Kỳ Lâm tức giận đến mức thấy đói luôn.
Diệp Chuyết Hàn dám mắng cậu là tên ngốc? Càng tuyệt hơn chính là vốn dĩ chẳng có meme [Tiểu Mỹ Long dường như đang nhìn thấy một dưa ngốc.jpg] gì cả.
Mà đó là Diệp Chuyết Hàn gõ từng chữ từng chữ ra!
Thậm chí có cả đuôi sau “.jpg”.
Thật sự là một nhân tài mà!
Thần tiên ca ca tuy rằng không biết vẽ meme, nhưng thần tiên ca ca có thể đánh chữ a!
Hình như đây không phải lần đầu tiên Diệp Chuyết Hàn dùng gõ chữ để chiến đấu với cậu.
Kỳ Lâm đói bụng, nhìn thịt bò hầm khoai tây Cố Nhung mang tới, bỗng nhiên cảm thấy thật thơm.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Lần sau thỉnh ngài đừng dùng phương thức gõ chữ để tự nghĩ ra meme. Cảm ơn.
[.Diệp]: Không có meme nào có thể biểu đạt chuẩn xác tâm trạng của tôi.
Kỳ Lâm vừa lùa cơm vừa đắc ý, ai bảo anh không biết vẽ, chỉ biết lưu meme của tôi là nhanh.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh đổ lỗi cho tôi?
[.Diệp]: Cậu có thể vẽ thêm.
[.Diệp]: Ví dụ như “Tiểu Mỹ Long dường như đang nhìn thấy một dưa ngốc.jpg”
Mắng tôi là tên ngốc, còn muốn tôi vẽ thêm?
Khôn như anh cỏ bao giờ mới xanh!
Lần sau sẽ vẽ cho anh một meme “Tiểu Mỹ Long chống nạnh”.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh cầu tôi đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh] đã thu hồi một tin nhắn.
Diệp Chuyết Hàn nhìn màn hình, cười nhẹ.
“Nguy hiểm thật.” Kỳ Lâm nhớ tới cái lần bảo Diệp Chuyết Hàn “anh cầu tôi đi” trước đó đã xảy ra chuyện gì, tim đập nhanh nửa nhịp.
[.Diệp]: Cầu em đó, bảo bối.
Damn!
Damn damn damn!
Bảo bối? Bảo bối gì cơ? Bảo bối là có ý gì?
Trong đầu Kỳ Lâm hiện lên một chuỗi ca từ – kỳ lân có đôi mắt sáng, mãi mãi có một đôi mắt sáng ~
Kỳ Lâm xướng trong đầu xong, tưởng mắt mình có thể sáng, nhưng nhìn lại màn hình vẫn thấy hai chữ gây mù mắt kia:
Bảo bối.
Kỳ Lâm cảm thấy không biết liệu mình có đọc đúng hai chữ “bảo bối” này không.
Diệp Chuyết Hàn gọi cậu là bảo bối.
Da gà của cậu nổi rần rần, có cảm tưởng có thể lột xuống mang đi nấu canh.
Một phút sau.
[.Diệp]:?
Anh còn dám viết dấu chấm hỏi?
Tôi thật quá tốt bụng khi để cho anh thời gian thu hồi tin nhắn.
Vẫn chưa chịu thu hồi à?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi cho rằng anh sẽ thu hồi tin nhắn kia.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Thời gian thu hồi của tin nhắn wechat có hạn, thời gian của anh không còn nhiều lắm đâu.
[.Diệp]: Dấu chấm hỏi có gì mà phải thu hồi?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Bên trên nữa!
[.Diệp]: Không phải cậu bảo tôi cầu cậu sao?
Kỳ Lâm: “…..”
Cầu là trọng điểm sao?
Là “bảo bối”, thần tiên ca ca ạ!
Kỳ Lâm càng kích động càng cảm thấy cơm hôm nay ăn thật ngon.
