[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Hiểu lầm trong mười mấy năm, nhưng lại chấm dứt trong chốc lát, Long Thiên Lý từ bộ dạng khổ sở nay lại thật cao hứng, Long Lượng thấy thiếu gia nhà mình có chút không đáng, này không công chuốc khổ mười mấy năm a, tự trách mình, “Ai nha, ta cũng là đồ đầu heo, sớm biết liền hỏi một tiếng, hoặc là sớm nói chuyện này cho lão gia……”

“Không trách ngươi.” Long Nhất Phương khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói với Long Thiên Lý, “Kết quả là, cũng là trách chúng ta nông cạn, có một số việc thật không chú ý a.”

Tiểu Tứ Tử ở một bên nhìn, thấy hiểu lầm đã giải trừ, liền kép kéo tay áo Long Thiên Lý, “Cái này tốt lắm, hiểu lầm đều xóa bỏ, ngươi cũng không còn lo lắng, đúng không?”

Long Thiên Lý nhìn Tiểu Tứ Tử, gật gật đầu, nói, “Ân…… Tiểu Tứ Tử, thật sự phải cảm tạ ngươi.”

Tiểu Tứ Tử cũng thay hắn cao hứng, nghĩ nghĩ, liền nói, “Cái này coi như xong rồi, có thể toàn tâm toàn ý tra án a!”

Tiêu Lương gật gật đầu, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, trong ngục còn giữ một đầu bếp theo dõi chúng ta.”

“Đúng nga!” Tiểu Tứ Tử vang lên, liền nói với Long Thiên Lý, “Tiểu am thuần, dù sao ngày mai mới đi Vô Lượng quan, không bằng đêm nay chúng ta đi thẩm vấn người kia đi!”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, Long Thiên Lý sai người đem thần trù Mục Phương kia đưa đến thư phòng.

Không bao lâu, người đã được đưa đến, Mục Phương kia ngáp một cái, lười biếng nói, “Như thế nào vậy a? Ta nghe nói huyện quan nơi này thanh như nước minh trong như gương, thế nào có thể vô duyên vô cớ bắt người dân thiện lương như chúng ta nha.”

Long Thiên Lý chau mày, lạnh lùng nói, “Ngươi bộ dạng khả nghi, lai lịch không rõ, ở nơi này giả đáng thương, đến tột cùng là thân phận gì, tới làm cái gì, vì sao lại lén lút theo dõi chúng ta vào rừng, thành thật khai báo!”

Tiểu Tứ Tử trong lòng âm thầm tán thưởng, tiểu am thuần bình thường nhìn có hơi ngốc, không nghĩ tới khi thẩm án lại thần khí như vậy nha.

Mục Phương nhìn mọi người, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói, “Muốn ta nói thật cũng được, bất quá các ngươi phải tin tưởng ta.”

“Ngươi nói là được, thật hay giả bản quan tự biết phán đoán!” Long Thiên Lý thúc giục, “Nói mau đi!”

“Ai……” Mục Phương nhún nhún vai, “Các ngươi cởi trói cho ta, ta cho các ngươi xem cái này.”

Long Thiên Lý nhíu mày, cảm thấy hắn giống như giở trò đùa giỡn.


Mục Phương dở khóc dở cười, “Uy, các ngươi cũng quá cẩn thận đi, còn nữa, nơi này trong ngoài nhiều cao thủ như vậy, còn sợ ta bỏ trốn?”

Tiêu Lương trong lòng vừa động…… Mục Phương lúc nói đến chữ “trong ngoài”, cố ý liếc hắn một cái — người này biết Triệu Phổ cùng Công Tôn ở bên ngoài.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy hắn khí diễm kiêu ngạo, liền nói với Long Thiên Lý, “Tiểu am thuần, cởi trói cho hắn, nhìn hắn có bao nhiêu kiêu ngạo!”

Mục Phương xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Ngươi tên gì nha, sao lại đáng yêu như vậy?”

Tiểu Tứ Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn, tâm nói, ngươi nếu nói, ngươi như thế nào soái, ta liền nói cho ngươi, nhưng là nói đáng yêu, kiên quyết không nói cho ngươi!

