Là một nhà thiết kế ưu tú, mặc dù phát sốt, trong lúc ngủ Kỳ Lâm vẫn mơ thấy mình đang vẽ. Cậu nhớ những bức tranh chưa được hoàn thiện, mô hình chưa xong, ngủ bao lâu mơ bấy lâu.
Những giấc mơ vụn vặt, trong lúc cậu đang mải mê vẽ đã bị cuốn tới ác mộng kia. Cậu liều mạng giãy giụa, từ một nơi lốc xoáy bò lên, nhìn lại thấy hai cái đầu đầm đìa máu, toàn bộ những bức tranh cậu đã vẽ cũng không cánh mà bay…
Khi tỉnh lại, toàn thân Kỳ Lâm đổ mồ hôi, đồng tử mất đi tiêu cự.
“Gặp ác mộng?”
Một giọng nói lành lạnh truyền đến, lúc này Kỳ Lâm mới chú ý trong phòng ngủ còn có người. Diệp Chuyết Hàn đang đứng ở mép giường, tay đút vào túi quần tây.
Hô hấp của Kỳ Lâm nặng nề, ngẩn ngơ nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Nhìn cậu như vừa thoát ra khỏi một thảm họa, tinh thần hoảng hốt, cảm xúc sợ hãi chưa rút đi hết, gương mặt và lông mi ẩm ướt, môi hồng hơn bình thường.
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, đột nhiên cong lưng, nhìn cậu ở khoảng cách gần.
Nhiệt độ hơi thở của cậu tỏa ra trên mặt Diệp Chuyết Hàn.
Ngón trỏ Diệp Chuyết Hàn đỡ lấy cằm cậu, ngữ khí dịu dàng hơn vừa nãy, “Cậu gặp ác mộng?”
Như được gãi đúng chỗ ngứa, Kỳ Lâm đang từ một biển băng bò dậy, sắp bị đông cứng thì được bọc một cái chăn ấm áp. Rét lạnh và sợ hãi dần rút đi, ý thức dần dần phục hồi.
“Tôi…” Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói không ổn.
Diệp Chuyết Hàn buông cậu ra, cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, “Uống chút nước đã.”
Nước nhẹ nhàng, độ ấm vừa phải.
Lúc này là bốn tiếng sau khi cậu uống thuốc.
Cậu định nhận lấy ly, Diệp Chuyết Hàn lại dịch ly ra xa. Kỳ Lâm ngước mắt, trong mắt mang theo một tia khó hiểu.
“Cậu không cầm được.” Diệp Chuyết Hàn ngồi ở mép giường, một tay đỡ gáy cậu, một tay đưa ly tới bên miệng cậu.
Mặc dù tinh thần của cậu không tốt lắm nhưng vẫn muốn phản bác mấy câu này.
Cái gì mà cầm không được?
Cậu chỉ hơi phát sốt thôi.
Đâu phải bị lột gân tay!
Nhưng những lời này chỉ có thể nói thầm trong lòng, đầu tiên là hiện tại cậu không có sức cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn, thứ hai là tuy biểu cảm của Diệp Chuyết Hàn rất lãnh đạm nhưng hành động lại rất dịu dàng.
Ly được đưa tới bên miệng.
Kỳ Lâm theo phản xạ có điều kiện giữ cổ tay Diệp Chuyết Hàn – cậu chưa từng được ai đút nước cho, ít nhất là trong trí nhớ không hề có, cho nên tay cứ tự nhiên mà nâng lên cùng, mặc dù không có chút sức nào.
Cậu chạm vào xương cổ tay của Diệp Chuyết Hàn.
Lúc ở văn phòng tổng tài trộm nhìn Diệp Chuyết Hàn, cậu thích vẽ nhất là cổ tay và ngón tay của Diệp Chuyết Hàn.
Xương cổ tay của Diệp Chuyết Hàn có một loại cảm giác nghệ thuật gợi dục mãnh liệt. Khi đeo đồng hồ, khi cài nút áo, đều có thể trêu chọc một khát vọng sâu thẳm trong lòng người nhìn.
Tay Kỳ Lâm rất nóng, xương cổ tay Diệp Chuyết Hàn lại hơi lạnh, khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.
Uống nước xong, cậu cũng không rời tay đi.
Diệp Chuyết Hàn vẫn như lần trước, dùng phương thức trán chạm trán để kiểm tra cậu hạ sốt chưa.
“Không nóng.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm hoàn hồn, buông tay ra, sờ trán của mình, “Nhưng vẫn khó chịu.”
Nói xong tự cậu cũng hơi sửng sốt.
So với lúc ở phòng làm việc thì hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, đầu không đau như muốn nứt ra nữa, cũng không hoa mắt ù tai, chỉ là sau khi sốt cơ thể mệt mỏi bủn rủn, chưa tốt hoàn toàn mà thôi.
Trong một tình huống tương tự năm ngoái, cậu đã quay lại Xuất Tẩu chỉ sau mấy tiếng nghỉ ngơi.
Cố Nhung muốn cậu nghỉ ngơi một ngày, cậu vỗ ngực nói “Kỳ tổng của mọi người đã ổn rồi, trạng thái bây giờ tốt đến mức có thể bay lên mặt trăng nhảy múa.” Vậy mà hiện giờ, cậu uống nước do Diệp Chuyết Hàn đút, còn nói với Diệp Chuyết Hàn là “khó chịu”.
Không khỏi quá yếu đuối.
Tác dụng phụ của kết hôn sao?
Diệp Chuyết Hàn lấy nhiệt kế tới đo thử, nhiệt độ cơ thể đã bình thường.
Kỳ Lâm xốc chăn lên muốn xuống giường, lại bị Diệp Chuyết Hàn đè eo lại.
Kỳ Lâm: “?????”
Còn gì không ổn sao?
“Đi đâu?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
“Tôi ra mồ hôi, muốn đi tắm qua.” Kỳ Lâm nói, “Sau đó đi làm.”
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Cậu muốn quay lại phòng làm việc?”
Rèm cửa không kéo kín, ánh mắt trời từ rực rỡ đã chuyển về tím nhạt.
Nhưng công việc thiết kế này chẳng quan trọng là đêm tối hay hừng đông, “Tôi muốn đi xem bản vẽ.”
Diệp Chuyết Hàn trực tiếp ấn người trở về giường, “Không chuẩn.”
Kỳ Lâm: “A?”
“Đêm nay không thể chuẩn, mai nghỉ ngơi một ngày.” Diệp Chuyết Hàn mạnh mẽ nói, “Ngày sau nữa xem tình hình sau.”
Hai mắt Kỳ Lâm trừng lớn.
Cậu đường đường là giám đốc thiết kế của Xuất Tẩu, chưa bao giờ có chuyện bởi vì bị bệnh mà bỏ bê công việc hai ngày!
Diệp Chuyết Hàn buông tay ra, “Còn chuyện xuống giường tắm rửa thì không thành vấn đề.”
“Không phải!” Kỳ Lâm không hề bị ảnh hưởng sau khi bị ấn về giường, “Anh quyết định thay tôi?”
Tôi không chịu!
“Cậu có vấn đề gì?” Diệp Chuyết Hàn nhướn mày.
“Tôi đương nhiên là có!”
“Bác bỏ.”
“Anh!”
“Tôi là ông chủ của cậu. Tôi muốn cậu nghỉ ngơi, cậu nhất định phải nghỉ ngơi.”
Kỳ Lâm hít sâu, ngực phồng lên.
Một lúc sau, cậu đột nhiên nói: “Anh cũng có thể nói anh là ông xã của tôi!”
Cảm giác áp bức khó chịu của giai cấp tư sản!
Diệp Chuyết Hàn: “Cậu nói gì?”
Kỳ Lâm chỉ thuận miệng nói, nói xong mới nghĩ lại.
Điều cậu muốn biểu đạt là – anh có thể lấy thân phận bạn đời khuyên tôi nghỉ ngơi, không thể ý thế ăn hiếp người khác, lấy thân phận cấp trên hạ mệnh lệnh.
Nhưng nói ra nghe cứ như đang làm nũng.
Thôi bỏ đi. Ông chủ hay chồng, chả có gì phải giải thích.
Kỳ Lâm nhìn Diệp Chuyết Hàn: “Ừm…”
Diệp Chuyết Hàn hơi híp mắt, “Được thôi.”
Kỳ Lâm: “?????”
Cái gì mà được thôi?
Diệp Chuyết Hàn cười, nói: “Ông xã muốn em nghỉ ngơi.”
