Nhạn Nam Quy, người bị nói xấu sau lưng đã đặc biệt đăng ký dịch vụ thông báo qua tin nhắn, nhưng rất tiếc số tiền đó vẫn chưa được chuyển đến cho cô.
Lý Tân Dũng tuy đã bắt được tên trộm nhưng lại phải tiếp tục thẩm vấn, nhất thời không rảnh mời cô ăn cơm.
Trong túi chỉ còn vỏn vẹn hai mươi tệ lẻ hai hào, Nhạn Nam Quy đành quay về khách sạn tiếp tục ăn mì gói.
Mì vị gà thật là ngon, nếu có thêm một cái đùi gà sốt mật ong, hai quả trứng ốp la, thêm một đĩa gà xào ớt nữa thì còn gì bằng.
Chờ khi nào có tiền, cô nhất định phải ăn hết những món ngon này!
Húp xong ngụm canh cuối cùng, Nhạn Nam Quy liền nằm dài trên giường, cô giết thời gian bằng cách nghịch điện thoại.
Cô phải đem di vật của dì Lạc đến vài nơi, xem trên bản đồ điện thoại thì có vẻ An Thành là gần nhất.
Sau đó đến Lạc Thành tìm người nhà họ Lâm.
Rồi đến Bắc Kinh?
Còn có…
Nhạn Nam Quy đột nhiên ngồi bật dậy, "Dì Lạc, dì chia mình thành tám phần hay gì?"
Hóa ra cô phải chạy đến tám thành phố để gửi di vật.
Trong số đó có nhà họ Lạc, nhưng còn bảy nhà còn lại là ai?
Cô thật sự không hiểu nổi.
Trong tay không có tiền nên cũng không đi An Thành được, Nhạn Nam Quy tạm thời không có việc gì làm, đang định đi ngủ thì điện thoại bỗng nhiên nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng.
"Tiền đến rồi!"
Chữ số Ả Rập đằng sau có đến tận bốn số 0!
Năm vạn tệ, không hơn không kém.
Huhuhu, vẫn là chú cảnh sát đáng tin cậy, nói bao nhiêu là cho bấy nhiêu, không hề dây dưa, không giống như anh chàng "bố đơn thân" kia, toàn chơi chữ nghĩa.
Hôn điện thoại một cái, Nhạn Nam Quy quyết định sẽ làm một tấm bằng khen gửi đến đồn cảnh sát đường Phượng Hoàng, phải tặng thêm cho anh Lý chút tiền thưởng nữa.
Cô vừa nhảy xuống giường thì điện thoại reo.
Số lạ, không quen biết, Nhạn Nam Quy không có ý định bắt máy.
Nhưng đối phương rất kiên trì cứ liên tục gọi đến.
Nhạn Nam Quy liền bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của đối phương.
"Xin hỏi có phải đại sư Nhạn Nam Quy đấy không?"
Không có nhiều người biết số điện thoại của Nhạn Nam Quy.
Bên phía ngân hàng là một trong số đó.
Dù sao thì cô cũng đã để lại số điện thoại khi mở thẻ.
Người gọi điện thoại đến là nhân viên ngân hàng, giọng nói người đó có phần lắp bắp: "Cao nhân, cô còn xem thêm được gì nữa không? Cô xem cho Trịnh Minh Bách đúng quá, cô xem cho tôi được không? Trịnh Minh Bách chính là vị giám đốc ở đại sảnh đã mở thẻ ngân hàng cho cô lúc trưa, tôi là đồng nghiệp của ông ấy.
Vâng, ông ấy gặp chuyện rồi, hiện đang được cấp cứu, cao nhân, ông ấy sẽ không sao chứ? Ý tôi là, liệu ông ấy có thể vượt qua cơn nguy kịch này không?"
Nghe một tràng dài lê thê, Nhạn Nam Quy cũng hiểu được đại khái, thì ra vị giám đốc chi nhánh ngân hàng kia thật sự đã xảy ra xung đột với người khác vì chuyện lời ăn tiếng nói.
Khoảng hai giờ rưỡi chiều, có một người đàn ông đến ngân hàng xử lý nghiệp vụ, anh ta nói rằng số tiền của mình bị bạn gái lừa đảo, yêu cầu ngân hàng phải chịu trách nhiệm truy hồi.
Trịnh Minh Bách khuyên anh ta nên báo cảnh sát, nhưng người này nhất quyết đổ lỗi cho ngân hàng, yêu cầu ngân hàng phải bồi thường số tiền đã mất.
Anh ta còn nói sẽ khiếu nại giám đốc chi nhánh ngân hàng bởi vì ông không chịu giải quyết giúp anh ta.
Điều này khiến giám đốc cũng có chút tức giận mà không thèm để ý đến người này nữa.
"Người đàn ông đó vừa chửi bới vừa bỏ đi, ai ngờ đâu anh ta lại quay lại, vừa vào ngân hàng đã không nói không rằng rút dao đâm người.
"
Bảo vệ ngân hàng còn chưa kịp phản ứng, khi nhìn thấy Trịnh Minh Bách nằm gục trên vũng máu, lúc này họ mới vội vàng lao đến khống chế hung thủ.
"Bây giờ Trịnh Minh Bách đang được cấp cứu tại bệnh viện, ngân hàng chúng tôi cũng đã tạm dừng giao dịch.
" Tuy nhiên, nhân viên ngân hàng vẫn chưa được tan ca, mọi người đang họp khẩn cấp để thảo luận về vấn đề an ninh ngân hàng, cũng như cách thức xử lý các tình huống bất ngờ.
Trong cuộc họp, có một giao dịch viên đã nhắc đến việc Trịnh Minh Bách lúc ăn trưa đã chế giễu Nhạn Nam Quy, nói cái gì mà ông sắp gặp họa đổ máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...