Liêu binh phía trên Thạch thành tăng cường đề phòng, nghiêm mật theo dõi hành động của Tống quân, bất quá tất cả mọi người có phần buồn bực, này bên trong quân doanh Triệu Phổ làm gì thế? Mỗi ngày mã xa lui tới, tựa hồ như đang vận chuyển cái gì vậy,từng xe một hướng bên trong doanh trại mà đi, cũng nhìn không ra trò gì.
Mặt khác, Triệu Phổ chuẩn bị một lều trại cực đại, tìm tám trăm nghìn người ở nơi này bận bịu. Ngươi hỏi Triệu Phổ đang làm cái gì hả? Nói ra sợ ngươi không tin, Triệu Phổ đang ở cùng bùn a.
Không sai, chính là bùn, đó cũng là một phần kế hoạch của Công Tôn, hơn một nghìn binh sĩ mỗi ngày dùng nước trộn cùng bùn giống như khi dựng nhà ở, đem bùn hòa với hồ dính lầy nhầy làm thành vô số đạn bùn. Đặc biệt, việc này đơn giản, này những binh sĩ kia thời thơ ấu cũng có chơi đùa qua, không phải dùng bùn chơi trò đánh trận sao? Tiểu nam hài nào không chơi qua? Chính là không hiểu nguyên soái chuẩn bị nhiều đạn bùn như vậy để làm gì.
Ngoài ra, cũng có vài người làm ra những chiếc xe dùng công thành, có vài quân binh nhắc nhở, “Nguyên soái, dùng xe công thành đánh vào trong, vạn nhất làm bị thương người của chúng ta thì làm sao?”
Triệu Phổ khoát tay, thần bí cười, “Yên tâm, sẽ không.”
Binh tướng đưa mắt nhìn nhau, đều có chút ngạc nhiên, nhưng mà Triệu Phổ luôn luôn có uy tín, bởi vậy cũng không nói nhiều, khẩn trương mà chạy đi làm đạn bùn.
Ngoài thành bận rộn, trong thành thế nhưng tay chân luống cuống.
Da Luật Chân đứng ngồi không yên, sau cùng, cho rằng sự tình có điều kỳ quặc, đi vào trong. Trong Thạch thành, có một cái hố cực to, bên trong Uông Huyễn bày thạch trận hiếm thấy đem hai mươi vạn quân Đại Tống đều vây lại. Đại tướng quân Tống triều, Lưu Thành, cũng không kích động, chính là để các tướng sĩ bất động tại chỗ chờ lệnh, ăn lương khô để dành bên người, còn có thể chịu được vài ngày, Lưu Thành thủy chung tin tưởng sẽ có người tới cứu bọn họ. Mà người đầu tiên trong đầu hắn nghĩ đến có thể cứu hắn, cũng là người duy nhất được chọn lựa là Triệu Phổ. Chẳng qua Triệu Phổ đã ngừng chiến nhiều năm, ở Tiêu Dao đảo ngày ngày ung dung tự tại, thêm nữa cùng Hoàng đế dường như có chút xa cách, lần này không biết có chịu xuất thủ tương trợ hay không. Chỉ tiếc nơi này cùng ngoại giới gần như cách ly, một chút manh mối cũng không có được, Lưu Thành gấp đến độ xoay quanh.
Chính lúc này, đột nhiên thấy trên cổng thành xa xa, đi ra một người, bởi vì ảnh hưởng của ảo giác, Lưu Thành cảm giác người nọ đứng trong đám mây, liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Da Luật Chân.
Lưu thành liếc hắn bằng nửa con mắt, xoay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn đến kẻ tiểu nhân.
“Lưu Thành!” Da Luật Chân kêu hắn một tiếng, “Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Đầu hàng hay không?”
Lưu Thành cười nói, “Ta vì sao phải đầu hàng? Ta chết cũng sẽ không khuất phục Liêu cẩu bọn ngươi.”
Da Luật Chân cười nói, “Ngươi cho là sẽ có người tới cứu ngươi? Đại quân của Triệu Phổ đang chuẩn bị tiến công vào thành, ngay cả các ngươi cũng muốn giết, tư thái của hắn kia như là căn bản mặc kệ sống chết của các ngươi.” (dốt lắm a)
Lưu Thành vừa nghe lời nói của Da Luật Chân, bỗng nhiên mừng rỡ nhảy lên, lớn tiếng hỏi, “Thật sao? Cửu Vương gia thực sự mang đại binh tới rồi?”
