Ôn ôn, tồn tồn tắm rửa xong,sau đó Tiêu Lương liền đem Tiểu Tứ Tử ôm đến giường lau khô người rồi chuẩn bị thay y phục.
Tiêu Lương vội vàng giúp Tiểu Tứ Tử mặc y phục, mặt khác Tiểu Tứ Tử ở một bên đang suy nghĩ gì đó, nhỏ giọng nói: “Cái kia, ta nói Tiểu Lương tử nha”.
“Uhm?” Tiêu Lương giương mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy Cẩn nhi?”
“Hoa Hoa cùng Phương Phương không phải đã rất thân thiết sao, như thế nào họ lại vẫn không hảo vậy?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ta vừa trông thấy Hoa Hoa theo Đường Diệu Đình rời đi, sau đó Phương Phương cũng không có đi theo. Không phải nói Đường Diệu Đình là một đại sắc lang sao? Phương Phương lại an tâm nhượng Hoa Hoa cùng đi với hắn nha?”
Tiêu Lương nghe xong khóe miệng nhẹ nhàng khẽ nhíu, nói “Kỳ thật cũng không thể trách một mình Mục Phương được”.
“Uhm?”Tiểu Tứ Tử có chút ngạc nhiên, “Sao lại như vậy nha?”
“Đừng nhìn Mục Phương thường ngày thông minh lanh lợi, kỳ thực về phương diện tình cảm lại rất chậm chạp”. Tiêu Lương lắc lắc đầu, nói “Tiếp đó Hoa Phi Phi còn luôn đùa giỡn hắn, cũng không nói cho hắn hiểu, hai người theo đó mà đoán đến đoán đi, tự nhiên liền dễ dàng phát sinh hiểu lầm.”
“Vậy Phương Phương có hay không thích Hoa Hoa?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Còn Hoa Hoa nữa, có thích Phương Phương không nha?”
“Uhm…để xem nào”.Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nói “Ta thấy rằng hai người bọn họ xem như là tâm ý tương thông, chỉ là vẫn còn thiếu một chút gì đó.”
“Chúng ta tới đó giúp bọn hắn một phen đi.” Tiểu Tứ Tử mặc xong xiêm y liền cảm thấy có tinh thần mà nhảy từ trên giường xuống, nói “Chúng ta đem Phương Phương cùng Hoa Hoa tác hợp thật tốt, sau đó cho bọn hắn lo liệu chuyện vui!” (tính bà mai của e nó trỗi dậy =]])
Tiêu Lương bật cười, chính mình cũng mặc quần áo, đi đến một bên cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, khẽ nhíu mày.
“Cẩn nhi, đến.”
Thấy Tiêu Lương đối mình ngoắc tay, Tiểu Tứ Tử chạy nhanh đến nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa sổ bị Tiêu Lương mở ra một khe hở, xuyên qua đó nhìn xuống, Tiểu Tứ Tử liền chớp chớp đôi mắt to, nhìn thấy bên dưới người đến người đi vô cùng đông đúc, nơi này dù sao cũng là trấn trên cho nên con phố bên dưới có vẻ rất là náo nhiệt.
“Nhìn cái gì nha?”Tiểu Tứ Tử giương đôi mắt ngờ vực nhìn qua Tiêu Lương.
“Ngươi xem đầu kia góc đường trong ngõ.”Tiêu Lương thấp giọng nói với Tiểu Tứ Tử, nâng cằm hắn chuyển hướng đến vị trí ngõ nhỏ đối diện tửu lâu.
Tiểu Tứ Tử vừa nhìn qua, chỉ thấy chỗ ấy hiện có mấy người, bộ dáng lén lút, hơn nữa hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại môn của tửu lâu, tựa hồ như đang chờ người nào đó đi ra.
Lúc này, mặt sau của ngõ nhỏ có một người xuất hiện, Tiểu Tứ Tử ngay lập tức nhìn thấy. “A? Này không phải lão ngũ Đường gia sao? Là Đường Diệu Khuê mà.”
“Hắn như là đang nhìn chằm chằm chúng ta.”Tiêu Lương nhỏ giọng nói xong liền nhẹ nhàng khép lại cửa sổ.
“Hắn vì cái gì theo dõi chúng ta nha?” Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực, đi đến ngồi xuống bên cạnh chỗ Thạch Đầu cùng Tiễn Tử, nắm nắm hai tai Thạch Đầu.
“Đại khái là bởi vì chuyện thuốc đi.”Tiêu Lương nghĩ nghĩ một chút, mỉm cười nói “Ta có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”Tiểu Tứ Tử nghiêng nghiêng nhìn Tiêu Lương.