Long Thiên Lý gật gật đầu, một nha dịch tiến lên cởi trói cho hắn, Mục Phương từ trong lòng lấy ra một khối kim bài, đưa cho Long Thiên Lý xem, “Ta là bộ khoái.”

=口= …… Tất cả mọi người ở đây đều ngây người.

Tiểu Tứ Tử có chút không tin liền bước lại gần, cầm lệnh bài trong tay hắn nhìn nhìn, giật mình nói, “Ai nha, là thật a, đây là lệnh bài thần bộ hoàng thượng khâm thưởng.”

“Kim bài thần bộ hoàng thượng khâm thưởng gồm có bốn khối, phân biệt tửu sắc tài thực, tại hạ là thực bộ, Mục Phương.” Mục Phương cười ha ha nói, “Ta là một đường truy bắt hái hoa tặc mà theo tới Huy Châu, lúc vào thành thấy có rất nhiều nhân mã được điều động, nhưng lại không nghe thấy vùng này có chiến sự, cho nên mới đến xem.”

Long Thiên Lý thấy thật là hiểu lầm Mục Phương, liền bồi tội với hắn, “Nguyên lai là Mục bộ khoái, thật sự là thất lễ.”

“Không sao, chuyện nhỏ mà.” Mục Phương quay mặt, thấy Tiểu Tứ Tử vẻ mặt hâm mộ nhìn lệnh bài của hắn, liền hỏi, “Làm sao vậy? Tiểu công tử, thích lệnh bài này nha?”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, cầm trả lại lệnh bài cho Mục Phương, tâm nói, thực thần khí nha, sớm hay muộn ta cũng phải có một khối!

Mục Phương thu lại lệnh bài, hỏi Long Thiên Lý, “Tri phủ đại nhân cũng biết hành động của Hoa Phi Phi?”

Long Thiên Lý lắc lắc đầu, nói, “Ta vừa đến Huy Châu, nhưng cho tới giờ cũng chưa nghe qua cái tên này.”


“Này cũng không có gì kì quái, Hoa Phi Phi kia chạy tới Huy Châu liền mất tích, vốn đang nghĩ tới hắn muốn làm gì, nhưng là vẫn không thấy bóng dáng. Mặt khác……” Mục Phương nói đến đây, nhìn thoáng qua Tiểu Thiên Thiên trong tay Tiêu Lương, nói tiếp, “Ta đi theo các ngươi, còn có một nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân gì nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò.

Mục Phương đưa tay chỉ chỉ tiểu oa nhi trong lòng Tiêu Lương, nói, “Đứa nhỏ này ta đã từng thấy.”

Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Tiểu Tứ Tử vươn tay nhận lấy Tiểu Thiên Thiên, hỏi, “Ngươi nói ngươi gặp qua Tiểu Thiên Thiên?”

Mục Phương gật gật đầu, “Ta lúc trước đuổi theo Hoa Phi Phi, có thấy hắn ôm tiểu oa nhi này.”

“Nhưng là, đứa nhỏ này không phải là luôn theo mẫu thân hắn sao?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Đừng nói Hoa Phi Phi là nữ nhân đó a, kia, nàng như thế nào làm hái hoa tặc nha?”

“Hoa Phi Phi là nam nhân, điểm này ngàn vạn chuẩn xác.” Mục Phương khẳng định, “Đứa nhỏ này cùng mẫu thân nhất định có tách ra, hơn nữa ta phát hiện Hoa Phi Phi rất coi trọng nó. Cho nên nếu nó ở nơi này, hắn khẳng định bắt nó trở về.”

“Hoa Phi Phi thực để ý đến oa nhi này?” Tiêu Lương khó hiểu, “Một cái hoa phi tặc vì cái gì lại muốn một oa nhi? Bởi vì oa nhi này là con hắn, hay là trên người oa nhi này, có bí mật nào đó?”

Mục Phương nhún nhún vai, “Cái này phải tra xét rõ ràng, ta cũng không phải biết hết.”