Da Luật Chân nhíu mày, vốn tưởng rằng Lưu Thành chắc chắn sẽ tức giận, không nghĩ tới còn vui vẻ thành như thế, liền lạnh lùng nói, “Lưu Thành, ngươi thật đúng là hồ đồ, Triệu Phổ lai giả bất thiện (1), nếu như hắn đánh thắng, công lao là của hắn, bọn ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp của hắn, còn cao hứng như vậy? Ta nếu là ngươi, liền cải tà quy chính (2), ngươi là một nhân tài, nếu đến phò trợ ta, ngày sau ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ha ha ha…” Lưu Thành cười nói, “Da Luật Chân, ngươi đem người trong thiên hạ đều trở thành kẻ tiểu nhân giống như ngươi sao? Cửu Vương gia nếu có tâm tư như vậy, hắn tội gì phải ẩn dật đến Tiêu Dao đảo, hắn từ mười năm trước đã soán vị lên làm hoàng đế rồi. Ngươi muốn ta mang binh cho ngươi tấn công Đại Tống, ngươi thấy ngu chưa? Đừng quên phụ hoàng ngươi là thua trong tay ai, ngươi so với phụ hoàng ngươi kém xa, còn muốn cùng Cửu Vương gia đấu, đừng nói một Lưu Thành ta, hai mươi người hợp lại, cũng không có khả năng đánh thắng một Triệu Phổ. Da Luật Chân, ngươi nếu khôn ngoan, cũng nhanh ra ngoài xin hàng đi!”
Da Luật Chân vốn muốn đến xem ý tứ Lưu thành, thuận tiện chiêu hàng, không nghĩ tới lại để hắn chế giễu một hồi, nổi cơn tam bành, quay người ly khai, nói “Lưu Thành, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta vây khốn ngươi ở đây cả đời, cho các ngươi chết đói.”
…..
Tại sườn núi cao ngoài thành, Tiểu Tứ tử đứng ở đại động tối om, hướng bên trong nhìn quanh, không nhịn được cảm khái, “Ai nha, động thật lớn a, tốc độ đào động của Tiễn Tử so với Thạch Đầu còn muốn mau hơn a!”
Công Tôn ở một bên nở nụ cười nói, “Điều này hiển nhiên, Tiễn Tử vóc dáng so với Thạch Đầu to hơn, hơn nữa trảo ly đực am hiểu nhất là đào động.”
Thạch Đầu bất mãn nằm úp sấp ở một bên, trong lòng khó chịu – Có gì đặc biệt hơn người, cũng bởi vì ta bụng lớn bất tiện, bằng không nhất định so với tên kia đào nhanh hơn… Ai nha…
Thạch Đầu bỗng nhiên mặt nhăn mày nhíu, cảm thấy bụng có chút đau, sau đó điều chỉnh tư thế một chút… Nha, càng ngày càng đau!
Công Tôn và Tiểu tứ Tử đang hết sức chăm chú nhìn động được đào kia, chợt nghe phía sau Thạch Đầu tất tất tác tác tựa hồ đang bào móng, còn chi chi mà kêu lên.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, chỉ thấy Thạch Đầu một mình ở đằng kia lăn qua lăn lại, khó hiểu hỏi, “Thạch Đầu, ngươi làm sao thế?”
Công Tôn cũng xoay đầu lại, vừa nhìn đã cảm thấy không thích hợp, đi qua nhẹ nhàng sờ sờ bụng Thạch Đầu, cảm giác từng cơn nảy lên, “Ai nha, muốn sinh rồi!:
“A!” Tiểu Tứ tử lập tức nhảy phắt lên, bổ nhào qua nói, “Thạch Đầu, ngươi rốt cuộc sắp sinh a!”
Thạch Đầu bụng vô cùng đau đớn, nhìn Tiểu Tứ Tử còn vô cùng cao hứng, liền quỳ rạp trên mặt đất hừ hừ — Bụng đau muốn chết!
Lúc này, Tiêu Lương bọn họ cũng vây quanh lại đây, nghe nói Thạch Đầu sắp sinh, vội vã kéo một mã xa sạch sẽ đến, Tiểu Tứ Tử chạy đến cửa động đối bên trong hô một tiếng, “Tiễn Tử, Thạch Đầu sắp sinh rồi!”