Tiêu Lương gọi Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh, đối bọn họ thì thầm vài câu đã đem người phái ra ngoài. Sau đó, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương vẫn tránh ở phía sau cửa sổ xem xét, chỉ thấy Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh sau khi rời khỏi đây, quả nhiên có mấy người của Đường môn đi theo sau bọn họ. Hai người vào một hiệu thuốc bắc,những người theo dõi chờ tại bên ngoài, chờ hai người đi ra, liền có người tiến vào hiệu thuốc bắc hỏi thăm.
Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử nha, để Thanh Ảnh bọn họ đến hỏi một ít dược liệu đắt tiền làm chi a? Loại dược liệu này đều rất hiếm, tiểu dược *** (tiệm thuốc nhỏ) bình thường sẽ không có.”
Tiêu Lương chỉ ra một góc, “Xem bọn hắn có thể hay không đi chiếu phương thuốc đã chuẩn bị sẽ biết.”
“A.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Bất quá nha, lén lút như vậy nhất định là có vấn đề, đúng là cứu muội tử nhà mình sao, làm chi lại cẩn cẩn dực dực như thế.”
“Ta xem bọn họ tám chín phần là có bí mật không thể cho ai biết.” Tiêu Lương lắc đầu “Bất quá Đường Diệu Khuê thế nhưng lại là người thứ nhất ra tay, thật đúng là làm cho người ta giật mình a.”
“Tiểu Lương Tử, ngươi thật thông minh.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm hỏi, “Chúng ta đây kế tiếp làm sao bây giờ?Đi nơi nào nha?”
“Đi tìm Mãng Lạc cùng Mục Phương bọn họ, để Mãng Lạc đi thăm dò Đường Diệu Khuê, hắn dù sao đối với bọn họ cũng có phần hiểu biết.” Tiêu Lương suy nghĩ một chút, lại nói, “Mặt khác, chúng ta làm cho Mục Phương đến mang Hoa Phi Phi trở về đi.”
“Tìm Hoa Hoa và Phương Phương hỗ trợ sao?”Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ.
“Cũng không phải hỗ trợ gì…” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hơi hơi nhíu mày, nói “ Ta xem Đường Diệu Khuê rất cổ quái, Hoa Phi Phi đang trong cơn giận nên để hắn lừa đi, nhưng mong là cũng đừng chịu thiệt. Mục Phương then chốt là mất hy vọng lại sợ mất mặt không chịu khuất phục mà đi theo, vạn nhất Hoa Phi Phi xảy ra chuyện gì, sau này khẳng định hắn sẽ hối hận.”
“Uhm.”Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm nói “Đúng rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
“Bất quá Thạch Đầu cùng Tiễn Tử phải ở lại đây.” Tiêu Lương đột nhiên nói,
“Ân?” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, “Tại sao a?” (nắm má kéo kéo =]])
Tiễn Tử cùng Thạch Đầu cũng vễnh tai, Thạch Đầu hướng bên người Tiểu Tứ Tử cọ cọ – Ta muốn cùng đi với Tiểu Tứ Tử!
Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ nói “ Ở cửa trước còn có Đường Diệu Khuê theo dõi, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi từ cửa sau, mang theo bọn chúng lại càng thêm bất tiện.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ một chút, vươn tay ôm chân Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, ta ôm ngươi đi?” Nói xong, dùng sức nâng chân Thạch Đầu lên, nhưng Thạch Đầu vẫn trơ ra không màng nhúc nhích.
Mất nửa ngày, Tiểu Tứ Tử thở hổn hển, có chút ghét bỏ nhìn Thạch Đầu, “Thạch Đầu nha, người nên giảm béo đi!”
Thạch Đầu nhìn nhìn bụng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử nheo mắt, chọc chọc mũi nó. (2 đứa béo như nhau mà bì đặt kì thị nhau =]])
“Cẩn nhi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ra ngoài, Tiểu Tứ Tử tựa hồ có chút không muốn, Tiêu Lương liền cúi đầu, ở bên tai hắn nói, “Cẩn nhi, chúng ta tạo chút cơ hội, để Thạch Đầu cùng Tiễn Tử ở cùng một chỗ, bằng không hai đứa nó không bồi dưỡng cảm tình, chúng ta làm thế nào có được Tiểu Bố Bố chứ?”
Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng nha!”Hấp tấp chạy đến đối mặt với Thạch Đầu cùng Tiễn Tử nói, “Các ngươi ngoan một chút a, chúng ta đi ra ngoài.” Nói xong, xoay người cùng Tiêu Lương xuất môn, đi tới cửa, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Tiểu Tử Tử quay trở về, vỗ vỗ lỗ tay Tiễn Tử nói, “Cái kia, Tiễn Tử nha.”
Tiễn Tử nghiêng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt nói, “Cái kia, ta rất muốn có Tiểu Bố Bố.”
Tiễn Tử lập tức lắc lắc cái đuôi.
Nhưng là, Tiểu Tứ Tử trong mắt lại lộ ra tia nguy hiểm, nắm một túm lông trắng trên cổ Tiễn Tử, âm trầm nói, “Nhưng Thạch Đầu là nữ hài tử, ngươi không thể đùa giỡn lưu manh nga!”(ko đùa giỡn lưu manh thì làm sao có Tiểu Bố Bố cơ chứ =]])
Tiễn Tử nháy mắt mấy cái, nuốt một ngụm nước miếng.
Tiểu Tứ Tử hắc hắc cười hai tiếng, còn nghiêm túc nói, “Cái kia, ngươi có thể cùng Thạch Đầu nói chuyện yêu đương, nhưng nếu là sinh Tiểu Bố Bố, chờ thời điểm động phòng nha, nếu ngươi dám đối Thạch Đầu xằng bậy….” Nói tới đây, Tiểu Tứ Tử liếc đến phần bên dưới của Tiễn Tử, “Ta lập tức cắt bỏ cái đó của ngươi nha!”
“A….” Tiễn Tử hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng vểnh tai, vẫy vẫy đuôi – Sẽ không! Ta mới sẽ không như vậy mà xằng bậy đâu, ta sẽ tận lực dỗ Thạch Đầu vui vẻ!
Tiểu Tứ Tử hài lòng mà gật gật đầu, lại ở một bên đầu Thạch Đầu mà vỗ vỗ hai cái, thích thú theoTiêu Lương xuất môn, hai người lén lút theo cửa sau mà chạy ra ngoài.
“Thân ái.” Triệu Phổ ở một bên buồn bực vò vò tay áo Công Tôn, “Chúng ta đi theo hay không a?”
Công Tôn ngẩng mặt lên, một lúc lâu sau nói, “Tiểu Tứ Tử quả nhiên là đứa con bảo bối của ta!”
Triệu Phổ sửng sốt, khó hiểu nhìn Công Tôn.
Chỉ thấy Công Tôn âm trầm nói, “Tiểu Lương tử nếu dám động Tiểu Tứ Tử trước khi thành thân, ta ngay lập tức thiến hắn!” Nói xong,gọi Hắc Ảnh và Bạch Ảnh tới, phân phó hai người, “Các ngươi đi theo Tiểu Tứ Tử bọn họ đi, chúng ta ở chỗ này nghỉ một lát, ta đã lâu chưa gặp Thạch Đầu.”
“Vâng.”Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh xoay người liền mất dạng.
Triệu Phổ giật mình nhìn Công Tôn, “Thân ái, ngươi thế nhưng vì gặp Thạch Đầu mà không đuổi theo Tiểu Tứ Tử.”
“A….” Công Tôn cười một tiếng, nhìn Triệu Phổ liếc mắt một cái, cười xấu xa nói, “Thạch Đầu thông minh lanh lợi, ta muốn nó giúp ta làm tý việc.” Nói xong đẩy cửa phòng vào nhà.
Trong phòng, Tiễn Tử vừa mới thông suốt lời uy hiếp của Tiểu Tứ Tử, cả kinh làm cho nó một thân mồ hôi lạnh, xoay mặt, liền thấy Thạch Đầu nằm úp sấp ở một bên, tựa hồ rất nhàn nhã, vẫy vẫy cái đuôi, lắc lắc lỗ tai, toàn thân đều là sắc trắng, thật xinh đẹp nha.
Tiễn Tử đi qua tiếp cận Thạch Đầu.
Thạch Đầu hé lên mí mắt nhìn nó liếc mắt một cái, chính lúc này, Công Tôn đẩy cửa vào.
Thạch Đầu ngẩng mặt, vừa thấy người đến là Công Tôn cùng Triệu Phổ, liền vui mừng đứng lên bắt đầu vẫy vẫy cái đuôi.
Tiễn Tử chưa từng gặp qua hai người, ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng là nhìn thấy Thạch Đầu đối bọn họ rất là quen thuộc, nhỏ giọng hỏi Thạch Đầu – Thạch Đầu, bọn họ là ai vậy?
