Lại nói, kể từ khi Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đến Tiêu Dao Đảo, bắt đầu cuộc sống tiêu diêu tự tại, lại cả ngày chẳng có việc gì làm. Vốn là người siêng năng, cần mẫn, Công Tôn liền đem hết thảy mọi việc ra làm, mà Triệu Phổ lại là cực kì lười nhác, nên cái gì cũng không làm… Kết quả là, hai người cực kì rảnh rỗi, cùng bốn ảnh vệ cũng nhàn rỗi không kém, sáu người cộng thêm tất cả hạ nhân, nha hoàn, đầu bếp, binh lính trong phủ đều cùng nhau hợp sức cưng chiều bảo bối duy nhất trong phủ — Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhanh đến mười sáu tuổi, vóc dáng thủy chung không thấy cao, như thế nào cũng chỉ cao đến bả vai Công Tôn, ngực của Triệu Phổ… Dù rằng Tiểu Tứ Tử có liều mạng nhón chân, nhưng vẫn là vô dụng. Mà so với Tiểu Tứ Tử thì Tiêu Lương — thanh mai trúc mã lớn hơn Tiểu Tứ Tử bốn tuổi, đã là đại hiệp danh chấn thiên hạ, vóc dáng so với Triệu Phổ cũng không kém nhiều lắm, điểm này làm cho Tiểu Tứ Tử vô cùng bất mãn.
Bởi vì được tất cả mọi người trong phủ cưng chiều, trời nắng sợ nắng tới đầu, trời mưa lại sợ bị ướt chân, cả ngày ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, khát thì có người bưng trà rót nước, đi ra ngoài hai bước thì có hạ nhân mang theo cái băng ghế nhỏ để ngồi, thế nên đem Tiểu Tứ Tử dưỡng thành trắng trắng mềm mềm, vốn đã nộn nộn giống như búp bê phấn, lúc này lại đáng yêu làm người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
Tiểu Tứ Tử càng lớn càng dễ nhìn, khuôn mặt tròn tròn giống như trái đào mật, đôi mắt đen láy to tròn, cái mũi cái miệng nhỏ nhỏ, mấu chốt là cái đầu rất tròn, làn da trên mặt thì trắng như trứng gà bóc. Mà Công Tôn cha hắn lại quản rất chặt, trừ mình ra thì ai cũng không cho cắn.
Bởi vì được dưỡng tốt nên Tiểu Tứ Tử đặc biệt béo, nhưng vật nhỏ này khung xương lại nhỏ, nên thoạt nhìn một chút cũng không thấy mập, nhưng nếu sờ vào bụng, sẽ thấy mềm mềm như cái bánh bao. Công Tôn tựa hồ như vẫn không cam lòng, liều mạng uy hắn ăn, ép buộc đến nỗi Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều phải né tránh trốn đi, sợ Công Tôn lại buộc hắn ăn gì. Triệu Phổ có chút nhịn không được, giữ chặt Công Tôn nói, “Thân ái, đừng uy nữa, ngươi thật muốn coi hắn như con heo con để dưỡng a?”. “Nhưng thoạt nhìn một chút cũng không béo?” Công Tôn vẻ mặt không thoải mái, “Sao vẫn dễ nhìn như vậy a?”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Ngươi làm cha cũng thật là cổ quái a, người khác thì sợ bảo bối nhà mình khó coi, còn ngươi thì lại sợ nó dễ nhìn?”
“Dễ nhìn thì sẽ bị người ta tơ tưởng!” Công Tôn bĩu môi, “Hắn ngốc như vậy, vạn nhất bị ngươi ta lừa đi mất thì phải làm sao a?”
Triệu Phổ đưa tay chỉ chỉ Tiêu Lương đang vừa đi đằng sau vừa nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến chảy nước miếng, “Muộn rồi, sớm đã bị người theo dõi”
Công Tôn nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không cam lòng, đuổi theo rống lên, “Tiểu Tứ Tử, đến đây ăn một khối hoa quế cao!”
“Nha…” Tiểu Tứ Tử hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Kì thật, Tiểu Tứ Tử mập mập tròn vo mỗi ngày đều bề bộn công việc, bởi vì cuộc sống của Tiểu Tứ Tử rất chi là có kế hoạch.
Đầu tiên là phải học giỏi y thuật, phụ thân hắn là thần y, hắn nhất định phải kế thừa phụ thân để phát dương quang đại.
Mỗi buổi sáng, Công Tôn đều vừa phối dược, vừa dạy y thuật cho Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử tuy rằng ngốc, nhưng đối với y thuật thì lại là một thiên tài, năng lực của Công Tôn hắn đã học được không sai biệt là bao, hiện tại nghiễm nhiên trở thành một tiểu thần y.
Tiếp theo, Tiểu Tứ Tử muốn học giỏi công phu, nếu có hảo công phu thì hắn có thể trừ bạo cho dân, bênh vực kẻ yếu. Hơn nữa, Cửu Cửu cùng Tiểu Lương Tử công phu đều tốt như vậy, hắn cũng không thể thua trận… Nhưng mà luyện công phu còn có một vấn đề, đó chính là luyện võ khó tránh khỏi bị thương, thế nên từ Công Tôn đến Triệu Phổ, từ Tiêu Lương đến bốn ảnh vệ, rồi nha hoàn gia đinh trong phủ, đến cả Thạch Đầu – sủng vật của hắn, người nào cũng không cho nha.
Tiểu Tứ Tử ngồi trung bình tấn, vừa đếm đến ba, thấy một ảnh vệ đi lên hỏi, “Tiểu Vương gia, có nóng hay không?”
Tiểu Tứ Tử khoát tay, “Không nóng, không nóng. Không được quấy rầy ta.”
Một ảnh vệ đi xuống.
Tiểu Tứ Tử đếm đến ba, lại thấy một ảnh vệ đi lên, “Tiểu Vương gia, có khát hay không?”
Tiểu Tứ Tử dẫu môi, “Không khát. Không được quấy rầy ta!”
Một ảnh vệ khác đi xuống.
Tiểu Tứ Tử lại đếm đến ba, ảnh vệ thứ ba lại chạy lên, “Tiểu Vương gia, có đói bụng không?”
Tiểu Tứ Tử giận, “Chán ghét!”
Ảnh vệ thứ ba đi xuống.
Tiểu Tứ Tử lại đếm đến ba, không có người đến, lại đếm đến ba… Tiểu Tứ Tử trên trán bắt đầu đổ mồ hôi…
“Tiểu Vương gia!” Ảnh vệ thứ tư chạy nhanh xông lên, lấy ra cái khăn lau lau cho hắn, “Nghỉ ngơi một lát đi”
Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Cái kia, Thanh Ảnh, đỡ ta một chút, chân đã tê rần…”
Triệu Phổ đứng đằng xa lắc đầu chán nản, Tiểu Tứ Tử thân thể vốn không thể dùng để luyện võ, bây giờ còn được cưng chiều đến như vậy, thì đời này đừng nghĩ có công phu.
Triệu Phổ cúi đầu, chỉ thấy ở xa xa Tiểu Tứ Tử đang nhìn chằm chằm mình, nhẹ nhàng kêu “Cửu Cửu”, liền cảm thấy có chút chột dạ.
“Làm sao vậy?” Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử.
“Ngươi dạy ta công phu đi.” Tiểu Tứ Tử vươn tay cầm lấy góc áo Triệu Phổ không buông, “Dạy một chút để thỏa lòng hiếu học mà thôi”. Tâm Triệu Phổ cũng hơi lung lay, có chút khó xử nói, “Ngoan a, cha ngươi không cho ta dạy ngươi đâu.”
Tiểu Tứ Tử đi qua nhỏ giọng nói, “Ngươi không nói, phụ thân cũng sẽ không biết.”
Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử ánh mắt ngập nước giống như con cún con, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn hồng hồng, nghĩ nghĩ rồi nó, “Dạy ngươi thì cũng có thể, bất quá không thể bị cha ngươi phát hiện a!”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử ra sức gật đầu.
Triệu Phổ tính toán một chút, “Về sau ngươi chủ yếu ngủ ban ngày, sau đó mỗi đêm sau giờ Tí thì vào trong viện, ta dạy cho ngươi công phu, nhớ rõ không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử chạy thật nhanh về phòng, nghĩ đến buổi tối có thể học được công phu thì rất cao hứng. Đến buổi trưa, Tiểu Tứ Tử liền leo lên giường bắt đầu ngủ.
Vừa ngủ chưa đến nửa canh giờ, Tiểu Tứ Tử đã bị lay tỉnh, “Tiểu Tứ Tử, bảo bối, như thế nào còn sớm như vậy đã đi ngủ, có phải thấy không được thoải mái hay không?”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử đang ngủ mơ mơ màng màng bị đánh thức, xoay người liền thấy Công Tôn ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng “Phụ thân “, rồi vươn tay ôm lấy thắt lưng Công Tôn, chui chui vào trong lòng hắn. Công Tôn tựa vào đầu giường, đem Tiểu Tứ Tử đang ôm trong lòng vỗ vỗ, hỏi, “Như thế nào sớm như vậy đã ngủ?”
“Ân… “ Tiểu Tứ Tử vẫn là thấy thực khổ sở “Không thể nói cho phụ thân… “
“Ân?” Công Tôn sâu sắc cảm thấy một tia khác thường, vươn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào mông Tiểu Tứ Tử một chút, trong lòng tán thưởng, nha, hảo co dãn nha, “Nói! Có chuyện gì gạt phụ thân?”
Tiểu Tứ Tử vươn tay xoa xoa cái mông, hướng vào trong chăn, đem đầu mình trùm lại.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn phát hỏa, “Có nói hay không?”
“Không nói! Không nói cho phụ thân.” Tiểu Tứ Tử dùng chăn phủ kín người mình lại.
Công Tôn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử đem mình trùm lại như cái kén, tâm nói khẳng định là có chuyện, liền đứng lên hầm hầm chạy đi tìm Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử lại tiếp tục ngủ, ngủ không đến một canh giờ, liền cảm giác được trên quai hàm có ai nghịch nghịch, liền nâng tay quơ qua một phát, xoay người tiếp tục ôm chăn, rầu rĩ nói, “Thạch Đầu, không đươc giỡn!”
Theo sau, lại cảm giác được có người nhẹ nhàng mà sờ sờ mông cùng thắt lưng hắn, “Chán ghét!”, Tiểu Tứ Tử giơ tay chụp qua, tay lại bị bắt được.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt anh tuấn mỉm cười.
“Tiểu Lương Tử?” Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương cầm trong tay cái cần câu, thấy cũng tỉnh, “Ngươi muốn đi câu cá a?”
“Ân” Tiêu Lương vươn tay sờ sờ quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Có muốn đi cùng không?”
“Ân, muốn!” Tiểu Tứ Tử ngồi bật dậy, hoan hoan hỉ hỉ đi theo Tiêu Lương câu cá. Hai người đi chơi mãi đến khi trời tối mới vội vàng trở về. Tiểu Tứ Tử ăn cơm xong đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa lúc đi qua giữa đình lại nghe mấy người hạ nhân tụ tập cùng một chỗ kể chuyện xa xưa. Tiểu Tứ Tử thích nghe kể chuyện, do dự mà đi qua, vừa nghe liền mê mẫn, nghe kể chuyện danh bộ bắt đạo tặc, danh bộ nha, đánh trúng điểm yếu của Tiểu Tứ Tử rồi. Vì thế hắn liền lau lau cái băng ghế nhỏ ngồi xuống, nghĩ nghĩ chờ nghe xong chuyện sẽ đứng lên, nào ngờ chờ đến khi nghe xong chuyện thì trời cũng đã tối khuya.
Tiểu Tứ Tử trở lại phòng, phát hiện còn một canh giờ nữa là tới giờ Tí… Ân, rõ ràng không cần ngủ ngon, chờ học giỏi công phu trở về ngủ tiếp! Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên giường, đếm đến ba, dựa vào đầu giường, lại đếm đến ba, ôm chăn bắt đầu ngáy ngủ.
Triệu Phổ sau khi đem Công Tôn lừa vào phòng, thừa dịp lúc Công Tôn tắm rửa không phòng bị mà đem Công Tôn ăn đến sạch sẽ. Triệu Phổ làm từ phòng tắm, lại lăn qua phòng khách, rồi trở về phòng ngủ, thẳng đến khi gần giờ Tí mới đưa Công Tôn mềm nhũn không còn khí lực nhét vào nước ấm tắm rửa rồi đưa trở về giường.
Chính là khi Triệu Phổ vào đến trong viện Tiểu Tứ Tử thì thấy, một người cũng không có, nhưng đèn trong phòng còn sáng, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thạch Đầu nằm bên giường trải lông dê mềm mượt, thấy Triệu Phổ tiến vào, liền quơ quơ cái đuôi. Triệu Phổ nghiêng đầu đi qua, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đang nằm trên giường ôm gối đầu ngáy o o.
“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ lay lay Tiểu Tứ Tử, “Rời giường a, ngươi không phải muốn luyện công phu sao?”
Tiểu Tứ Tử ôm chăn tiếp tục ngủ.
Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay muốn kêu Tiểu Tứ Tử dậy, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngơ khi ngủ của hắn, miệng khẽ nhếch, khóe miệng còn chảy nước miếng… Thật là đáng yêu a! Triệu Phổ đột nhiên có chút không muốn đánh thức hắn, nghĩ nghĩ, liền xoay người trở về.
Buổi sáng ngày hôm sau mặt trời lên cao, Tiểu Tứ Tử lười biếng ngáp một cái tỉnh lại, nhìn đến bên giường, chỉ thấy Thạch Đầu đang nhàm chán đùa giỡn với Triệu Phổ, “Cửu Cửu?”
Bởi vì tối qua thượng hơi chút quá đà, cho nên Triệu Phổ sáng sớm hôm nay đã bị Công Tôn đuổi ra ngoài, vừa lúc thấy Tiểu Tứ Tử tỉnh dậy, liền đưa tay nắn nắn quai hàm của hắn.
“Nha!” Tiểu Tứ Tử ngồi xuống giật mình một cái, nhìn trái nhìn phải, “Trời đã sáng.”
“Đúng vậy” Triệu Phổ vỗ vỗ cái mông nộn nộn thịt của Tiểu Tứ Tử, “Mặt trời đều phơi cháy mông rồi a”
“Vậy luyện công phu thì sao?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt cầu xin hỏi, “Ngươi như thế nào lại không gọi ta dậy a?”
Triệu Phổ gặp Tiểu Tứ Tử vẻ mặt khổ sở, liền nói “Ngươi luyện qua rồi nha.”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Luyện rồi?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ cười, “Ngươi không nhớ rõ? Tối hôm qua ngươi luyện tập đã lâu, đại khái là mệt mỏi quá nên mới ngủ.”
“Thật không?” Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, vừa vặn nhớ đến mấy ngày nay đều nằm mơ thấy mình biến thành danh bộ, võ công cái thế…
Tiểu Tứ Tử vẫn còn hoài nghi, liền rời giường, nhanh nhanh chạy vào trong viện, gọi Hắc Ảnh, “Tiểu Hắc, chúng ta so hai chiêu.”
Hắc Ảnh thấy Triệu Phổ nháy mắt với hắn một cái, sớm đã hiểu, Tiểu Tứ Tử một quyền đánh lại đây, Hắc Ảnh tránh trái tránh phải, lại thêm ba chiêu sau, Hắc Ảnh đã bị Tiểu Tứ Tử đánh trúng một quyền, bay ra thật xa,
“Oa… Tiểu Vương gia võ nghệ lại có tiến bộ a!” Mặt khác, ba ảnh vệ lại chạy nhanh đến chỗ Tiểu Tứ Tử nịnh nọt, Tiểu Tứ Tử bị nịnh đến mơ mơ hồ hồ, đã nghĩ, “Chẵng lẽ tối hôm qua đã luyện công thật, sau đó mệt mỏi quá mới ngủ sao?”
Cứ như vậy qua hai ba tháng, Tiểu Tứ Tử danh sư xuất cao đồ, trở thành Tiêu Dao đảo vô địch thủ.
Chỉ chớp mắt, tháng năm đến, Tiểu Tứ Tử đã tròn mười sáu tuổi. Hôm nay, Công Tôn cùng Triệu Phổ triệu tập tất cả mọi người trong phủ tổ chức sinh thần cho Tiểu Tứ Tử. Triệu Phổ uống đến cao hứng, vỗ ngực nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi đã mười sáu tuổi, có tâm nguyện gì không? Nghĩ coi ngươi muốn cái gì, trừ bỏ làm hoàng đế, lão tử đều sẽ cho ngươi giấc mơ thành sự thật.”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe đã có tinh thần, đứng lên nói, “Ta y thuật cùng võ nghệ đều đã học thành, ngày mai ta muốn xuống núi làm danh bộ. Cửu Cửu ngươi đáp ứng rồi, không được đổi ý nga! Ta đi thu thập hành trang này nọ.”
Tiểu Tứ Tử vui mừng chạy, nhưng Triệu Phổ lại choáng váng. Công Tôn cũng phản ứng lại, quăng đổ cái chén liền rống “Triệu Phổ! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...