai nói muốn ngủ trưa?”
Cạnh khu nhà nghỉ có một cánh rừng nhỏ, các ngư dân rất thích tới đó thư giãn nghỉ ngơi. Kỳ Lâm và Vương thúc cầm theo hai cái võng, buổi sáng đã buộc xong lên cây, chờ ăn cơm trưa xong sẽ ra chỗ võng ngủ trưa, hóng gió biển. Ngủ một giấc tới bốn giờ chiều, dậy uống một chén nước đường, tùy tiện đi bộ vài vòng ở chỗ nào đó, chờ mặt trời lặn thì quay về nướng hải sản.
Thân là một học sinh của trường trọng điểm, cậu chưa từng nghĩ tới một cuộc sống như vậy.
Giờ nghỉ trưa của lớp khoa học tự nhiên trung học Nhạc Thành chỉ có thể ghé vào bàn nằm 10 phút, làm sao dám nằm võng ngủ?
Kỳ Lâm không ngủ, nhìn ánh nắng xen qua lá cây, thở ngắn than dài.
Mười ngày sống trong cõi tiên nhanh chóng trôi qua, có cảm giác chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.
“Tôi không muốn quay về.” Kỳ Lâm ưu thương nói, “Tưởng tượng ngày mai lúc đi chèo thuyền tranh thủ nói lời chào tạm biệt với Vương thúc và Vương thẩm mà lòng đau như cắt, đau kịch liệt, cả đêm thức trắng.”
Diệp Chuyết Hàn nằm ở võng bên cạnh, “Bây giờ là giữa trưa, không phải ban đêm.”
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Tối hôm qua cậu ngủ rất say, còn đá chăn.”
Kỳ Lâm thầm “đệt” một tiếng, “Tiểu Long ca, cậu không đáng yêu chút nào.”
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, quay nửa người sang.
“Cậu nên hưởng ứng với tôi, cùng ưu thương với tôi.” Kỳ Lâm nói, “Chứ không phải thẳng thắn vạch trần tôi như vậy.”
Diệp Chuyết Hàn ngẫm nghĩ, “À.”
Cách đó không xa, một đám trẻ con đang hô hào chơi đuổi bắt, Kỳ Lâm nhìn bọn chúng, “Tôi rất mong tôi chỉ là một đứa nhỏ.”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Ừ, cậu đúng là vậy mà.”
Kỳ Lâm hoảng hồn, thiếu chút nữa rớt khỏi võng, “Không phải! Làm gì có đứa nhỏ nào đi học trung học?”
Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt đáp: “Vừa rồi cậu bảo tôi phải hưởng ứng.”
Kỳ Lâm sững sờ, sau đó cười ha ha, “Long à, tôi đúng là không nên tranh cãi với cậu.”
Diệp Chuyết Hàn liếc cậu một cái.
Kỳ Lâm nói: “Trong chuyện hài hước này, cậu thật sự không biết suy một ra ba.”
Diệp Chuyết Hàn dứt khoát ngậm miệng.
Kỳ Lâm đu đưa võng một lúc, nhảy xuống, “Ca ca, anh có dùng nồi áp suất không?”
Diệp Chuyết Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt liền nhìn thấy mặt Kỳ Lâm ở gần trong gang tấc.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã hiểu ra rất nhiều thứ, tên nhóc này khi có việc cần nhờ thì gọi là “Tiểu Long ca” hoặc “ca ca”, những lúc còn lại thì “Long à” kéo dài âm điệu.
“Cậu muốn làm gì?” Diệp Chuyết Hàn không có nồi áp suất, nhưng tạm thời không thừa nhận ngay.
“Tôi định mua một ít thổ sản vùng núi và hải sản mang về, học cách làm món canh gà của Vương thúc.” Kỳ Lâm ra kế hoạch rất chu toàn, “Một nửa hiếu kính cha mẹ, để nàng đỡ phải hỏi nhiều, một nửa để ở nhà cậu, chúng ta có thể hầm gà ăn.”
Trước giờ Diệp Chuyết Hàn chưa từng chạm vào nồi áp suất, nhưng cảm thấy có thể thử một lần.
Chiều muộn, ăn xong bữa hải sản nướng cuối cùng ở Tinh Nhứ Than, Kỳ Lâm ngồi xổm bên cạnh xem Vương thúc làm thịt gà, “Nếu có thể cầm theo gà sống về thì tốt rồi.”
Vương thúc cười, “Đứa nhỏ này, thích nơi này vậy à? Nghỉ hè sang năm lại tới.”
Kỳ Lâm thở dài, “Cháu cũng nghĩ vậy, nhưng sang năm chắc chắn không đi được. Nghỉ hè lớp 12 phải tiếp tục đi học ôn thi.”
Vương thúc nói: “Vậy năm sau thi đại học xong rồi tới, ở lại hai tháng trước khi vào đại học.”
Kỳ Lâm vui vẻ, “Được được được, cháu sẽ mang theo tất cả bạn học đi cùng!”
Diệp Chuyết Hàn ở gần đó đóng gói măng mới mua, nghe vậy ngón tay hơi khựng lại.
Kỳ Lâm muốn đi cùng bạn bè, hắn đương nhiên không thể ngăn cản.
Nhưng hắn không vui.
“Tiểu Long ca!” Kỳ Lâm cầm gà đã thịt xong đi bỏ vào tủ lạnh, “Năm sau chúng ta lại đến đây đi.”
Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”
“Đi đông người chúng ta có thể bao trọn nhà nghỉ này.” Kỳ Lâm hân hoan vạch kế hoạch.
Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu một lát rồi nói: “Vậy thì tôi không đi.”
Mặt Kỳ Lâm mở to, rất nhanh đã nhận ra kế hoạch này của cậu không chu toàn.
Tinh Nhứ Than là vùng đất bí mật của cậu và Diệp Chuyết Hàn, mấy ngày hôm trước cậu còn nghĩ trong lòng sẽ không nói cho người khác biết nơi mà mình đi du lịch cùng Diệp Chuyết Hàn, muốn giấu Diệp Chuyết Hàn đi. Vừa rồi bởi vì Vương thúc nói vậy mới nhất thời hưng phấn, muốn gọi tất cả bạn bè tới.
Khó trách Diệp Chuyết Hàn không cao hứng.
Nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Chuyết Hàn trầm xuống vì chút việc nhỏ này cậu lại có chút vui vẻ kì lạ.
Diệp Chuyết Hàn lại nhìn cậu, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Tôi không dẫn theo bạn học nữa.” Kỳ Lâm chạy trước vài bước, sau đó đi lui, “Tôi chỉ đi cùng cậu tới đây thôi.”
Lúc này sao đã lên, dải ngân hà mùa hè rất hoành tráng, trải rộng ra tận chân trời.
Diệp Chuyết Hàn bỗng nhiên lĩnh ngộ buổi tối đầu tiên ở Tinh Nhứ Than, Kỳ Lâm nói với hắn về váy cưới –
Dải ngân hà vừa vặn ở trên đầu Kỳ Lâm, trải ra vạn dặm, cực kỳ giống khăn trùm đầu lộng lẫy của cô dâu.
Diệp Chuyết Hàn vô thức cong khóe môi lên.
Kỳ Lâm rất thích nhìn Diệp Chuyết Hàn cười, thấy người đã bị mình chọc cười, lập tức đắc ý, kết quả lui một bước hơi lớn, không cẩn thận vấp vào một cục đá, nhất thời ngã ra.
Diệp Chuyết Hàn muốn kéo cậu lại nhưng không kịp.
Tuy Kỳ Lâm ngã không đau nhưng mấy cái túi xách trên tay đều bị tung tóe ra hết.
“ĐM!” Cậu nói, “Gà của tôi rơi ra hết rồi!”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Tới buổi tối, Kỳ Lâm ngoài miệng nói trắng đêm khó ngủ, thực ra vừa dính đầu xuống gối đã ngủ luôn rồi.
Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại trằn trọc, nửa đêm nhẹ tay nhẹ chân đi xuống sân, nhìn sao trời mùa hè, phác thảo một bức vẽ.
Có lẽ không ai có thể nhìn ra đó là một mảnh khăn trùm đầu lấp lánh.
“Gâu!” Con chó ở trong sân đi tới cọ cọ chân Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn gấp sổ lại, xoa đầu nó.
Trên đường quay về Nhạc Thành, Kỳ Lâm thở ngắn than dài.
Trong nhóm chat QQ, các anh em có người bị đi học thêm, có người bị nhốt trong nhà làm bài tập, mà cậu thì sắp gia nhập với bọn họ rồi, trở thành một học sinh trung học vất vả đau khổ chính hiệu.
“Mười ngày nay một bức tranh tôi cũng không vẽ, một đề thi cũng không làm. Tôi cảm thấy tôi đã bị phế đi nhiều rồi, giờ cho tôi làm đề toán chắc chỉ làm nổi 80 điểm.”