Thạch Đầu liếc mắt một cái – Là hai phụ thân của Tiểu Tứ Tử a, ngươi nên ngoan một chút!
Tiễn Tử kinh ngạc, nếu nói Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu đã coi nhau là huynh muội, vậy thì hai người này hẳn là nhạc phụ cùng nhạc phụ tương lai? Vội vã rung đùi đắc ý đứng lên.
Công Tôn nhìn thấy liền thích, bổ nhào lên cọ cọ chúng nó, Triệu Phổ ở một bên cũng nhìn chằm chằm vào Tiễn Tử, cảm thấy vừa mắt, tán thán, “Thật không phải con cái a, quả nhiên là công thì đều hăng hái a!” Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Công Tôn trắng mắt liếc một cái.
Sau đó, Công Tôn nắm nắm lỗ tai của Thạch Đầu và Tiễn Tử, thì thầm một mạch, liên tục dặn dò bọn chúng ý định muốn chúng nó lo liệu.
Tiễn Tử cùng Thạch Đầu cái hiểu cái không, Công Tôn nói cái gì? Muốn bọn họ giám sát Tiểu Lương Tử, không cho phép đụng đến thí thí (chổ mà ai cũng biết í =]]) của Tiểu Tứ Tử sao?
………
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cách địa phận Đường môn không xa đã đuổi kịp Mãng Lạc cùng Mục Phương, Mãng Lạc vừa nghe nói Đường Diệu Khuê theo dõi bọn họ, có chút giật mình, “Đường Diệu Khuê….Thật đúng là nhìn không ra hắn như thế.”
“Hắn ngày thường thái độ cũng lỗ mãng thế sao?”Tiêu Lương hỏi, “Nếu là thế, như vậy liền có thể là có người sai khiến hắn làm không, nếu không phải, như vậy nhất định hắn là đang giả vờ, người này cũng rất nguy hiểm.”
“Ngay từ khi ta bắt đầu nhận thức hắn, hắn chính là cái dạng này.”Mãng Lạc nghĩ nghĩ, “Nghe nói hắn rất nghe lời Đường Diệu Sơn.”
“Cái này thì dễ xử lý.” Mục Phương nói, “Chúng ta âm thầm theo dõi Đường Diệu Sơn, Đường Diệu Khuê nếu đúng là nghe theo hắn sai sử, sau khi trở về thế nào hai người cũng phải gặp nhau thương lượng.”
“Được.”Mãng Lạc gật gật đầu nói, “Đường môn ta quen thuộc bên trong, ta đây trở về chuẩn bị! Suốt đêm theo dõi bọn họ!” Nói xong, xoay người bước đi.
Mục Phương cũng muốn đi theo, lại bị Tiểu Tử Tử bắt được.
“Làm sao vậy?”Mục Phương quay đầu nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Nga, là Hoa Hoa….” Tiểu Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, phần mông đã bị Tiêu Lương nhéo một cái. (lợi dụng thời cơ tốt lắm nha Tiểu Lương =]])
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, quay đầu nhìn Tiêu Lương. Tiêu Lương đối hắn nháy mắt mấy cái – Cẩn nhi, nói thằng là không được, phải có phương pháp.
Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực, chợt nghe Tiêu Lương ngẩng đầu đối Mục Phương nói, “Hoa Phi Phi thật sự cùng Đường Diệu Đình đi rồi?”
“Ân.” Mục Phương nhắc tới chuyện này tựa hồ vẫn còn tức, liền gật gật đầu.
“Ai nha, nguy rồi.”Tiêu Lương chau mày, lắc lắc đầu, “Hoa Phi Phi lần này e rằng phải chịu thiệt thòi.”
“Có ý gì?” Mục Phương tuy rằng đối với Hoa Phi Phi sinh khí, nhưng là nghe được lời nói của Tiêu Lương, vẫn là phát run, khẩn trương hẳn lên “Nói rõ ràng.”
Tiêu Lương nói, “Kia Đường Diệu Đình nổi danh háo sắc… Hắn dường như vừa dặn dò thuộc hạ thân cận muốn cái gì dược, nói sẽ dùng đối phó Hoa Phi Phi linh tinh, chúng ta nghe không rõ lắm, vốn nghĩ muốn nhắc nhở Hoa Phi Phi một tiếng, nhưng không nghĩ tới hắn đã đi rồi.”
“Cái gì?!” Mục Phương kinh hãi, “Đường Diệu Đình thật sự có chủ ý với Hoa Phi Phi… Bất quá, Hoa Phi Phi khôn khéo như thế, hẳn là sẽ không trúng chiêu đi?”
“Này rất khó nói nga”.Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Nói đến dụng độc, Đường môn là lợi hại nhất.”
“Đúng vậy.” Tiêu Lương gật gật đầu, “Đến lúc đó nếu dùng cái gì *** dược, xuân dược, mông hãn dược, mà Hoa Phi Phi vừa vặn ở tình trạng giận dữ…”
“Nguy rồi.”Mục Phương chớp mắt xoay người liền hướng đến bến đò mà chạy như điên.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều cười, liền nhấc chân đuổi theo.
Tại bến đò, Hoa Phi Phi cùng Đường Diệu Đình đi trên một con thuyền hoa, dọc đường đi nhìn phía sau vài lần, Hoa Phi Phi thủy chung không thấy được Mục Phương đuổi theo, tức giận mà ở trong lòng chửi má nó – này đồ ngốc tử, vừa nát lại vừa hết hy vọng, mắt còn có chút nóng lên!
Đường Diệu Đình phân phó hạ nhân khai thuyền, cùng Hoa Phi Phi bên cạnh trò chuyện câu được câu không, Hoa Phi Phi không yên lòng, nhưng cũng đối Đường Diệu Đình đề phòng, dù sao hắn là người từng trải, Đường Diệu Đình là loại người gì, hắn trong lòng đều biết, tự nhiên không thể thả lỏng cảnh giác.
Chính là nghĩ đến tên Mục Phương kia, thế nhưng ngay cả chính mình cùng Đường Diệu Đình tiến lên thuyền cũng không theo tới, chẳng lẽ như vậy hắn liền yên tâm sao?! Hoa Phi đột nhiên còn có chút tâm lãnh, tuy rằng dọc đường đi cùng Mục Phương cãi nhau, chính mình đối hắn rất có hảo cảm, bất quá Mục Phương ngoài mặt vẫn không thích mình, chính là hắn cho rằng mình nhìn người rất chuẩn, Mục Phương là vì mặt mũi, kỳ thật đã sớm động tâm… Lần này, chẳng lẽ là chính mình tự mình đa tình? Người ta căn bản không cần? Hoặc là nói, trong lòng Mục Phương, hắn – Hoa Phi Phi liền đúng như lời hắn nói, là một *** tặc không biết xấu hổ, phối với sắc lang Đường Diệu Đình như vậy là vừa hảo.
Càng nghĩ càng cảm thấy nản lòng thoái chí, Hoa Phi Phi cũng tức giận lên,hắn có gì đặc biệt hơn người, không phải là một đầu bếp ngu ngốc sao, liền uống nhiều hơn hai chén rượu, lại cảm thấy Đường Diệu Đình bên cạnh càng xem càng không vừa mắt. Kỳ thật Hoa Phi Phi đồng ý cùng Tiểu Tứ Tử tung hoành thiên hạ, hơn phân nửa là vì hắn coi trọng Mục Phương, về phần coi trọng Mục Phương vì cái gì, chính hắn trong lòng cũng không rõ ràng. Đại khái là vì đại đa số mọi người đối mình tốt đều có ý đồ, chung quy vẫn bị bộ dạng chính mình say đắm đến thần hồn điên đảo, nhưng không ai là thật tâm. Mục Phương là người rất tốt, tuy rằng khô khan chút, nhưng là một người thành thật còn rất sâu sắc… Thật không dễ dàng, đầu năm nay, người thành thật không nhiều lắm.
“Hoa huynh, uống ít hai chén.”Đường Diệu Đình ở một bên cười nói.
Hoa Phi Phi nhìn hắn một cái, nói, “Trở về đi, ta không thoải mái, không muốn du hồ.”
“Không thoải mái a?”Đường Diệu Đình sửng sốt, vội vã nói, “Kia Hoa huynh vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi một chút, ta đi phân phó thuyền công quay lại!”
Nói xong, đưa Hoa Phi Phi vào khoang thuyền, chính mình xoay người đi đến đuôi thuyền.
Hoa Phi Phi thấy hắn đi rồi, cũng là nhẹ nhàng thở ra, hướng bên cạnh bàn ngồi xuống, nâng cằm ngẩn người… Trên bàn lư hương đang được đốt cháy, có một làn khói nhẹ theo lư hương bay đến, có hương hoa quế nồng đậm, rất dễ chịu, bất quá… Như thế nào đầu có chút nặng trĩu? Hay là do uống nhiều quá?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...