………

“Có hào (tên hiệu, bí danh) nhân này sao?” Ngoài phòng, trên cây, Công Tôn hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ cau mày suy nghĩ, gật gật đầu, “Bốn kim bài thần bộ xác thực là tồn tại, hơn nữa từ lúc Đại Tống lập quốc đã có, vị trí thần bộ này vĩnh viễn không thiếu người, bởi vì một người đã chết thì sẽ có người khác thay thế, cũng có cha truyền con nối, chỉ cần đủ tư cách là được. Bốn danh bộ này đều mang tuyệt kĩ, gồm có bốn người chuyên về tửu sắc tài thực, phá án giỏi giang.”

“Như vậy a.” Công Tôn gật đầu, hỏi, “Kia, Tiểu Tứ Tử cũng muốn có kim bài thần bộ, tửu sắc tài thực hắn chiếm cái nào thì tốt? Tuyệt đối không thể là sắc!”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, nói, “Tiểu Tứ Tử muốn chiếm, cũng phải là thiên hạ đệ nhất ngốc bộ!”


Công Tôn nhướn mi, rống, “Ngươi dám nói con ta ngốc?”

Triệu Phổ vội vã che miệng Công Tôn lại, “Thân ái, sao muốn bị phát hiện sao!”

Nhưng là động tĩnh của hai người đã làm người trong phòng chú ý, Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghe nghe, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi có hay không nghe được thanh âm gì đó?”

Tiêu Lương khó hiểu lắc đầu, “Không có a.” (Tiểu Lương Tử a Tiểu Lương Tử, ngươi không đi làm diễn viên cũng uổng lắm a)

“Ta rõ ràng nghe thấy tiếng của phụ thân!” Tiểu Tứ Tử đi đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài, Long Thiên Lý cũng đi lại chỗ hắn, “Ta vừa rồi hình như cũng nghe thấy tiếng người ta nói chuyện.”

“Đúng không!” Tiểu Tứ Tử hoài nghi nhìn trái ngó phải, nhưng Triệu Phổ đã sớm đem Công Tôn ly khai, mà Long Nhất Phương cũng đã được mấy ảnh vệ đánh tiếng, bởi vậy cũng bất động thanh sắc. Tiểu Tứ Tử tìm một vòng cũng không tìm được Công Tôn bọn họ, có chút mất mát lại có chút thoải mái mà trở lại trong phòng, nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ là ảo giác?”

Tiêu Lương bước lại gần, thấp giọng hỏi, “Cẩn nhi, có phải hay không nhớ đến tiên sinh?”

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ lên, “Mới không có.”

Mục Phương cười cười, “Ta có môt biện pháp, có thể dẫn Hoa Phi Phi tới.”

“Biện pháp gì?” Tiểu Tứ Tử hỏi hắn.

“Đem oa nhi này họa lại rồi đi dán trong thành Huy Châu, đã nói có người nhặt được, coi ai đánh mất thì đem về.” Mục Phương nói, “Sau đó chúng ta bắt người nhận về, điều tra một chút…… Phỏng chừng có manh mối.”

“Ân.” Long Thiên Lý gật gật, “Biện pháp này xác thực có thể làm.”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiểu Thiên Thiên, “Kia, cũng là một phương pháp, nhưng là bảo bối không thể gặp nguy hiểm, chính là dẫn người đến mà thôi.”

Mục Phương gật đầu, “Đây là đương nhiên.”

Theo sau, Tiêu Lương nói tìm một họa sư họa lại Tiểu Thiên Thiên, nhưng là Long Lượng cười nói, “Tiểu công tử, không phải khó khăn đi tìm, để cho thiếu gia nhà ta họa đi!”

Tiểu Tứ Tử giật mình, “Tiểu am thuần ngươi còn có thể họa họa nha?”


Long Thiên Lý có chút ngượng ngùng gật đầu.

“thiếu gia nhà ta nhưng là bút pháp diệu bút đan thanh (tài vẽ thần kì)!” Long Lượng nói, “Họa rất đẹp.”