Kỳ Lâm: “…..”
Một phút sau, Diệp Chuyết Hàn vẫn đang từ trên cao nhìn xuống, “Cậu đang chơi xấu à? Hay vẫn muốn làm nũng tiếp?”
Kỳ Lâm như bị sét đánh trúng đầu.
Cậu chơi xấu hay làm nũng lúc nào?
Diệp Chuyết Hàn nhíu mi, “Vừa rồi cậu nói muốn đi tắm rửa, nhưng cậu đã giữ im tư thế suốt ba phút.”
Kỳ Lâm cạn lời.
Cậu chỉ đang cố gắng tiêu hóa câu nói của Diệp Chuyết Hàn mà thôi. Thế cho nên mới không lập tức cá chép lộn mình!!
Hơn nữa, vừa rồi là ai ấn cậu nằm về giường?
Rõ ràng là cậu đã ngồi dậy!
Cái tên Diệp Chuyết Hàn này, tại sao lại có thể làm kẻ ác nhưng vẫn đi cáo trạng được vậy?
Diệp Chuyết Hàn dang tay, “Cho phép cậu cầu tôi ôm một cái.”
Kỳ Lâm: “Không cần.”
Nhưng Diệp Chuyết Hàn vẫn đến bên cạnh đỡ cậu.
Tắm rửa xong, tinh thần Kỳ Lâm đã tốt lên không ít.
Từ phòng tắm bước ra, không thấy Diệp Chuyết Hàn trong phòng nữa.
Cậu nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi cho Hoàng Vũ hỏi tiến độ công việc.
“Lão đại!” Giọng nói của Hoàng Vũ vui mừng, “Anh đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi. Nhưng đêm nay tôi vẫn chưa tới được, lát nữa cậu gửi vài bức vẽ cho tôi.”
“Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, có chúng tôi ở đây rồi!”
Nói chuyện suốt mười phút, biết được công việc vẫn tiến triển thuận lợi, Kỳ Lâm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng áy náy.
Nếu không phải bị Diệp Chuyết Hàn nhốt ở đây, đêm nay nhất định cậu sẽ đến phòng làm việc. Nhưng Diệp Chuyết Hàn thật ra không sai, tuy đã hạ sốt nhưng trạng thái vẫn chưa tốt, cần nghỉ ngơi thêm.
Người dựng nghiệp khổ, người dựng nghiệp mệt.
Bụng của người dựng nghiệp đang không ngừng kêu.
Kỳ Lâm đói bụng, mơ hồ nhớ lại lúc nãy hình như thư ký Hứa mang không ít đồ ăn tới.
Lúc ấy cậu còn chào hỏi với thư ký Hứa.
Nhưng thư ký Hứa nhìn cậu bằng ánh mắt hoảng sợ.
Chẳng lẽ mình nói thành “thư ký Tiếu”?
Phòng bếp tầng một, Diệp Chuyết Hàn làm xong một chén canh. Hứa Tuyền mang tới chủ yếu là đồ ăn sẵn, nấu sơ là có thể ăn. Diệp Chuyết Hàn không yêu cầu đầu bếp Diệp gia tới Thần Trang nên chỉ có thể làm như vậy.
“Đói rồi?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Mau tới ăn cơm.”
Kỳ Lâm nhìn đồ ăn trên bàn, không hề muốn ăn. Kể ra thì, đồ ăn này làm từ nguyên liệu rất tốt, không chỉ quan tâm đến dạ dày người bệnh còn quan tâm đến khẩu vị, lại còn thanh đạm. Hương thơm bay vào mũi, nhưng Kỳ Lâm vẫn không muốn ăn.
Bỗng nhiên nhớ tới cháo cá lần trước Diệp Chuyết Hàn mang đến. Vừa tươi vừa ngon, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã muốn nuốt nước bọt rồi. Nhưng bây giờ không thể ăn cháo đó. Diệp Chuyết Hàn đã nói, món cháo đó do đầu bếp Diệp gia làm. Đầu bếp không ở đây, chính là không được ăn.
Kỳ Lâm thở dài, bỗng giật mình.
Lúc cậu tìm chảo rán bánh ngẫu nhiên nhìn sang ngăn đựng nồi, chính là cái nồi hầm cháo chuyên dụng.
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Sao lại không ăn?”
Kỳ Lâm hoài nghi nhìn Diệp Chuyết Hàn.
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Muốn nói gì?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Kỳ Lâm vô cớ đòi hỏi trước mặt một người đàn ông khác, “Tôi muốn ăn cháo cá.”
Tay cầm đũa của Diệp Chuyết Hàn khựng lại, rõ ràng là hơi sửng sốt, “Cháo cá?”
Kỳ Lâm cảm thấy mình đang cố tình gây rối, nhưng có một giọng nói trong lòng nói rằng – mày đang bị bệnh, mày phát sốt, mày có ông xã, có ông xã mà không biết làm nũng thì đúng là ngốc!
Kỳ Lâm bị thuyết phục.
“Buổi tối ngày đó chúng ta chụp ảnh cưới, tôi không ăn cơm chiều, anh mang đồ ăn khuya tới cho tôi.” Kỳ Lâm ngồi thẳng lại, tay đặt ở trên bàn, rất có thái độ cầu người, “Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ăn cháo cá.”
Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu chăm chú, im lặng.
Dù sao cũng là lần đầu vô cơ gây sự, nghiệp vụ còn chưa quen, Kỳ Lâm cảm thấy, qua thêm một phút nữa có khi phải rút lui thôi.
Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại đứng lên, hỏi một câu không liên quan, “Cháo cá lần đó ăn rất ngon?”
Kỳ Lâm gật đầu.
Diệp Chuyết Hàn đi về phía phòng bếp. Kỳ Lâm vội vàng đuổi theo.
Nguyên liệu nấu ăn cần cá sống. Diệp Chuyết Hàn trực tiếp vớt cá từ bồn lên, đặt lên thớt.
Kỳ Lâm bị dọa hết hồn, “Anh tự làm?”
Anh, thần tiên ca ca, tự làm cá?
Kỳ Lâm không tin.
Chuyện này nhất định là ảo giác.
“Không phải cậu nói muốn ăn cháo cá sao?” Diệp Chuyết Hàn nói.
“Tôi…”
Cậu muốn ăn cháo cá, nhưng cậu không nghĩ tới Diệp Chuyết Hàn sẽ tự mình làm cháo cá. Cậu vốn tưởng rằng Diệp Chuyết Hàn sẽ gọi một cú điện thoại, gọi người mang cháo cá tới, hoặc là gọi đầu bếp tới làm.
Cá đang giãy giụa đã bị Diệp Chuyết Hàn xử lý xong qua vài nhát dao. Kỳ Lâm nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tiểu Mỹ Long giỏi vậy sao?
Lần đầu nhìn thấy tay của Diệp Chuyết Hàn cậu cũng ngạc nhiên.
Tay của quý tử nhà hào môn, mặc dù làm đàn ông cũng sẽ trắng nõn mềm mại. Nhưng tay của Diệp Chuyết Hàn lại rất thô ráp. Mặc dù vậy, cậu cũng chưa từng nghĩ, thế mà Diệp Chuyết Hàn lại là một cao thủ làm cá.
“Đừng đứng ở đây.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Khi nào xong tôi gọi cậu.”
Trong lòng Kỳ Lâm dâng lên một cảm xúc khác thường, quay trở lại phòng khách, ngồi ngơ ngác.
Tiếng gạo được đổ vào nồi hầm, thanh thúy và mịn màng.
Kỳ Lâm nhẹ nắm quần ngủ, không thể bắt được một đoạn ký ức ngắn đang hiện lên trong đầu.
Lúc này, di động rung lên. Là Hoàng Vũ gửi tranh tới.
Kỳ Lâm lên tầng, cầm sổ từ phòng ngủ mang xuống phòng khách, bắt đầu xử lý bức vẽ vừa nhận được.
Từ trước đến nay khi làm việc cậu rất tập trung, nhưng lần này lại thấp thỏm không yên.
Bên tai là tiếng động truyền ra từ phòng bếp – muỗng quấy cháo, chén sứ va chạm vào nhau, đổ nước ra, dao cắt thịt cá.
Vành tai cậu bắt đầu nóng lên.
Vốn dĩ có thể không cần nghe những âm thanh này, từ lúc đầu cậu không nên mang sổ xuống phòng khách. Cậu cũng không rõ tại sao mình lại muốn làm như vậy. Có lẽ là từ trong tiềm thức muốn nghe thấy.