“Tưởng Việt đi thủ đô tham gia trại hè mỹ thuật, vị huynh đệ này sắp dùng kỹ năng vẽ đè chết tôi rồi.”
“Bài tập về nhà cũng chưa làm, cuối tuần lớp vẽ bắt đầu đi học lại, cảm giác không có thời gian làm bài tập luôn. Tôi sợ quá! Cuối học kỳ này xếp hạng 33, sang kỳ sau bị đánh tụt về hạng 300 thì phải làm sao bây giờ? Mặt của soái ca muốn sưng hết lên rồi.”
Diệp Chuyết Hàn vô cảm nghe cậu lải nhải, trong mắt lại có ý cười.
Từ trước đến nay hắn chỉ thích yên tĩnh, nếu có người cứ ở bên tai hắn nói mãi hắn sẽ lập tức tránh xa, không thể tránh thì đeo tai nghe lên.
Nhưng hắn lại không phiền chán nghe Kỳ Lâm lải nhải.
Kỳ Lâm lại thở dài một lần nữa, Diệp Chuyết Hàn nói: “Sau khi về nhớ tranh thủ làm bài tập trước.”
Kỳ Lâm lắc đầu, “Không kịp. Tôi làm, mọi người cũng làm. Hối hận!! Cuối kỳ không nên làm kiểm tra tốt như vậy!!”
Những lời này Kỳ Lâm chỉ tùy tiện nói, không phải đang oán giận gì, càng không phải đang ám chỉ cái gì.
Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Tôi giúp cậu.”
Kỳ Lâm sửng sốt, “Hả?”
“Không phải cậu nói làm một mình không kịp sao?” Diệp Chuyết Hàn nhìn kinh ngạc trong mắt Kỳ Lâm, không biết đề nghị này có ổn không.
Hắn không quá hiểu tâm lý của mọi người, ít có kinh nghiệm giao tiếp. Nghe Kỳ Lâm lo lắng về thành tích thì đưa ra một kiến nghị, nhưng nhìn Kỳ Lâm lại rất kinh ngạc.
Không nên nói như vậy sao?
“Tôi…” Kỳ Lâm muốn nói vừa rồi tôi chỉ nói chơi thôi, nhưng lời nói lên đến miệng lại bị nuốt xuống.
Bởi vì EQ ưu việt nói cho cậu biết Diệp Chuyết Hàn đang nghiêm túc đưa ra kiến nghị, nếu cậu nói vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi sẽ làm Diệp Chuyết Hàn không vui.
“Ca! Anh thật sự là một người tốt!” Kỳ Lâm cười nói, “Tôi cảm thấy hơi xấu hổ nếu tự nói ra trước, không ngờ cậu lại tự đưa mình tới cửa.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Tự, tự đưa mình tới cửa?
“Vậy môn toán của tôi giao cho cậu.” Bộ dạng cuối cùng cũng yên tâm phần nào, “Kỳ Lâm tôi có tài đức gì có thể gặp gỡ một vị huynh đệ tốt như vậy, thần tiên tốt, Long Long tốt,…”
“Cậu vẫn nên ngậm miệng lại đi.” Diệp Chuyết Hàn cười cắt ngang, còn đưa tay lên đè gáy Kỳ Lâm lại, “Nghe không nổi nữa.”
Chạng vạng, hai người chia tay nhau ở bến xe, hẹn cuối tuần gặp nhau ở Mỹ Viện.
Thôi Y và Kỳ Văn Củ có lúc hiếm hoi đều ở nhà, lúc đi Kỳ Lâm mang theo một cái vali to, quay về còn xách theo nhiều túi lớn, tất cả đều là thổ sản và hải sản.
“Mua nhiều như vậy?” Thôi Y cười trách cứ, “Mấy thứ này rất khó xách theo.”
“Khó mấy cũng phải xách về.” Kỳ Lâm có công phu nịnh phụ huynh siêu đẳng, “Con không thể nếm đủ cuộc sống thần tiên ở bờ biển mà quên mất hai vị ở nhà.”
Kỳ Văn Củ nhanh chóng bỏ gà đông lạnh vào tủ lạnh, vừa khen con trai hiểu chuyện, vừa bổ dưa hấu ướp lạnh.
Một bữa cơm chiều hòa thuận vui vẻ, Thôi Y hỏi, “Con và Tiểu Long ca có xảy ra mâu thuẫn gì không?”