Cố Nhung nhớ ra canh bí đao vẫn còn ở dưới tầng, quay lại đưa canh, nhìn thấy Kỳ Lâm một tay cầm điện thoại, một tay cầm muỗng, ăn như Thao Thiết*.
(*Thao Thiết: một trong Tứ Đại Hung Thú gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng)
Cố Nhung: “…..”
Cậu là kỳ lân mà, vì cớ gì lại muốn cosplay Thao Thiết, lần sau liệu có định cos sang Tì Hưu không?
Cố Nhung bị shock vì tưởng tượng của chính mình.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Bảo bối là từ có thể dễ dàng nói ra sao?
[.Diệp]: Cậu đang hiểu lầm gì à?
Kỳ Lâm nuốt một miếng thịt bò, vì nghẹn mà đấm ngực liên tục.
Nghe nói hiện tại giá cả đang leo thang, cửa hàng đồ ăn thường bán thiếu cân thiếu lạng, đây là thịt bò nhà ai mà lại thái miếng to vậy?
Là muốn làm nghẹn chết những người đang nói chuyện yêu đương sao?
Kỳ Lâm uống thêm một chén canh bí đao.
Nghĩ thầm hôm nay sao lại thế này? Hết dưa ngốc đến bí đao?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ít nhất tôi sẽ không tùy tiện gọi người khác là bảo bối.
[.Diệp]: Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi tùy tiện gọi người khác là bảo bối?
Kỳ Lâm hừ.
Vừa rồi anh chả gọi tôi là bảo bối à? Tôi là bảo bối của anh lúc nào?
Bỗng nhiên, Kỳ Lâm bị sặc, nghiêm túc đứng dậy.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra vì sao cậu và Diệp Chuyết Hàn lại có một cuộc trò chuyện như vừa rồi. Nguyên nhân là do cậu gửi cho Diệp Chuyết Hàn một bức selfie mỹ nhan thịnh thế.
Sau đó Diệp Chuyết Hàn dùng một dòng chữ làm meme tự chế cười nhạo cậu giống dưa ngốc.
Luôn là như vậy. Cuộc đối thoại của họ sẽ do một người bắt đầu, sao đó kéo dài, kéo dài ra tận Thái Bình Dương, mà hai người cãi nhau chán chê xong sẽ quên mất rốt cuộc vì sao lại cãi nhau.
Quên đi, không quan trọng, dù sao bọn họ từ lúc kết hôn, không, từ lúc gặp nhau lần đầu tiên đã không tránh được “cãi nhau.”
Hệ thống AI của chính phủ thật mạnh mẽ, nếu không thì sao có thể kéo hai người họ về bên nhau?
Nhưng Kỳ Lâm nhớ vừa nãy cậu gửi ảnh vì nhận ra Diệp Chuyết Hàn thích cậu!
Bây giờ Diệp Chuyết Hàn còn gọi cậu là bảo bối!
Đây là chứng cứ chính xác chứng minh Diệp Chuyết Hàn thích cậu!
“Rì rì – “
Diệp Chuyết Hàn lại gửi tin nhắn tới.
[.Diệp]: Bảo bối là gọi cậu, không phải gọi người khác. Cậu không phải là người khác.
Kỳ Lâm: “…..”
Không thể phủ nhận, cậu bị cảm động.
Vì giảm bớt cảm giác rung động này, cậu lại đánh chữ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ừm ừm, tôi là chồng anh.
Khung thoại hiển thị “đang nhập vào…”. Kỳ Lâm cảm thấy có lẽ mình ăn quá nhanh, máu toàn thân hướng về dạ dày, làm cho não bộ bị thiếu máu, xử lý chậm chạp.
Diệp Chuyết Hàn lại ném tới một quả bom.
[.Diệp]: Cậu là bảo bối.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
Kỳ Lâm hít sâu, mặt nóng lên.
Cái người Diệp Chuyết Hàn này, đâu phải lúc nào cũng thể phát ra giọng nói? Tại sao không đối mặt nhau là có thể không lựa lời như vậy?
