Cái gọi là một người mừng cả nhà vui chính là đây. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương tâm ý tương thông, hai người nguyên bản đã ngọt ngào, hiện tại lại càng ngọt khiến người khác phải ganh tị.
Trong lúc đó, sau khi Mục Phương cùng Hoa Phi Phi trải qua sự tình kia, quan hệ của họ lại càng thêm ác liệt. Hoa Phi Phi nhìn thấy Mục Phương liền tỏ vẻ nghiền ngẫm, không có việc gì cũng nói vài câu chọc tức hắn một phen. Còn Mục Phương cứ nhìn thấy Hoa Phi Phi là như thấy ôn thần, nhanh nhanh lượn chỗ khác cho lẹ, thật sự bất hòa.
Đến buổi cơm chiều, Đường Diệu Đình phái người đến thỉnh bọn họ đi dùng cơm, mọi người cùng đến một quán nhỏ ở lưng chừng núi, có vẻ náo nhiệt. Tửu lâu mà mọi người đến dùng cơm gọi là Hối Phong lâu, nghe nói nơi đây làm món cay Tứ Xuyên là tuyệt nhất Thục Trung.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, Tiêu Lương đi bên cạnh hắn, hai người nắm tay nhau, thường thường liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt cực kì ngọt ngào.
Thanh Ảnh, Xích Ảnh đi bên cạnh nhìn thấy đều ngưỡng mộ, Tiểu Lương Tử nếu so với vương gia có thể nói là hạnh phúc hơn. Cứ nhìn Tiểu Tứ Tử, một chút cũng không có gì là mất tự nhiên, cái gì thích cũng đều hiện lên mặt. Có chỗ nào giống vương phi a, rõ ràng là thích muốn chết, ngoài miệng vẫn không chịu nói!
“Hắt xì…” Công Tôn theo sau hắt hơi một cái, Triệu Phổ cả kinh, chạy lại ôm hắn, “Thân ái? Ngươi lạnh sao? Muốn hay không làm ít vận động cho nóng người…… Ngô!” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Công Tôn một quyền đạp tới, “Ngươi muốn chết? Suốt ngày nói hươu nói vượn! Cũng không coi nơi này có bao nhiêu người!”
Triệu Phổ xoa xoa chân, vẻ mặt vô tội, “Thân ái, hai ta cũng chỉ mới có ba mươi đi…… Cần gì cứ phải làm như lão nhân a, ta còn có thể làm tới chín mươi tuổi đó!”
“Ngươi!” Công Tôn nhéo nhéo quai hàm Triệu Phổ hai cái, “Ngươi còn nói bậy, lát nữa độc chết ngươi!”
………
Biến hóa của Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, người trì độn như Mãng Lạc cùng Mục Phương đương nhiên là nhìn không ra. Mãng Lạc tâm sự nặng nề, tất cả tâm tư đều đặt trên người bốn huynh đệ Đường Môn. Mà Mục Phương cũng nhiều tâm sự, hắn không biết có phải chính mình bị bệnh, hay do Hoa Phi Phi hạ độc hắn, như thế nào lại cứ nghĩ tới mấy chuyện hạ lưu? Không được, dù thế nào cũng phải nhờ Tiểu Tứ Tử bắt mạch cho mình a!
Hoa Phi Phi lại rất khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đã tâm ý tương thông, hoặc là nói, Tiểu Tứ Tử đã thông suốt. Hắn cùng lúc vì hai người mà cao hứng, lại càng cảm thấy thú vị, liền tiến lên đi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, “Ai nha Tiểu Tứ Tử, mặt sao lại hồng vậy nha?”
Tiểu Tứ Tử xoay mặt liếc nhìn Hoa Phi Phi một cái, liền nghĩ ngay đến chuyện hắn đứng ngoài cửa phòng nhìn lén hai người hôn nhau, lập tức cảm thấy xấu hổ, đưa tay cầm lấy tay Tiêu Lương, nhích lại gần người Tiêu Lương, giương mắt nhìn Hoa Phi Phi cái nữa.
