Đối với khoa học kỹ thuật hiện đại, Triệu Phổ đã bị tác động to lớn khiến hắn hoàn toàn triệt để khuất phục. Trước đây lúc ở cổ đại, hắn và Công Tôn không thể thế này, ngày đầu tiên mỗi tháng, mười lăm và dịp lễ, tết mới có thể làm, bởi vì mặc dù có cao hoa hồng hay cao bạc hà, các loại cao này kia cần cho việc… đó, nhưng chung quy Công Tôn khó tránh khỏi bị thụ thương, hơn nữa mỗi lần cũng phải điều động người chuẩn bị nước ấm,dọn dẹp và vài vấn đề khác ….Thế nhưng mà hôm nay… Triệu Phổ cảm động đến độ muốn chảy cả nước mắt a… Quá là tiện lợi đi ( Thôi thì vì tương lai cuộc sống tâm sinh lý, định cư luôn ở hiện đai đi Phổ Ca của lòng em =]]]]]]:v)
Có tư liệu nhiều vô kể và đạo cụ dùng cho thực tiễn, Triệu Phổ hiện tại hằng ngày mở to hai mắt mà chờ trời tối đi, hạnh phúc vô cùng. ( =]]]]] tinh lực quá là dư thừa đi,, tội cho em Măng)
Tiểu Tứ Tử cũng bị Tiêu Lương lăn qua lăn lại mấy lần, bất quá Tiểu Tứ Tử đối với phương diện này không có khó khăn như Công Tôn, nếu không đau như lúc trước vậy cũng vui vẻ, thoải mái hơn, chỉ có điều Tiểu Lương Tử gần đây biến sắc!
Công Tôn tốn ba bốn ngày đem sách Bạch Ngọc Đường lúc trước xem qua đều đã xem hết, hơn nữa còn nảy sinh rất nhiều thắc mắc, biến thành một cục cưng rất tò mò.
Căn cứ vào quan sát của Thiên Thiên,đám người bên trong kia chia làm hai loại, một loại như Công Tôn và Tiêu Lương, chính là sau khi trao dồi kiến thức về Trái Đất, đã bắt đầu đối với xã hội hiện đại càng thêm hiểu rõ, thích ứng rất tốt. Một loại khác chính là như Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ, bọn họ hoàn toàn như người cổ đại, đối với bất luận cái gì nguyên lý cơ bản xã hội cũng không quan tâm, kiên trì bảo Bạch Ngọc Đường giải thích cho bọn hắn, cho rằng thế dễ hiểu hơn, như thế mà dung nhập xã hội hiện đại.
Thiên Thiên thật hết biết nói gì.
Sau khi nằm trên giường một lúc, Thiên Thiên đứng dậy hoạt động gân cốt, cảm thấy Tiểu Tứ Tử và Công Tôn như thế này cũng không phải biện pháp… Liền quyết định gọi hai người ra ngoài vận động.
Đẩy ra cửa phòng Tiểu Tứ Tử, Thiên Thiên nhìn thấy Tiêu Lương đang ngồi trên giường đọc sách, Tiểu Tứ Tử nằm trên người hắn, cầm trong tay một bao đồ ăn vặt, đang xem phim hoạt hình…
Thiên Thiên đến gần xem, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi đang xem cái gì nha?”
“Ta đang xem phim hoạt hình con khỉ tóc đỏ và con cáo chơi bóng rổ.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói.
Thiên Thiên vô lực, “Ngươi đã xem xong Đôrêmon, Conan, cả Naruto và One Piece, còn chưa xem đủ hả? Phim hoạt hình Slam Dunk đó đã cách đây thật lâu.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử nhét miếng bỏng ngô vào trong miệng, nói, “Thiên Thiên, cuộc sống hiện đại thật tốt nha, trước kia cũng chưa thấy đồ chơi tốt như vậy, ta dự định mấy ngày nữa sẽ xem Arale, cả Ultraman nữa!” (1)
Thiên Thiên cảm thấy mí mắt mình nhảy liên tục, né Tiễn Tử và Thạch Đầu chen chúc bên cạnh, đến ngồi xuống cạnh Tiểu Tứ Tử, mông vừa vặn cảm giác có gì đó mềm mềm bên trong bỗng giật mình!