Tiểu Tứ Tử la to xong, liền dựng thẳng lỗ tai nghe âm thanh di chuyển đầu bên kia, tiếng động trong động kín vang vọng… Sau đó, chợt nghe bên trong âm thanh người ngã ngựa đổ, có người kêu, “Ai nha, Tiễn Tử, ngươi chậm một chút!” (em nó đang gấp =]])
Chốc sau, Tiểu Tứ Tử chợt nghe tiếng bước chân “Sưu sưu sưu” vang lên, bất thình lình “Phốc” một tiếng, Tiễn Tử từ trong động phóng ra, tất cả mọi người có phần há hốc mồm, này chỗ nào là Tiễn Tử a, biến thành cục than đen rồi.
Tiễn Tử trong miệng “chi chi” kêu lên vui mừng, sau khi thân thể rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên vẫy mạnh vài cái, đem một thân bùn đất vẫy sạch, lại biến thành màu đen trắng ban đầu, bổ nhào đến bên cạnh Thạch Đầu, vươn đầu lưỡi liếm nó, “Thạch Đầu, ngươi sắp sinh nha?”
Thạch Đầu hiện tại vô cùng cáu kỉnh, một cước đá văng Tiễn Tử, đau đến “chi chi” kêu – Chán ghét muốn chết, đau chết ta!
Mã xa sạch sẽ được đem đến, Công Tôn sai người ba chân bốn cẳng nâng Thạch Đầu lên mã xa, Hoa Phi Phi đem khăn sạch cùng nước ấm đến, người người hiếu kỳ vây quanh trái phải mã xa mà xem, Công Tôn lên mã xa, đỡ đẻ cho Thạch Đầu.
Tiễn Tử khẩn trương cũng muốn trèo lên mã xa, bị Công Tôn ngăn cản, “Tiễn Tử, ngươi ở bên ngoài chờ, ngươi lên mã xa sẽ lật mất.”
Tiễn Tử buồn bực ở cổng nhìn quanh, Tiểu Tứ Tử vươn tay ôm cổ nó, so với nó còn khẩn trương hơn, trong miệng càu nhàu, “Nhất định có thể sinh hạ Tiểu Bố Bố an toàn mà phải không?”
Tiễn Tử gật đầu a gật đầu – Thạch Đầu, cố lên a!
Trong mã xa, Thạch Đầu bởi vì là lần đầu tiên sinh, trước kia cho tới bây giờ chưa từng sinh qua, cho nên cũng không biết sinh như thế nào, đã cảm thấy bụng đau muốn chết. Công Tôn ở một bên sốt ruột, nói, “Thạch Đầu, sinh hài tử ngươi cũng không biết a?”
Thạch Đầu liếc trắng mắt – Vậy ngươi biết?
Công Tôn bị nó liếc, dứt khoát đem nó đè lại, nói, “Dùng sức a, phỏng chừng cùng thải ra không sai biệt lắm đi?
Thạch Đầu kinh ngạc, trái lại bụng bị đá một cái đau đến lăn lộn, “chi chi” kêu loạn – Chán ghét muốn chết, sinh con làm sao cùng thải ra giống nhau, đau chết, ta không muốn sinh!”
Công Tôn vừa đem nó đè lại vừa nói, “Ngươi ngốc quá, mau chút, nước ối cũng vỡ rồi! Nếu không sinh bảo bối bên trong sẽ chết đó!”
“A?” Ngoài mã xa mọi người cũng nghe được, đều nói, “Thạch Đầu, ngươi ngu ngốc a, mau sinh nha!”
Thạch Đầu giận dữ, tâm nói các ngươi biết gì nha. Nhưng mà vừa nghĩ tới bảo bối nếu như bí hơi ở bên trong, vậy cũng quá khủng khiếp, dù sao cũng là thiên tính mẫu tử trời sinh của trảo ly, Thạch Đầu nghiêm túc nằm xuống, hảo hảo sinh….
“A!” Công Tôn kêu to, “Đầu ra rồi!” Vừa nói, “Mau nỗ lực Thạch Đầu!”
Thạch Đầu dùng hết sức lực đẩy ra bên ngoài, Công Tôn đúng lúc giúp nó nâng lên…. Sinh rồi.