Hoa Phi Phi sửng sốt, hắn nghĩ đến Tiểu Tứ Tử sẽ vì những lời này của hắn mà càng đỏ mặt hơn, không nghĩ tới Tiểu Tứ Tử không có gì thẹn thùng, mà ngược lại, ánh mắt Tiểu Tứ Tử nhìn hắn, như thế nào là lạ, liền hỏi, “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử ngắm Hoa Phi Phi vài lần, nhỏ giọng nói, “Ân… Không có.”
Một tiếng không có nghe ra càng giống có việc, Hoa Phi Phi nheo mắt, truy vấn, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có biết cái gì? Nói nghe chút đi!”
“Không có nha, không biết.” Tiểu Tứ Tử càng nhỏ giọng, “Ta sẽ không nói ra đâu.”
“Nói cái gì?” Hoa Phi Phi nóng nảy.
Tiểu Tứ Tử trốn bên người Tiêu Lương, thì thầm, “Hoa Hoa…… Kì thực, hai người cũng rất xứng.”
Tiểu Tứ Tử thanh âm không cao, nhưng xung quanh đều là cao thủ võ lâm, mọi người ai cũng đều nghe thấy, ngay cả Thạch Đầu cùng Tiễn Tử cũng vểnh tai lên mà nghe ngóng.
Hoa Phi Phi mờ mịt sờ sờ đầu, hỏi lại, “Cái gì xứng?”
Tất cả mọi người rầu rĩ cười, Hoa Phi Phi và Mục Phương đều mờ mịt nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhìn Mục Phương một cái, lại nhìn Hoa Phi Phi một cái, hạ giọng, “Hoa Hoa, đi theo Phương Phương rất tốt, có cơm ăn.”
“Phốc…” Xích Ảnh cùng Thanh Ảnh đồng thời bưng kín miệng, nhịn cười đứng một bên, còn lại Hoa Phi Phi và Mục Phương thì mặt mày xanh lét.
Hoa Phi Phi trừng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói rõ ràng, ai nói ta đi theo hắn? Hắn là một kẻ không lên được a!”
“Ngươi mới không lên!” Mục Phương trừng ngược lại, “Vừa mới giơ lên ngươi không phát hiện sao!”
“A……” Lúc này, tất cả mọi người đều đổ một ngụm lãnh khí, nhẫn cười, nhẫn đến đau bụng.
Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, rốt cuộc là cái gì không lên được? Bọn họ muốn lên cái gì nha?”
Hai ảnh vệ cười tủm tỉm, thấp giọng, “Tiểu vương gia, chờ buổi tối kêu Tiểu Lương Tử nói cho ngươi!”
Tiêu Lương nghe vậy mặt đỏ bừng, làm Tiểu Tứ Tử càng thêm tò mò, túm lấy tay Tiêu Lương hỏi, “Tiểu Lương Tử, đến tột cùng lên cái gì nha? Ngươi có sao? Lát nữa phải cho ta xem!”
“Phốc…” Xích Ảnh cùng Thanh Ảnh lại phụt cười. Xa xa, Công Tôn xắn tay áo đang muốn chạy lại giáo huấn bọn họ, lại bị Triệu Phổ ngăn cản.
Hoa Phi Phi vẻ mặt chán ghét liếc Mục Phương một cái, “Ngươi thế nào lại không biết xấu hổ như vậy a?”
Mục Phương cũng hiểu được tự mình nói sai, bất quá đánh chết cũng không thừa nhận, lại mạnh miệng, “Ngươi mới không biết xấu hổ.” Nói xong, lại nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, ta cùng hắn mới không phải!”
Tiểu Tứ Tử có chút bất mãn nhìn nhìn Mục Phương, “Phương Phương, ngươi thế nào lại có thể vậy, ta vừa mới rõ ràng nhìn thấy ngươi hôn môi Hoa Hoa, thế nào lại có chuyện hôn xong rồi phủ nhận a?”
“Ách…” Mục Phương ngây ngẩn cả người, Hoa Phi Phi lại đắc ý, lạnh băng nói, “Nói cái gì thần bộ a, chính là một cái đại sắc phôi.”
“Nga?” Tiểu Tứ Tử có chút hoài nghi liếc mắt Mục Phương một cái, ánh mắt kia như là nói, “Nguyên lai ngươi là sắc phôi nha!”