Thiên Thiên kinh ngạc nhảy dựng, vội vã đứng lên, cúi xuống nhìn, chỉ thấy Bố Bố từ trong chăn chui ra.
Thiên Thiên thở dài, vươn tay đem Bố Bố ôm ra, vừa ước lượng vật nhỏ gần đây nặng gấp đôi rồi a.
“Bố Bố, ngươi béo chết!” Thiên Thiên đem Bố Bố đặt lên trên giường, chỉ thấy Bố Bố trở mình hai cái, thịt béo trên người phì ra, lúc vẫy vẫy đuôi cái mông cũng lắc lư theo.
Thiên Thiên đến bên giường ngồi xuống, đưa tay bóp cánh tay Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi ngồi dậy đi nếu không động sẽ biến thành Tiểu mập mạp đó!”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, hắn sợ nhất nghe được ba chữ ‘tiểu mập mạp’ kia.
Tiêu Lương cũng nói, “Đúng vậy a, Cẩn nhi, đứng dậy vận động đi, không vận động ta sợ thân thể ngươi không tốt a.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, ủy khuất nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi cũng ghét bỏ ta béo sao?”
“Không có a!” Tiêu Lương vỗi vã lắc đầu, “Cẩn nhi, ngươi một chút cũng không béo! Chẳng qua nếu ngươi không vận động, ta sợ cơ thể ngươi sẽ lại không tốt, đứng lên mỗi ngày vận động một hai canh giờ nhân tiện ra bên ngoài phơi nắng một chút?”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, ngồi xuống, bấm bấm cái bụng của mình… Mềm mại núc ních. (béo mí đáng eo chứ lị ^ ^)
“Chi chi.” Tiểu Bố Bố ở trên giường lăn hai vòng, chi chi kêu – Tiểu Tứ Tử, đừng đi ra ngoài, giống ta đi ăn ngủ ngủ ăn, béo một chút cũng có gì đâu, ha.
Tiểu Tứ Tử hơi dẫu môi, vươn tay nắm lấy cổ Tiểu Bố Bố tha lên nói, “Ngươi theo ta cùng đi vận động!” Nói xong, bắt đầu đi,
Tiểu Tứ Tử thay quần áo thích hợp, Thiên Thiên lại đi gọi Công Tôn.
Đẩy ra cửa phòng Công Tôn, ở đầu bức màn rộng mở trong phòng, Công Tôn đang mặc áo len trắng cùng quần trắng, ngồi ở cửa sổ sát đất trước mặt. Tóc không cột lên tùy ý để xõa buông xuống sàn (2), mang cái kính gọng nhựa hai ngày trước Thiên Thiên dẫn hắn đi mua, đang xem sách.
Thiên Thiên quay sang nhìn lại, chỉ thấy Triệu Phổ đang nằm úp sấp trên giường, cái gì cũng không làm, chỉ là hai tây nâng cằm, vẻ mặt say mê nhìn Công Tôn nhà mình… Từ lúc Công Tôn mang cái thứ trang sức kỳ quái kia, không biết từ đâu tóat lên một loại mỹ cảm cấm dụclàm cho Triệu Phổ cả ngày thèm đến chảy nước miếng. ( Phổ ca, đại soái, lưu manh ca của em, em mê anh cũng vì vậy thui đó *ôm chân* trong mắt chỉ có 1 người thui)
“Uy.” Thiên Thiên gõ gõ cửa, nói, “Hai ngươi có muốn hay không đi ra ngoài vận động a?”
“Ta sáng sớm đã luyện đao rồi.” Triệu Phổ nói.
“Ta không phải nói ngươi, ngươi sáng sớm cùng Tiểu Bạch đánh nhau làm hàng xóm láng giềng tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa thì gọi điện báo cảnh sát.”
“Bạch Ngọc Đường không phải đã nói với bọn họ rồi sao, là đang đùa giỡn thôi.” Triệu Phổ duỗi chân một chút, “Có điều a, cùng hắn đánh mới thích thú, ở cổ đại không ai có thể đánh, trước đó tập thể hình gì đó cũng rất sảng khoái!”