Mối quan hệ chồng chồng với nhau, chẳng lẽ không nên rụt rè một chút?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi trịnh trọng muốn hỏi một chuyện, nghiêm cấm sử dụng meme.
[.Diệp]: Cậu hỏi đi.
Kỳ Lâm vừa gõ chữ vừa nghĩ, nửa ngày sau mới gửi tin nhắn đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chúng ta kết hôn vì có mục đích riêng, nhưng cũng đã nói sẽ thành tâm đối đãi với nhau, nếu lâu ngày sinh tình, tương lai sẽ tổ chức hôn lễ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi muốn hỏi, anh có phải đã sinh tình với tôi rồi không?
Kỳ Lâm cầm chặt di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Diệp Chuyết Hàn.
Nhưng khung thoại hiện “đang nhập vào…” chỉ có nửa phút, sau đó biến mất.
Diệp Chuyết Hàn không trả lời tin nhắn!!
Diệp Chuyết Hàn không để ý tới cậu!!
Tố chất tốt đẹp của tổng tài bị cẩu ăn rồi sao??
Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi duy nhất trong ngày. Buổi chiều họp hai nhóm thiết kế, buổi tối tới nhóm mô hình, có lẽ sẽ bận suốt đêm – đây là chuyện thường gặp.
Kỳ Lâm đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, xem điện thoại trung bình một phút một lần.
Diệp Chuyết Hàn giả chết.
Kỳ Lâm bồn chồn, bỗng nhớ ra mình đã thêm wechat của Hứa Tuyền, còn ghi chú thành “thư ký Tiếu”.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Thư ký Hứa, anh đang bận không?
Hứa Tuyền nhìn tin nhắn mới, lại nhìn ông chủ đang uống trà, yên lặng quay người đi.
[Thư ký Tiếu]: Kỳ tiên sinh, ngài có việc gì sao?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không cần gọi là ngài, phiền anh xem giúp tôi Diệp tổng đang làm gì.
Hứa Tuyền hoài nghi.
Đây là kiểm tra sau tân hôn sao?
Ông chủ không làm gì cả.
Vậy có nên nói sự thật không?
[Thư ký Tiếu]: Diệp tổng đang uống trà.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chỉ uống trà thôi hả? Không làm việc?
[Thư ký Tiếu]; Hiện tại đang là thời gian nghỉ trưa. Tôi có thể giúp gì cho anh không?
Kỳ Lâm: “…..”
Trước kia thư ký Tiếu từng làm mảng chăm sóc khách hàng à?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Được, không có gì, cảm ơn anh.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
Hứa Tuyền nhìn chằm chằm meme chưa thấy bao giờ kia, càng nhìn càng thấy đáng yêu, thuận tay lưu về.
Kỳ Lâm tức giận, cậu vốn đang tự tìm cớ cho Diệp Chuyết Hàn – Diệp tổng là người bận rộn, không trả lời tin nhắn là vì đột nhiên có việc.
Kết quả người lại đang nhàn nhã ngồi uống trà!
Gần đây thường xuyên tán gẫu với Diệp Chuyết Hàn mà meme [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg] đã được xếp vào meme thường dùng nhất.
Buổi chiều, đối tác của Cố Nhung tới. Là một công ty game nhỏ, tên là “Recall”.
Các nhân vật game của “Recall” rất có hương vị ngọt ngào, thiết kế tinh xảo, năm trước bạo* ở thị trường 2D trong mấy tháng, bây giờ muốn hợp tác với Xuất Tẩu tiến hành sản xuất hộp mù.
(*bạo: nổi tiếng)
Vốn là game 2D, thiết kế mô hình dựa hết vào Xuất Tẩu. “Recall” chỉ cung cấp nhân vật gốc, trang phục và tạo hình cụ thể sẽ do Xuất Tẩu giải quyết.
Đây là một đơn hàng lớn.
So với tự sản xuất hộp mù, hợp tác với một game nổi tiếng sẽ dễ nâng cao nhân khí* hơn.
(*nhân khí: độ phổ biến, độ nổi tiếng)
Kỳ Lâm trực tiếp nói chuyện với đối phương về thiết kế, ghi lại vào điều cần lưu ý và thống nhất một số nguyên tắc cần tuân theo, sau khi tiễn người đi thì trời đã tối rồi.
Còn hai tổ thiết kế đang chờ, tổ mô hình cũng cần cậu.
Đại ca “nghiện nấu ăn” trước khi tan tầm còn cố ý làm cho các chiến hữu một chảo cơm rang thập cẩm, đậu Hà Lan, thịt khô, giăm bông, trứng gà… Có gì cho vào được là cho hết.
Kỳ Lâm ăn tạm một bát rồi lại lao vào phòng họp.
Trong lúc ăn cơm, cậu lấy điện thoại ra nhìn, Diệp Chuyết Hàn vẫn phớt lờ cậu.
Không sao, cậu rộng lượng không chấp, nhất là lúc đang bận.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Hôm nay tôi không về, phòng làm việc bận quá.
Vừa gửi tin nhắn xong đã nghe thấy tiếng Hoàng Vũ gọi, “Ông chủ, Lưu tổ trưởng gọi anh!”
“Tới đây!” Kỳ Lâm nhanh chóng nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, cầm điện thoại chạy đi.
Từ lúc đó cậu không nhìn qua di động nữa.
Trên bàn phòng họp có vô số bản phác thảo, máy tính chỉnh sửa mô hình liên tục, trong mắt Kỳ Lâm dần che kín tơ máu, Hoàng Vũ tranh thủ lúc rảnh rỗi chụp một bức ảnh, “Lão đại! Anh xem, có phải là lúc đàn ông mê người nhất là lúc nghiêm túc làm việc không?”
Kỳ Lâm nhìn sang, cười, “Lúc tôi nghiêm túc hay không nghiêm túc đều mê người.”
Hoàng Vũ: “…..”
Kỳ Lâm: “Chẳng lẽ không phải?”
Hoàng Vũ ghé sát vào quan sát.
Kỳ Lâm đẩy mặt cậu ta ra, “Tôi không phải là nam châm, cậu cũng không phải là sắt, đừng dễ dàng bị tôi hấp dẫn vậy chứ?”
Hoàng Vũ nói: “Lão đại, hôm nay tinh thần của anh không tốt lắm.”
“Hả?” Kỳ Lâm sửng sốt, “Có sao?”
“Hay anh đi nghỉ ngơi một chút?” Hoàng Vũ nói, “Coi chừng quá sức. Sáng nay tôi còn thấy anh uống café?”
Kỳ Lâm xoa nhẹ đôi mắt nhức mỏi, “Không sao đâu.”
Hoàng Vũ: “Thật đấy.”
Kỳ Lâm cười, “Không sao, tôi đi rửa mặt.”
Khi nhìn vào gương trong WC, Kỳ Lâm mới phát hiện trạng thái của mình thật sự không ổn.
Đêm qua cậu chỉ ngủ có hai tiếng, việc dậy sớm làm bánh ảnh hưởng không nhỏ.
Nhưng không có cách nào cả, nhiều việc như vậy bày ra trước mặt, cậu là giám đốc thiết kế, không thể nghỉ ngơi.
Di động rung lên, Kỳ Lâm nhìn sang, thần tiên ca ca rốt cuộc cũng xuất hiện.
Không chỉ có một tin nhắn.
Hóa ra lúc cậu chuyên tâm làm việc, Diệp Chuyết Hàn đã gửi vài tin.
[.Diệp]: …
[.Diệp]: Cậu đang làm gì?
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[.Diệp]: Vẫn còn bận sao?
[.Diệp]: Cậu sẽ thức cả đêm à?
Kỳ Lâm kéo lên nhìn lại tin nhắn lúc trưa, vừa tức vừa buồn cười.
Rõ ràng Diệp Chuyết Hàn quan tâm cậu, nhưng lúc trưa thực sự giả chết.
Đã giả chết sao không ngụy trang tốt hơn?
Kỳ Lâm viết ở ô nhập nội dung: Lúc trưa vì sao anh không nói lời nào?
Xóa đi.
Viết lại: Đương nhiên là thức đêm, hôm nay chưa xong ngày mai phải tiếp tục.
Lại xóa đi.
Kỳ Lâm nhíu mày.
Tại sao lại nói những điều này với Diệp Chuyết Hàn?
Bận rộn như này là chuyện thường gặp, cậu cũng phải là người thích bán thảm.
Trước nay vẫn luôn sống một mình, chuyện thức cả đêm này chẳng có gì đáng nói.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Xong nhanh thôi, vừa rồi không để ý điện thoại, tối nay tôi ngủ lại phòng làm việc.
[.Diệp]: Tôi có thể đi đón cậu.
Kỳ Lâm cười rộ lên, trong mắt có ánh sáng.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không cần, đi lại lãng phí thời gian, ở đây tôi có thể ngủ nhiều hơn một chút.
[.Diệp]: Đừng vất vả quá.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long buồn ngủ.jpg]
Kỳ Lâm trở lại phòng họp, tiếp tục làm việc, thẳng đến năm giờ sáng hôm sau mới kết thúc công việc.
Lúc nằm xuống sofa, Kỳ Lâm cảm thấy cả người mềm nhũn, không còn chút sức nào. Cậu tự động viên mình, nghĩ thầm ngủ một chút là tốt lên thôi, thời gian gấp rút, buổi sáng còn có việc khác.
Không ngờ ngủ mấy tiếng đến khi tỉnh lại cũng không thoải mái hơn chút nào, chân tay vẫn không có chút sức nào.
“Lão đại?” Hoàng Vũ gõ cửa, “Anh ăn sáng không? Tôi mang lên cho anh?”
Kỳ Lâm nghe thấy “ăn sáng” cảm thấy buồn nôn, “Không ăn, tôi ngủ thêm một lát nữa, nửa tiếng sau gọi tôi.”
10 giờ, Kỳ Lâm ăn mặc chỉnh tề, đúng giờ có mặt ở tổ mô hình.
Loại thói quen như đánh giặc này chính là sinh hoạt thường ngày của cậu.
Gây dựng sự nghiệp rất gian nan, nếu không phải cậu và Cố Nhung bất chấp như vậy, Xuất Tẩu sẽ không thể phát triển được như ngày hôm nay.
Tổ trưởng tổ mô hình là nhân viên lâu năm, năm đó chỉ ngủ có ba tiếng một ngày cũng đã trải qua, trên đường chạm mặt Kỳ Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sinh bệnh rồi à?”
“Hơi hơi.” Kỳ Lâm không che giấu, “Buối sáng cố gắng xong, tới trưa tôi lại ngủ thêm một giấc.”
Chống chịu tới buổi chiều, lúc Kỳ Lâm đi pha café, cảm giác bước chân đã hơi mơ hồ.
Wechat dừng lại ở mấy tin nhắn Diệp Chuyết Hàn gửi tới và cuộc gọi nhỡ –
[.Diệp]: Hôm này vẫn ở lại phòng làm việc?
[.Diệp]: Nhận điện thoại.
[.Diệp]:?
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long lỗ mũi phun lửa.jpg]
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long tới bắt ngươi.jpg]
Một tay Kỳ Lâm chống lên bàn, một tay cầm di động, hương café bay nghi ngút.
Lúc đánh chữ cảm thấy thật khó khăn. Mắt cậu rất khó chịu, vừa rồi chỉ là ướt vì lệ, bây giờ đã hoa hết cả lên.
Cậu nâng tay lên xoa nhẹ, cầm di động không chắc, lập tức rơi xuống.
Cậu không thể không ngồi xuống nhặt lên, đến khi đứng dậy, trước mắt tối sầm.
Xuất Tẩu náo nhiệt một trận.
Xe maybach dừng ngoài phòng làm việc, Diệp Chuyết Hàn đi vào như một trận gió bão.
*** Hết chương 28
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...