Một con rất nhỏ rất nhỏ, toàn thân lông mao nhỏ vụn ẩm ướt, tiểu trảo ly lông màu đen bụng trắng được Công Tôn bế lên. Đem cuống rốn cho Thạch Đầu cắt đứt, Công Tôn dùng một cái chăn mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy tiểu trảo ly, đối người ở phía ngoài la to, “Sinh rồi!”
Một câu la to đã xong rồi, một đám người cộng thêm Tiễn Tử đồng thời hướng bên trông xông vào… Nháy mắt hỗn loạn……
…. Mắt tiểu trảo ly còn chưa mở, nho nhỏ ghé vào nệm mềm bên trong, Tiểu Tứ Tử đi qua, Tiễn Tử cũng ghé qua – Đồng thời xúc động, thật đáng yêu nha! (Tiểu bảo bối của Tiểu Tứ Tử cuối cùng đã xuất hiện,,cực đáng yêu a ^ ^)
Một đám người vây quanh nhìn cục cưng tiểu trảo ly, Thạch Đầu chi chi kêu hai tiếng, nghiêng thân đến, Công Tôn vừa đem tiểu trảo ly đặt vào bụng Thạch Đầu, vật nhỏ cọ cọ, một ngụm liền cắn nhũ đầu Thạch Đầu, chi chi bắt đầu bú sữa mẹ.
Thạch Đầu vươn đến, tách tách liếm mao ẩm ướt cho nó.
Tiễn Tử và Tiểu Tứ Tử đồng thời nheo mắt lại, tiến đến nhìn.
Tiễn Tử chen chúc trên mã xa, cùng Thạch Đầu cao thấp liếm mao cho tiểu bảo bảo, chỉ chốc lát sau đã làm mao ẩm ướt, tiểu bảo bảo cũng uống sữa no rồi, vùi trên bụng ấm áp của Thạch Đầu mà ngủ.
“Tiểu Bố Bố thật đáng yêu a.” Tiểu Tứ Tử tâm tình rất tốt, đưa tay xoa xoa lỗ tai Thạch Đầu, “Thạch Đầu, vất vả rồi!”
Thạch Đầu nhìn Tiểu Bố Bố, cũng là tâm vui hãnh diện, màu sắc đen trắng, là trảo ly đực a.
Công Tôn rửa tay, nhìn thấy một đám người bên ngoài duỗi dài cổ nhìn bên trong, trong mắt là cao hứng, tiến đến nói, “Đây là điềm tốt đi!”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Tiễn Tử.” Tiêu Lương vỗ vỗ Tiễn Tử, “Tuy lúc này ngươi hẳn là nên bồi Thạch Đầu và Bố Bố, bất quá công trình đào động còn chưa kết thúc nha.”
Thạch Đầu dùng chân sau đạp đuổi Tiễn Tử, “chi chi” kêu – Lo làm chuyện nghiêm túc đi!
Tiễn Tử nhảy xuống mã xa, ngoảnh đầu lại “chi chi” kêu – Thạch Đầu, Tiểu Tứ Tử, các ngươi chăm sóc hảo tiểu Bố Bố, ta rất nhanh liền hoàn thành công việc. Sau đó, Tiễn Tử phi trở về trong động, có lẽ rất phấn chấn, tốc độ đào thật là tốt, Quật tử quân chuyển bùn ra bên ngoài cũng không theo kịp.
Tiểu Tứ Tử tiến đến bên người Thạch Đầu, sờ sờ bụng nó, hỏi, “Còn đau không nha Thạch Đầu?”
Thạch Đầu vẫy vẫy cái đuôi – Không đau.
Tiểu Tứ Tử vươn tay cẩn cẩn dực dực ôm Tiểu Bố Bố lên, ôm đến trong ngực, bởi vì Tiểu Tứ Tử mặc y phục da cừu mềm mại, còn có lông xù ra cùng bụng Thạch Đầu có chút giống Tiểu Bố Bố thoải mái điều chỉnh góc độ một chút, tiếp tục ngủ.
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh Thạch Đầu nói, “Này thật tốt, Thạch Đầu, Tiễn Tử, Bố Bố ta đều có rồi!”
(1) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt
(2) Cải tà quy chính: bỏ cái ác đi theo cái thiện – ở đây là Da Luật Chân đang muốn chiêu hàng Lưu Thành nên ý Da Luật Chân là bên Liêu là bên chính nghĩa đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...