“Đúng vậy a, thiếu chút nữa thì hủy đi phòng tập thể thao của người ta.” Thiên Thiên bĩu môi.
Triệu Phổ hắc hắc cười.
“Công Tôn.” Thiên Thiên đi đến hỏi Công Tôn, “Ngươi đang xem gì đấy?”
“Loạt tác phẩm nổi tiếng thế giới.” Công Tôn nói, “Này vốn rất lay động lòng người.”
Thiên Thiên giật giật khóe miệng… Năng lực học tập của Công Tôn tuyệt đối cùng Bạch Ngọc Đường là có một không hai, quan trọng là, Bạch Ngọc Đường học những gì thực tiễn hơn, theo lời hắn nói, hắn đối với khoa học kỹ thuật cảm thấy hứng thú hơn, nào là công trình kiến trúc a, máy móc, hóa học vật lý các loại gì đó. Đối với văn học lịch sử, địa lý có hứng thú ít hơn. Nhưng Công Tôn rõ ràng hứng thú với văn học các loại, hơn nữa trí nhớ siêu tốt lại thêm khả năng đọc kinh người.
Công Tôn sau khi xem xong các loại tư liệu của bách khoa toàn thư, lại đặt thêm n quyển sách nổi bật, công ty chuyển phát nhanh phải dùng xe tải để vận chuyển sách đến cho hắn. Trong phòng hắn và Triệu Phổ, ngoài giường ra thì chỉ toàn là sách.
Công Tôn lấy giờ đồng hồ làm đơn vị thay sách, Thiên Thiên nhìn hắn nửa giờ đọc hết một quyển sách dày, tán thán vài câu, sau đó cầm đến một cuốn khác, liền có xung động muốn đập đầu vào tường.
“Công Tôn.” Thiên Thiên túm cánh tay Công Tôn, “Đi ra ngoài vận động đi.”
“Vận động?” Công Tôn khó hiểu, giương mắt nhìn bầu trời, dùng ngón trỏ mảnh khảnh đẩy mắt kính lên.
Triệu Phổ bên cạnh tiếp tục tán tụng, vật trang sức kia rất đáng yêu nha, rất thích hợp với Công Tôn nhà hắn!
Thiên Thiên kéo Công Tôn, nói, “Ngươi ở trong phòng vài ngày không buồn bực sao? Đi ra ngoài vận động hít thở không khí đi! Tiểu Tứ Tử cũng đi.”
Đang lúc nói chuyện thì thấy Tiểu Tứ Tử đẩy cửa ra, ló đầu vào, “Thiên Thiên, phụ thân, các ngươi có đi hay không a?”
“Đi.” Triệu Phổ trở mình một cái, nhảy nhảy, “Chơi bóng rổ đi!”
Công Tôn nghĩ nghĩ, hẳn là nên đi ra ngoài một chút, để lại quyển sách, đứng lên cùng bọn Tiểu Tứ Tử xuống lầu.
Thiên Thiên chạy tới phòng ảnh vệ bên cạnh, lúc mới tới vẫn còn chưa thích ứng được, nghĩ ban đêm cần canh gác, nhưng ở vài ngày liền triệt để lười nhác, xã hội hiện đại căn bản không có nguy hiểm gì cả a, tập kích các loại cũng không, hơn nữa cũng không ai biết Triệu Phổ là Vương gia, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau… Thật là thần kỳ.
Chúng ảnh vệ ở cùng nhau, cả ngày chơi game, bằng không cùng một chỗ xem phim kinh dị, cũng không biết thích cái gì. Thiên Thiên đem một đám người cùng nhau ra ngoài, “Các người cũng đi vận động cho ta đi!”