“Mẹ, sao mẹ lại không tin vào năng lực xã giao của con trai mẹ thế?” Kỳ Lâm gặm chân giò, “Con biết nhường nhịn mà.”
Thôi Y cười, “Không phải là mẹ lo lắng cho con sao? Biết nhân duyên của con tốt nhưng đi du lịch không phải là xã giao.”
“Sao lại không giống nhau?” Kỳ Lâm nghĩ thầm, con và Diệp Chuyết Hàn không những không có mâu thuẫn gì mà tình hữu nghị còn thăng hoa, toàn bộ người ở Mỹ Viện chỉ có con biết thân phận thật của cậu ta.
Nhưng con không nói cho hai người biết đâu.
Kỳ Văn Củ nói: “Đi du lịch đối với bất kỳ ai mà nói cũng là một loại kiểm tra, năm đó cha và mẹ con, cảm tình tốt như vậy, trước khi kết hôn du lịch còn nảy sinh mâu thuẫn, suýt chút nữa hủy hôn luôn.”
Kỳ Lâm kinh ngạc, “Có chuyện này cơ ạ?”
“Vợ chồng còn như vậy chứ đừng nói là bạn bè.” Thôi Y nói, “Tâm lý học đã có nghiên cứu, đi du lịch…”
Kỳ Văn Củ và Thôi Y đều làm việc trong ngành Y, thường xuyên nói về những kiến thức của ngành Y áp dụng trong cuộc sống, mỗi lần Kỳ Lâm đều nghe rất chăm chú, lúc này lại mất tập trung, đoạn sau Thôi Y đang nói gì hoàn toàn không nghe rõ, căn bản là nghe không vào, chỉ nghĩ về chuyến du lịch vừa kết thúc của mình.
Vợ chồng đi du lịch với nhau còn dễ cãi nhau vì những việc nhỏ như vậy, nhưng cậu và Diệp Chuyết Hàn đừng nói cãi nhau to, xích mích nhỏ cũng không có luôn.
Ít nhất là cậu không hề thấy khó chịu chỗ nào.
Chỉ có một lúc duy nhất khi biết thân phận của Diệp Chuyết Hàn là hơi khó chịu nhưng sau đó cũng tiêu tan hết rồi.
Cho nên, tình hữu nghị của mình và Diệp Chuyết Hàn còn vững chắc hơn cả vợ chồng chân ái của nhau?
Buổi tối lúc làm đề toán, Kỳ Lâm xuất thần vài phút, bị ý nghĩ này của mình chọc cười.
Diệp Linh Tranh đến khu biệt thự Thần Giang đưa Diệp Chuyết Hàn đi gặp bác sĩ tâm lý, rõ ràng nhìn ra trạng thái của em trai thối nhà mình rất khác lúc trước.
“Vị bạn học kia của em…”
“Đừng đi quấy rầy cậu ấy.”
Diệp Linh Tranh vừa mới gợi ra đã bị Diệp Chuyết Hàn chặn lại.
Mẹ mất sớm, anh rất yêu thương người em trai duy nhất này, gần như là cưng chiều bất chấp. Nếu Diệp Chuyết Hàn không muốn nói, anh sẽ không hỏi, Diệp Chuyết Hàn có thể kết bạn là một điều rất tốt, hơn nữa qua cuộc điện thoại kia, anh xác nhận đó là một đứa nhỏ rất tốt.
Diệp Linh Tranh vui mừng nghĩ, tuy rằng rất muốn gặp vị bạn học đáng yêu tốt bụng này, nhưng em trai thối không muốn, vậy thì thôi, tương lai còn dài.
Trước khi đi học ở Mỹ Viện một ngày, Diệp Chuyết Hàn đang sửa lại bức vẽ khăn trùm đầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại.
Kỳ Lâm gửi tin nhắn tới: “Tiểu Long ca, cậu muốn ăn gà hầm măng không? Tôi tới hầm cho cậu ăn.”
Diệp Chuyết Hàn cười thầm, đang suy nghĩ cách trả lời thì lại có thêm một tin nhắn mới.
Kỳ Lâm: “Haiz, tôi đành nói thật vậy. Thực ra là tôi có vài bài giải không ra, muốn hỏi cậu một chút.”
Diệp Chuyết Hàn gõ chữ: “Được.”
Kỳ Lâm trả lời ngay: “Vậy hiện tại cậu đang rảnh à?”
Diệp Chuyết Hàn: “Rảnh, hôm nay cậu tới?”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Kỳ Lâm: “Không ngờ phải không? Tôi mang theo gà và bài tập đến rồi đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...