Mục Phương muốn cãi nhưng không được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Hoa Phi Phi, chợt nghe Tiểu Tứ Tử sâu kín nói, “Hôn rồi… Không thể không nhận a… Hơn nữa ngươi còn ở mặt trên đi.”
“A…” Nghe xong câu này, Hoa Phi Phi hít ngược một hơi lãnh khí, “Tiểu Tứ Tử, trên dưới không phải vấn đề… Không phải lúc hôn ở trên, hắn liền có thể ở trên!”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Hoa Phi Phi, nhỏ giọng nói, “Hoa Hoa, bình thường những người đẹp luôn ở dưới.”
Hoa Phi Phi trên mặt xấu hổ, Mục Phương một bên thì lại cười lạnh.
Hoa Phi Phi nghiến răng nghiến lợi móc hắn, “Ngươi con mẹ nó cười cái rắm a? Lão tử cho tới bây giờ cũng chưa từng ở dưới!”
Này một tiếng rống vang, Công Tôn cùng Triệu Phổ ở phía sau đều nghe được. Công Tôn có chút buồn bực hỏi Triệu Phổ, “Bọn họ lại nói cái gì vậy? Đừng có mà dạy hư Tiểu Tứ Tử!”
Triệu Phổ vuốt cằm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới hỏi, “Thân ái, ngươi nói, Tiểu Tứ Tử có thể hay không lúc cùng Tiêu Lương sinh hoạt phu thê, hắn sẽ ở trên đi?”
Công Tôn không sao cả liếc mắt nhìn hắn một cái, “Đó là đương nhiên, từ nhỏ ta đã từng nói với hắn, ‘Thực sự không được thú nam nhân, nếu có thú thì cũng nhất định phải ở trên!’”
Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, có chút đồng tình nhìn Tiêu Lương xa xa, xem ra Tiểu Lương Tử còn phải chờ dài dài đi.
Dọc đường đi mấy người cãi nhau, rốt cuộc cũng đi tới Hối Phong lâu. Đường Diệu Đình đang ở dưới lầu chờ người, thấy bọn họ đi đến liền chạy nhanh lại đón tiếp.
“Mấy vị, cuối cùng cũng đến rồi.” Đường Diệu Đình lộ ra khuôn mặt tươi cười bước lại, Hoa Phi Phi tâm tình không tốt, xoay mặt nhìn chỗ khác, cũng không để ý đến hắn.
Đường Diệu Đình sửng sốt, trong lòng chậc chậc hai tiếng, người xinh đẹp quả nhiên cùng người thường không giống a, nóng giận đều mang một phen tình thú khác. Gã một bụng xấu tâm tư, nhìn Hoa Phi Phi bộ dáng phong tình nguyệt lãng, này nếu vào tay gã, mây mưa một phen còn không thỏa mãn sao.
Đường Diệu Đình trong lòng nghĩ đến loạn thất bát tao, trong mắt cũng hiện ra vài phần, con người một khi có tâm tư xấu xa, ánh mắt tất nhiên cổ quái. Hoa Phi Phi không yên lòng, lười nhìn gã, những người khác cũng đều không chú ý đến. Chỉ riêng Mục Phương vẫn luôn quan sát Đường Diệu Đình, liếc mắt một cái liền thấy, khẽ nhíu mày, có chút lo lắng cho Hoa Phi Phi, mà đối với Đường Diệu Đình cũng cảnh giác vài phần.
“Mời vào trong.” Đường Diệu Đình dẫn mọi người vào trong tửu lâu, còn nói, “Tam ca cùng Ngũ đệ cũng đã tới, bất quá Lục đệ gần đây thân thể không được khỏe, cho nên không tới được. Các vị lượng thứ, hắn từ nhỏ đã là một cái ấm sắc thuốc vậy rồi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười cười, “Không sao.”
Đường Diệu Đình trong lòng liền động, tâm nói, vật nhỏ này thực sự đáng yêu, mềm mềm nộn nộn, nhất định hương vị rất ngọt ngào a, chỉ tiếc…… Hắn hơi liếc mắt nhìn Tiêu Lương đi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, còn có hai ảnh vệ cứ như hổ rình mồi, suốt ngày theo dõi hắn… Âm thầm cảnh báo chính mình — Vật nhỏ này, đến đây nhất định không đơn giản.