…
Dưới lầu, Yêu Mạc và David đang chuẩn bị bữa trưa, Ô Nhân Kiệt cùng Tử Ảnh rất có lòng cầu tiến, bận rộn mở doanh nghiệp, còn có nhà hàng và quán Ngưu Lang. Chí Linh như cũ ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, Giả Ảnh làm trợ thủ cho hắn. ( nói chứ ko thể nào chấp nhận được cúp bồ Giả – Tử của lòng ta bị chia cắt thế này đâu nha *chấm nước mắt*… đây cũng là 1 trong những lý do ta ko đọc Thất Ngũ Kỳ Án…)
Lạc Giang Xuyên sớm trở lại, thấy Công Tôn mừng rỡ thiếu chút nữa đột quỵ, vì thế Thiên Thiên bị Bạch Ngọc Đường đè lại để che miệng, không thì lát nữa sẽ thành miệng quạ đen mất.
Mọi người tới sân bóng rổ.
Triệu Phổ và bọn Bạch Ngọc Đường, một đám người đã bắt đầu chia làm hai đội chơi bóng.
Sân bóng rổ loại nhỏ bên trong, Thiên Thiên cầm bóng rổ trên tay, Công Tôn trước mắt, Tiểu Tứ Tử, còn có một nhà trảo ly đến giúp vui.
“Công Tôn, ngươi ăn mặc như thế làm sao chơi bóng rổ a?” Thiên Thiên hỏi.
Công Tôn thiêu mi, nói, “Y phục bóng rổ kia quả thực trông khó nhìn quá đi!”
“Phải tuân thủ quy tắc thể thao a.” Thiên Thiên đưa tay chỉ bộ quần áo bóng rổ, “Thay y phục bóng rổ đi!”
Tiểu Tứ Tử và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, quyết định thỏa hiệp, trở về thay quần áo bóng rổ.
Chờ hai người trở lại sân, Thiên Thiên thiếu chút nữa cười văng.
Chỉ thấy Công Tôn đem y phục bóng rổ thể hiện khí chất thanh nhã không nói, còn thể hiện ra dáng vẻ thư sinh, Thiên Thiên có loại xung động muốn thổ huyết, như thế này làm sao chơi bóng a? Nhìn lại Tiểu Tứ Tử, Thiên Thiên muốn ngã…
Vóc người Tiểu Tứ Tử nhỏ, nhưng lại chọn bộ quần áo bóng rổ lớn nhất, theo suy nghĩ của hắn, hắn có chút béo… Thế nhưng Tiểu Tứ Tử kỳ thực một chút cũng không béo, chính là có chút tròn. Cái này được rồi, một bộ quần áo bóng rổ, hắn mặc vào như một kiện áo choàng, lắc lư đung đưa.
Chẳng qua, bờ vai của hai cha con nhà này lộ ở bên ngoài kia trắng quá a, cánh tay kia làm xung động mọi người nha.
Thiên Thiên bất đắc dĩ, chỉ đành coi nhẹ, xoay người, nói, “Trước tiên làm các động tác duỗi người đi, bằng không lúc hoạt động rất dễ bị chuột rút dễ chấn thương.”
“Thịt gà kéo ra bị thương liên quan gì tới chúng ta nha?” Còn có a Thiên Thiên, nơi này ở đâu có gà?” (em nó lại nghe nhầm đấy ạ)
Thiên Thiên hít sâu một hơi, quay đầu lại nói, “Học bộ dáng của ta, trước tiên thả lòng cổ tay và cổ chân.”
Tiểu Tứ Tử và Công Tôn nhìn nhau, học bộ dáng của Thiên Thiên làm theo.
“Tiếp theo duỗi thắt lưng!” Thiên Thiên thực hiện động tác, chỉ thấy Công Tôn nhướng mi, nói, “Xấu!”
Thiên Thiên không có cách nào, Bố Bố một bên cũng bị mặc bộ y phục thể thao, tròn xoe theo Tiểu Tứ Tử nhích tới nhích lui, nhưng mà y phục bóng rổ lớn quá, không nghĩ đến liền bị vấp ngã, sau đó trực tiếp bị cuộn vào bên trong y phục, bị quấn lấy…
“Chi chi.” Bố Bố giãy dụa, Tiễn Tử đi tới, ngậm Bố Bố kéo ra, Thạch Đầu ở một bên bĩu môi, “Bố Bố thực ngốc!”