Thất thần quay đầu, từ góc độ này, có thể nhìn bóng dáng đang bận rộn của Diệp Chuyết Hàn.
Di động lại rung lên, lần này là Hứa Tuyền.
[Thư ký Tiếu]: Kỳ tiên sinh, anh đỡ hơn chưa?
Kỳ Lâm nhớ tới bàn đồ ăn kia, cảm thấy nên cảm ơn Hứa Tuyền một câu.
Mặt khác, cậu cũng muốn hỏi, có phải lúc bị sốt đến hồ đồ, cậu đã mơ hồ gọi “thư ký Tiếu”.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Đỡ hơn một chút rồi, cảm ơn anh đã mang đồ ăn tới.
[Thư ký Tiếu]: Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.
[Thư ký Tiếu]: [Cụng ly vì chúng ta khỏe mạnh.jpg]
Kỳ Lâm: “…..”
Cái meme này quê quá.
Thư ký Tiếu sao lại có thể dùng meme này chứ?
[Thư ký Tiếu]: Kỳ tiên sinh, có chuyện này tôi muốn nói với cậu. Diệp tổng có đang ở cạnh cậu không?
Kỳ Lâm giật mình.
Chẳng lẽ cậu thật sự gọi “thư ký Tiếu”? Bây giờ thư ký Tiếu tới hỏi tội?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Có chuyện gì? Anh ấy không.
Hơi khẩn trương a.
Qua một phút đồng hồ, tin nhắn mới lại đến.
[Thư ký Tiếu]: Kỳ tiên sinh, cái meme Tiểu Mỹ Long kia sau này cậu đừng gửi cho người khác. Đó là meme đính ước của hai người mà.
Kỳ Lâm tập trung nhìn.
Hóa ra không phải là hỏi tội?
Nhưng meme đính ước là cái quỷ gì?
Thực ra lúc gửi meme “Tiểu Mỹ Long nghiêm túc” cho Hứa Tuyền cậu cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng gửi đi rồi như bát nước đổ đi, chẳng lẽ còn bắt Hứa Tuyền trả lại cho cậu?
Cho nên vấn đề ở đây là Hứa Tuyền gửi cho Diệp Chuyết Hàn, kết quả bị Diệp Chuyết Hàn nói?
Sax…
Lại còn meme đính ước. Xấu hổ vcl.
[Thư ký Hứa]: Tôi không quấy rầy cậu nữa, nghỉ ngơi cho tốt nhé.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Từ từ!
[Thư ký Tiếu]: Còn có chuyện gì sao?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Hôm nay tôi có gọi anh là “thư ký Tiếu” không?
Trên đầu thư ký Tiếu rớt ra hắc tuyến.
Kỳ Lâm: “…..”
Xem ra là thật sự có gọi rồi.
Cháo cá cuối cùng cũng xong, bưng ra bàn còn có canh cá.
Bụng Kỳ Lâm đã kêu òng ọc. Lúc nãy nhìn vào bàn không thấy thèm ăn nhưng bây giờ nước miếng đã muốn chảy ròng ròng.
“Nóng.” Diệp Chuyết Hàn dùng một chữ duy nhất cảnh báo.
Kỳ Lâm thổi nguội, nuốt xuống một miếng.
Sau đó giương mắt nhìn chằm chằm Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”
“Hương vị này…” Kỳ Lâm không tin nổi, “Giống hệt lần trước!”
Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt nói, “Có vấn đề gì không?”
Kỳ Lâm: “Cho nên là lần trước cũng là cháo cá anh làm?”
Diệp Chuyết Hàn không đáp.
“Anh còn nói dối tôi, nói là đầu bếp nhà anh làm!”
“Tôi không nói như vậy.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Tôi nói đó là hương vị phòng bếp nhà tôi.”
Kỳ Lâm buông thìa, “Vậy khi đó vì sao anh lại tự nấu cháo cho tôi?”
Diệp Chuyết Hàn dời tầm mắt.
“Khi đó thậm chí chúng ta còn chưa kết hôn!” Kỳ Lâm nhìn biểu cảm cứng nhắc của Diệp Chuyết Hàn, như được giác ngộ, hỏi: “Có phải anh đã thích tôi từ lâu rồi không?”
*** Hết chương 30
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...