Mãng Lạc nghe được Đường lão lục không tới, trong lòng lộp bộp một chút, nhưng vẫn bất động thanh sắc, đi theo mọi người vào một nhã gian trên lầu ba.
“Đúng rồi.” Đường Diệu Đình đột nhiên nói với mọi người, “Hôm nay ngoài hai vị huynh đệ của ta ra, còn có một vị khách quý đến đây. Hắn là bằng hữu của ta, vừa lúc tới Thục Trung vài ngày. Cho nên ta cũng mời hắn tới, các vị sẽ không trách chứ.”
Tiêu Lương mỉm cười, “Đương nhiên là không, Đường công tử khách khí rồi.”
Lúc này, hai người bên trong nhã gian cũng đứng lên, một người tuổi khá lớn, vừa cười vừa bước ra, nói, “Thất lễ thất lễ…… Các vị khách quý đến đây, Diệu Sơn vốn nên tự mình nghênh đón, nhưng bất đắc dĩ buổi chiều lại có việc nên chậm trễ.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, người này hẳn là Đường Diệu Sơn đi. Mục Phương tiến lên cùng hắn hoàn lễ. Tiếp đó, một người cao to từ phía sau Đường Diệu Sơn đi ra, thoạt nhìn lăng đầu lăng não, hẳn là Đường Diệu Khuê.
Mọi người ngồi xuống, giới thiệu lẫn nhau một chút, Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ đem Tiểu Tứ Tử hộ ở giữa, Mục Phương cùng Hoa Phi Phi lần lượt ngồi bên cạnh, Đường Diệu Đình cố ý ngồi kế Hoa Phi Phi, còn lại Đường Diệu Sơn cùng Đường Diệu Khuê ngồi chỗ lúc nãy đã ngồi. Mãng Lạc ngồi cạnh Tiêu Lương, bên cạnh hắn là một chỗ trống, chính là cạnh Đường Diệu Đình bên kia, phỏng chừng là lưu lại cho bằng hữu của hắn, là vị khách quý nọ.
Mục Phương thấy Đường Diệu Đình nhìn chằm chằm Hoa Phi Phi đến chảy nước miếng, liền ho khan một tiếng hỏi hắn, “Không biết vị khách quý mà Đường công tử nói đang ở đâu?”
“Nga…… Hắn chắc cũng sắp đến a.” Đường Diệu Đình hướng ra phía ngoài nhìn quanh một chút. Lúc này, chợt nghe tiếng có người ở cửa cười cười đi đến, “Đến chậm đến chậm, thật ngại quá.”
Tiểu Tứ Tử nghe thấy thanh âm người này có chút quen tai. Đột nhiên, Thạch Đầu đang nằm bên chân hắn đứng dậy, đối cánh cửa nhe răng nhếch miệng chi chi kêu. Tiễn Tử một bên cũng theo hướng Thạch Đầu, thấy Thạch Đầu tựa hồ như gặp cừu nhân, lập tức ưỡn lưng về phía trước, bày ra bộ dạng muốn tấn công.
Tiểu Tứ Tử đối chúng nó khoát tay, “Thạch Đầu, Tiễn Tử, ngồi xuống.”
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử liếc nhìn nhau, ngồi xuống, bất quá vẻ mặt vẫn rất cảnh giác mà nhìn chăm chú phương hướng kia.
Lúc này, chỉ thấy bên ngoài là một nam tử một thân thanh y hoa phục, mũi cao thâm mục, tuy rằng to lớn hơn tướng người trung nguyên, nhưng nhìn qua, liền biết không phải người trung nguyên.
Tiểu Tứ Tử chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền nhíu nhíu mày.
Tiểu Tứ Tử đem chén nước trong tay quăng xuống, hoắc mắt đứng bật dây, “Đường Môn các ngươi thế nào lại cùng hắn qua lại, ta mới không cần cùng hắn chung bàn ăn cơm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...