Thấy khởi động cũng đã ổn, đang lúc Thiên Thiên muốn dạy bóng rổ chơi thế nào thì thấy Triệu Phổ và Tiêu Lương đi đến, “Thiên Thiên, để chúng ta dạy đi, một dạy một.”
Thiên Thiên nghĩ nghĩ, cũng tốt, đưa bóng cho người rồi ở một xem.
10 phút sau…
Thiên Thiên hết nói, này gọi là chơi bóng rổ sao? Như thế này gọi là nghịch bóng?!
Chỉ thấy Công Tôn ôm bóng, hướng đến khung bóng mà chạy, hỏi Triệu Phổ, “Ném vào là được?”
“Đúng vậy, thân ái.” Triệu Phổ tiến đến, ôm thắt lưng Công Tôn, “Cái này gọi là phòng thủ!”
“Ngươi ôm chặt như vậy, mà gọi là ‘buông’ ư?!” (giờ hiểu con giống cha rồi đó =]])
Thiên Thiên ở một bên đấm vào bàn, “Phòng thủ a! Không phải buông tay!”
Tiểu Tứ Tử đứng ở dưới khung bóng hạ người ném bóng vào rổ, ném một cái… Không vào.
Lần thứ hai, vẫn là không vào… Lần thứ ba… Thứ tư…
“Chi chi.” Tiểu Bố Bố bên ngoài vừa kêu vừa nhảy — Tiểu Tứ Tử là tiểu ngu ngốc!
“Đáng ghét!” Tiểu Tứ Tử mất hứng, Tiêu Lương đi tới, ôm lấy hắn đưa lên, “Cẩn nhi, như thế này!”
Tiểu Tứ Tử vươn tay ném một lại… Ném vào.
“Vào rồi!” Tiểu Tứ Tử thật vui vẻ ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Lương.
“Cẩn nhi thật là giỏi a!” Tiêu Lương một hơi hôn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đắc ý cười tủm tỉm, “Tiểu Lương tử, ngươi là tốt nhất, moahhh!” (ngọt chết mất)
Thiên Thiên lắc đầu, Bạch Ngọc Đường phía sau vỗ vai hắn một cái, nói, “Xem ra vẫn rất suôn sẻ a.”
Thiên Thiên nhìn trời…
Hoàn Phiên ngoại 8
(1) – Arale: 1 nhân vật nữ trong serie truyện tranh và phim hoạt hình Dr. Slump. Bạn nào chưa xem,mún xem hay tìm hiểu về phim này thì thỉnh google là ra hết ạ:v:v.
Đây là Arale
Còn đây là ảnh bìa của bộ truyện tranh Dr. Slump
– Ultraman: Là một siêu anh hùng hay còn gọi là siêu nhân í, phim này na ná 5 anh em siêu nhơn nè, có điều hình như chỉ có 1 siêu nhân là Ultraman thui thì phải:v
(2): Ban đầu chúng ta định để là đầu tóc rối bù, nhưng nghĩ lại thì ko phù hợp với hình tượng của anh Măng nhà mình cho mấy nên chỉnh sửa lại. Người cổ đại thường có tóc dài nên chúng ta sửa lại là để xõa tóc tùy ý vậy cho nó mỹ a mỹ ^^
NOTE: Trước đây tỷ muội chúng ta cũng đã có nói qua, là để tăng cường sĩ khí chiến đấu của 2 chị em và để chúng ta có động lực để edit tiếp, thì mỗi chương được 10like thì tỷ muội ta sẽ up chương tiếp theo. Nhưng vì dạo gần đây công việc bộn bề nên chúng ta treo hố quá lâu, nên lần này dù PN7 chưa được 10 like chúng ta vẫn up luôn PN8, coi như tạ lỗi và cám ơn các reader đã chờ đợi nhà chúng ta ^^.
Còn về PN9 thì vẫn cứ như cũ ^^ chương này được 10 like thì chúng ta sẽ up tiếp. Hi vọng mọi người không phiền hà và buồn bực vì đó coi như là thể hiện thành ý của các bạn cho công lao nhỏ nhoi của tỷ muội nhà chúng ta thôi ^^.
Cám ơn vì đã đọc lời lảm nhảm của ta và mong các bạn đọc vui!!! Thân!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...