Bảo Cô Livestream Xem Bói Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì
Ông chủ vội vàng nhận chứng minh thư rồi liếc mắt nhìn Nhạn Nam Quy: "Cô nhóc, cháu lại đây, chỉ ăn mì gói thì không có dinh dưỡng đâu, chú tặng cháu gói này.
"
Nhạn Nam Quy lập tức rẽ sang quầy lễ tân: "Cảm ơn chú ạ.
"
Cô sợ mình chậm một giây thôi là bất kính với gói que cay đó mất.
Ông chủ thấy cô đi tới thì thở phào nhẹ nhõm: "Cháu đợi chút, để chú làm thủ tục nhận phòng cho vị khách này trước đã.
"
Mì gói hơi nóng, Nhạn Nam Quy tiện tay đặt lên quầy.
Giờ này trời đã tối rồi, bên ngoài…
Nhạn Nam Quy quay đầu nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng kia.
Trên mặt hắn có vài vết sẹo nông sâu khác nhau, chỉ cần nhìn một cái là không ai dám nhìn lần thứ hai.
Ông chủ nhà nghỉ ngẩng đầu lên nhìn cũng giật nảy mình: "Người anh em, cái này của anh là! "
"Tai nạn xe.
"
"Vậy thì đúng là xui xẻo thật, nhưng mà đời người dài như thế, vận may của anh em còn ở phía sau…"
"Không phải tai nạn xe.
"
Ông chủ sửng sốt: "Không phải tai nạn xe thì là gì? À mà, sao cháu lại biết?"
Người đàn ông kia máy móc quay đầu nhìn Nhạn Nam Quy, ánh mắt âm trầm, không chút ánh sáng.
Có lẽ là thấy cô ăn mặc kì lạ, lại là con gái con lứa nên hắn cũng chẳng để tâm nữa mà quay đầu đưa tay ra: "Làm xong chưa?"
Ông chủ run rẩy đưa chứng minh thư và thẻ phòng cho hắn.
Chẳng lẽ vì sáng nay ông quên thắp nhang cho Quan Công nên cả đám người hôm nay đến đều có gì đó là lạ sao?
Ông đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe cô gái nhỏ lên tiếng: "Ông chủ Trần, ông có muốn xem bói không?"
Bây giờ lừa tình lừa tiền còn phải biết xem bói nữa sao? Yêu cầu công việc cao thật đấy nhưng mà tôi họ Chu chứ không phải họ Trần đâu cô à.
Ông chủ định từ chối thì ánh mắt liếc qua bộ đồng phục màu xanh nhạt ở cửa ra vào.
Trong lòng ông bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, cảnh sát đã tới thì mọi chuyện đều dễ nói rồi.
Nhạn Nam Quy cũng liếc mắt nhìn người cảnh sát đang đi tới, hóa ra là người quen.
Xem ra lời phán Lý Tân Dũng gần đây sẽ có chút tài lộc của cô quả nhiên chính xác.
"Ông chủ Trần, anh sinh năm 1985, người Tiên Thành, tám năm trước đột nhập trộm cắp rồi gây thương tích cho người khác, từ đó lang bạt khắp nơi.
Đúng rồi, tên đầy đủ của anh là Trần Đông Tiêu, tôi tính không sai chứ?"
Người đàn ông đang đi lên phòng nghe xong lập tức hoảng hốt, quay người bỏ chạy.
Nhạn Nam Quy lập tức hét lớn: "Anh Lý, hắn ta là tội phạm bị truy nã đấy, đừng để hắn ta chạy thoát!"
Tội phạm bị truy nã?
Lý Tân Dũng nhận được điện thoại báo án đến kiểm tra tình hình, nghe vậy thì tỉnh cả ngủ.
Có thể lên lệnh truy nã thì đều là tội phạm giết người cả!
Nếu tóm được tên này, cho dù không được ghi công cá nhân hạng ba thì ít nhất cũng được khen thưởng.
Nhìn người đàn ông đang chạy về phía này, ánh mắt Lý Tân Dũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Người đàn ông kia cũng hoảng sợ, trực tiếp rút dao ra: "Tránh đường!"
Nếu sợ hãi điều này thì Lý Tân Dũng còn làm cảnh sát làm gì?
"Bỏ vũ khí xuống, nếu anh dám chống đối người thi hành công vụ! "
Trần Đông Tiêu những năm qua lẩn trốn khắp nơi, chỉ cần nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát là sợ đến mất ngủ cả đêm, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh cảnh sát xông vào bắt giữ mình.
Làm kẻ đào tẩu nhiều năm như vậy, không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc ra đầu thú.
Nhưng trên người hắn mang theo mạng người!
Kẻ đã bị lệnh truy nã mà vào đồn cảnh sát thì còn đường sống sao?
"Các người không thể cho tôi nổi một con đường sống sao?" Trần Đông Tiêu thô bạo cắt ngang lời Lý Tân Dũng, quay người lại muốn tóm lấy Nhạn Nam Quy.
Nếu không phải con nhỏ chết tiệt kia vạch trần thân phận của hắn, thì hắn đã có thể ung dung nhảy cửa sổ trên lầu bỏ trốn rồi.
Sao có thể để cảnh sát chặn cửa như thế này chứ?
Cho dù có phải chết, hắn cũng phải kéo theo một người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...