“Thật sự nha?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt bội phục nói. Long Thiên Lý đỏ mặt, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử nha, ngươi giúp ta ôm tiểu bảo bảo đi, ta họa tranh.”

“Đi.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế, đặt Tiểu Thiên Thiên đoan đoan chính chính ngồi trên đùi mình, sau đó cầm hai tay nó, làm cho nó ngẩng đầu nhìn Long Thiên Lý. Cúi đầu nói với nó, “Tiểu Thiên Thiên, chúng ta họa cho giống, nói không chừng như vậy mẫu thân ngươi có thể tìm đến nha.”

Sau đó, Long Nhất Phương đi quản lí quân vụ, Mục Phương cũng ngồi xuống, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi sẽ không phải là tiểu ngốc bộ lần trước ở Hồ Châu phủ tra ra huyết ngọc án đi?”

“Khụ khụ……” Tiêu Lương bị sặc nước, tâm nói, xong rồi, Tiểu Tứ Tử khẳng định trở mặt.

Quả nhiên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mặt đỏ bừng, bất mãn nói, “Cái gì tiểu ngốc bộ a!” (Phải a! Phải là ngốc ngốc tiểu thần bộ mới đúng a!!!! =))))

Mục Phương cũng không biết chính mình nói đến bạo điểm của Tiểu Tứ Tử, nói tiếp, “Ta trước có nghe nói ở Hồ Châu, có rất nhiều người nói, ở Hồ Châu phủ có xảy ra một đại sự, người của Lãng Ngọc sơn trang âm mưu phản Tống, ám sát hoàng thượng cũng hoàng thái hậu, may mắn có một tiểu anh hùng trí dũng song toàn giúp đỡ tri phủ Hồ Châu xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ người liên quan bắt lại!”

Tiểu Tứ Tử nghe Mục Phương nói xong, có chút giật mình hỏi, “Ở Hồ Châu phủ đều truyền khắp sao?”

Mục Phương gật gật, “Bằng không ta chỗ nào biết được?”

Tiểu Tứ Tử cao hứng, xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương cũng cười đưa tay sờ sờ đầu hắn, “Như thế rất tốt Cẩn nhi, về sau chỗ nào cũng không có tri phủ dám không cần ngươi.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử vừa lòng gật đầu, tâm nói, nguyên lai chính mình phá một vụ án, cũng danh chấn một phương nha. Kia nếu phá thêm nhiều vụ án nữa, chẳng bao lâu sẽ vang danh tứ hải, đến lúc đó thực sự là rất có mặt mũi! Xem ra, không cần lâu nữa, có thể trở thành thần bộ!

Đang vui vẻ, chợt nghe Mục Phương nói tiếp, “Ta lại nghe nói, tiểu bộ khoái kia mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng trắng trắng nộn nộn còn mập mạp, nói chuyện cũng chậm chậm, vừa nhìn thấy, còn tưởng là tiểu ngốc tử nhà phú quý. Không nghĩ tới a, là một danh bộ tuyệt đỉnh thông minh.”

Mục Phương nói xong, Tiểu Tứ Tử cũng đại hỏa mà đứng lên, liền kêu, “Ngươi nói bậy, ai trắng trắng nộn nộn còn mập mạp, ta mới không phải!”

Mục Phương sửng sốt, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử thật lâu, theo sau liền ôm bụng, ghé vào bàn ha hả cười. Bức họa của Long Thiên Lý cũng có chút run tay, bởi vì Tiểu Tứ Tử động tác quá mãnh, làm đau tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo oa một tiếng khóc lên.

“Ai nha, Thiên Thiên!” Tiểu Tứ Tử vội vàng ôm Tiểu Thiên Thiên ngồi xuống vỗ a vỗ.

Thấy mọi người đều mỉm cười nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử bất mãn ôm Tiểu Thiên Thiên xoa lưng cho nó, vừa xoa vừa lẩm bẩm, “Ta mới không phải tiểu ngốc tử, cũng không phải trắng trắng nộn nộn còn mập mạp, đáng ghét!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui