Bạo Chúa

- Medina này, cô nghĩ sao nếu như tuần sau ta lại cải trang vào làng cô?

Đó là một buổi chiều mát mẻ, với nắng hồng lấp ló sau những cục bông gòn trắng xốp lơ lừng. Song với Medina, nó còn hơn cả sét đánh giữa trời quang!

- Anh... anh bị điên à? Anh không nhớ tôi đã nói về thái độ của chúng tôi đối với Goblin rồi sao? Mà khoan, lại là như thế nào? Anh đã lẻn vào làng chúng tôi rồi sao?

- Cái đấy là tất nhiên! Ta phải chuẩn bị trước thông tin cho mọi tình huống chứ!

Gatrix chính trực đường hoàng trả lời. Điều này khiến cho Medina lạnh cả lưng! Như nhìn ra lo lắng trong mắt Medina, Gatrix đưa tay lên gạt gạt.

- Yên tâm, ta sẽ không bao giờ chủ động khiêu khích loài người đâu. Ta chỉ muốn cho người Goblin nơi đây được sống an toàn khỏe mạnh, chỉ vậy thôi! Tuy nhiên nếu như bị tấn công, lúc đó thì Gatrix ta sẽ cho bọn họ biết tại sao máu lại màu hồng!

Dù giọng nói rất hời hợt, nhưng Medina có thể cảm nhận được sát khí ngút trời ẩn giấu bên trong những lời nói ấy. Cảm giác dẫn Gatrix đến quan sát đồng bào mình khiến cho Medina cứ thấy là lạ thế nào đó. Cái này có phải là bán nước trong truyền thuyết không?

- À đấy, Medina, cô có biết một loài sói lông xám, săn theo bầy ở khu vực bình nguyên tít tắp đằng kia không?

Biết rằng nếu cứ tiếp tục chủ đề này cũng không phải là ý kiến tốt, nên Gatrix mau chóng chuyển dời sự chú ý của Medina.

- Lông xám, khu vực bình nguyên gần đây... a đúng rồi, là Sói phù thủy! Anh gặp phải chúng rồi sao?

- Ồ, cái tên thú vị đấy! Tại sao lại đặt tên chúng như thế?

- Bởi vì bọn sói này có khả năng đánh hơi ra các nguyên tố phép thuật trong không khí. Chỉ cần trong người anh có lượng năng lượng phép thuật tích lũy đủ lớn, thì chúng sẽ săn đuổi anh cho tới chết mới thôi. Tôi cũng không rõ vì sao chúng lại thích săn giết sinh vật phép thuật đến vậy nữa!


Gatrix nhướn mày, ghi nhớ những thông tin này. Đây không phải là một thế giới hộp cát như Tòa thành trắng, sinh vật tồn tại phải có lí do của nó. Tự nhiên đản sinh ra Sói phù thủy, chuyên săn lùng phép thuật, vậy thì chúng phải đóng một vai trò nào đấy bên trong chuỗi thức ăn. Song thông tin còn chưa đủ, hắn cũng không dám kết luận điều gì.

***

Trải qua nhiều lần hứa hẹn, cộng với việc Gatrix hoàn toàn có thể tự mình lẻn vào làng một lần nữa nếu hắn thật sự muốn, nên cuối cùng Medina cũng đành liều một lần.

- Anh phải đảm bảo bản thân không được lộ ra khỏi áo choàng trong suốt quá trình, à và không được rời khỏi tôi một bước nữa!

- Rồi rồi cô gái! Đây là lần thứ tư cô nhắc lại điều này rồi đấy!

- Nhưng tôi vẫn thấy lo lắng quá!

Gatrix trùm chiếc áo khoác lên người - hắn nhờ Medina mang theo quần áo cũ của cô đến, cắt thành một tấm áo choàng vải đay. Về phần màu sắc thì một chút bùa phép đơn giản là nhuộm xám được rồi, dù sao nó cũng không phải việc gì quá phức tạp.

- Nếu như họ hỏi tại sao anh lại phải trùm áo kín mít thì sao?

- Cứ bảo họ ta là một pháp sư!

Qua lời kể của Medina, Gatrix biết được một số thường thức trên khắp lục địa - là lục địa, không phải vương quốc. Nơi hắn đang đứng là một ngôi làng nhỏ tên là Targe, dân cư vào độ hai ngàn người.

Theo như Medina thì đây chỉ nên gọi là một trại tập trung vì quá thô sơ, còn ở những làng mạc tiêu chuẩn thì dân số phải lên tới cả chục ngàn người. Những thành phố lớn thì nhân khẩu thậm chí lên tới hàng chục triệu. Điều này khiến Gatrix không thể không trố to mắt.


Dựa vào trình độ sản xuất nơi đây kết hợp với kiến thức từ Medina, hắn biết thế giới này đại khái đang trải qua giai đoạn Trung Cổ, và có lẽ sẽ còn kéo dài nữa bởi khoa học ở đây không phải hướng phát triển duy nhất - còn tồn tại đấu khí và phép thuật nữa mà.

Ở nền văn minh Trung Cổ mà lập ra những làng mạc quy mô hàng vạn người, còn thành trì thậm chí lên tới cả chục triệu - đùa gì vậy, một số nền văn minh phát triển hơn thế còn phải đánh vật với việc có hơn chục triệu dân trong một khu vực kìa!

Miệng người quá đông lại tập trung chắc chắn sẽ gây áp lực nặng nề lên xã hội - y tế, giáo dục, hệ thống nước thải và việc làm nếu như không tăng lên cho phù hợp với mật độ dân số thì chắc chắn dẫn tới tệ nạn.

Về phần các pháp sư và đấu sĩ, là những người sở hữu phép thuật hoặc đấu khí, thì tỷ lệ sinh ra một người như vậy không cao. Trung bình một vạn người có thể sinh ra một đấu sĩ, còn pháp sư thì phải dùng đơn vị chục triệu. Tức là một thành trì chỉ có thể sinh ra được một pháp sư mà thôi, đấy là còn chưa xét thiên phú.

Chính vì hiếm có khó tìm nên các pháp sư thường rất kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Thực ra họ đúng là có thực lực để làm điều đấy. Một pháp sư sau khi đốt cả tấn tài nguyên để bồi dưỡng nên, hoàn toàn có thể vặn gãy cả một chiến trường nếu muốn. Điều này khiến cho các thế lực vừa hận vừa yêu cái nghề nghiệp này!

Một mặt, họ phải cân nhắc xem có đủ tiền bạc để đào tạo ra pháp sư cấp cao hay không. Mặt khác, nếu họ không chịu bỏ tiền, như vậy giả sử nếu nước khác tuyên chiến, và họ có pháp sư cấp cao, vậy thì hoàng đế nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần xin hàng đi là vừa.

Tất nhiên, Gatrix không giả mạo được pháp sư cấp cao, nhưng nếu chỉ là pháp sư cấp thấp đi lòe thiên hạ thì hắn làm thoải mái. Các pháp sư cũng phân thứ bậc, nhưng cái này Medina không rõ lắm. Dù sao cô cũng chỉ đọc sách nhiều, nhớ những cái thông thường, chứ bảo nhớ tất cả các chi tiết thì làm khó cô quá.

- Nhưng còn...

- Nào nào Medina! Đừng sợ đầu sợ đuôi như một con thỏ nhát gan vậy chứ! Cô có biết, thực ra cái gọi là đột nhập căn cứ địch đi do thám, thành bại phần lớn nằm ở tâm lý gián điệp không? Chỉ cần tâm cô bình tĩnh, vậy thì cho dù có đi ngang qua một đội kiểm tra, cũng sẽ chẳng ai đột ngột giữ cô lại đâu. Song nếu mắt la mày lét, thái độ cẩn trọng - không cần phải nghĩ cũng biết đội vệ binh sẽ tóm cô ngay tức khắc, kể cả có sai thì thả ra sau cũng được!

Medina nghe xong những lời ấy, có hơi thở dài một chút. Đột nhiên cô trừng lớn mắt!

- Thế chẳng phải anh nói chúng ta là gián điệp à? Như vậy tôi là kẻ phản bội loài người mất rồi!


Gatrix mắt trợn trắng ngã rầm xuống.

***

Đó là một buổi sáng sớm mùa xuân. Khí trời mát mẻ, thậm chí còn có chút se lạnh vất vưởng từ đêm trước chưa kịp tan, dù mặt trời đã bắt đầu dựng sào. Trong làng, dòng người đã bắt đầu đi lại tấp nập.

Những người đàn ông khuân theo từng bọc hàng nặng nề, chất lên xe đẩy, mau chóng tới điểm tập kết để các thương lái chuyển đi bán. Các bà các chị thì tay xách nách mang từng thúng quần áo nặng nề bốc mùi ra phía dòng suối, nhanh chân tìm một chỗ thoải mái để giặt giũ quần áo.

Lũ trẻ con nô đùa, hò hét, cầm trên tay những món đồ chơi kì lạ mà thô sơ của chúng - có đôi khi chỉ là những hòn sỏi, viên đá, dăm ba cành gỗ. Ở cái thời kì nghèo khó lạc hậu như thế này, thì trí tưởng tượng chính là tài sản lớn nhất của một đứa trẻ!

Gatrix lúc này đang trùm kín mít trong lớp áo choàng đen - hắn vớt được một bộ quần áo cũ trôi theo dòng nước. Với khả năng của Gatrix thì việc sửa lại bộ quần áo này cũng chẳng phải là cái gì quá khó, tất nhiên hắn không thể quên "phụ gia" thêm một số cổ ngữ cho thuận tiện khi sử dụng.

Dưới góc nhìn của một người ngoài, cụ thể là Medina, thì chỉ có quái thai ngâm dấm mới dám mặc một bộ đồ vừa dày vừa nặng lại kín từ đầu đến chân vào thời tiết này. Chỉ khi nào cô ta có cơ hội được khoác lên tấm áo đó thì Medina mới biết được rằng, bên trong mát rười rượi chứ không hề bí bách như cô tưởng!

- Tôi vẫn nghĩ đây là một ý tưởng tồi! Nhỡ đâu ai đó phát hiện ra chúng ta thì sao!

- Tự tin lên nào cô gái! Hãy coi ta như một người bạn cô mới quen, một nhà du hành lang bạt khắp nơi, tham quan những phong cảnh mới mẻ. Và cô, là một người hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cho ta về cảnh sắc ngôi làng này!

Gatrix vỗ nhẹ cẳng tay Medina, sau đó hiên ngang bước về phía trước, bỏ lại Medina vẫn đang sợ quýnh phía sau.

Càng vào sâu bên trong làng, khung cảnh càng thay đổi. Những ngôi nhà trở nên kiên cố, đẹp đẽ hơn. Từ những ngôi nhà tranh vách lá, chúng chuyển sang tường đá, tường gạch trộn cả vữa.

Tuy nhiên Gatrix để ý thấy những ngôi nhà ở đây không xây quá cao, cùng lắm chỉ ba tầng, tương đương với sáu con Goblin đứng trên vai nhau. Thay vào đó họ mở rộng diện tích của ngôi nhà - một cách rất hợp lý để giải quyết bài toán đào móng không sâu.

Mặc dù đa phần các ngôi nhà đều có màu sắc xám xịt hoặc nâu sờn của đá và gỗ, thế nhưng có một vài công trình rất nổi bật, bởi chúng có màu sơn. Ở cái nền văn minh tương đối giống thời kỳ Trung Cổ này, sơn không phải là thứ người dân bình thường có thể tiếp cận, thế nên Gatrix có thể thu hẹp phạm vi suy đoán của hắn lại.


Ví dụ như cái khu kiến trúc sơn trắng toát, trên mái gắn tượng một lão già với chòm râu sư tử nào đó đang giơ tay hẳn là nhà thờ - thần linh ở đây được tạc khắc lực lưỡng theo tỷ lệ cơ bắp rất đẹp, khiến cho Gatrix không khỏi liên tưởng tới lĩnh vực toán học của thế giới này.

Còn tòa nhà mái sơn đỏ kia hẳn là tòa thị chính, vì có rất nhiều người ra ra vào vào nơi đó, hí hoáy viết và nộp những mảnh giấy da cho đám công nhân béo núc ních ngồi sau dãy bàn gỗ.

- Này này, chờ tôi với!

Medina chạy tới, thở hồng hộc. Nãy giờ Gatrix có chút hào hứng nên hắn quên mất không thả chậm tốc độ để Medina bắt kịp, buộc cho cô nàng phải cắm đầu chạy một mạch tới giờ. Gatrix hơi ngại, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Medina.

- Xin lỗi, là ta không chú ý! Cầm lấy lau mặt đi này, yên tâm khăn sạch đấy!

- Tôi cũng không phải lo cái đó!

Medina giật lấy cái khăn, làu bàu trong lúc đưa tay lên lau mồ hôi. Không thể không nói, đúng là tướng do tâm mà sinh! Medina nếu bảo là một cô gái xinh đẹp thì chắc chắn không phải, nhưng cái sức sống cô tỏa ra sẽ luôn vô hình chung hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt!

Ở một số nơi người ta gọi đó là nét duyên ngầm, còn Gatrix thì định nghĩa nó là tố chất lãnh đạo, hay mị lực bẩm sinh. Nếu như Medina muốn, cô hoàn toàn có khả năng trở thành thủ lĩnh của mọi người, thậm chí ngồi vào ghế trưởng thôn cũng không phải là điều gì khó tưởng tượng.

Song đến cái lúc ấy, thì sự hồn nhiên ngây thơ này liệu có còn? Gatrix cười khẽ tự giễu, hắn yêu quý sự trong sáng của cô mặt trời làng Brun, thế nên trong thâm tâm hắn hi vọng Medina có thể giữ mãi tiếng cười chuông bạc reo này.

- Được rồi, để tạ lỗi, ta sẽ mời cô một món ăn vặt! Thịt xiên nướng, hoa quả nhúng đường, bánh kẹo các kiểu cô cứ việc chọn!

- Là anh nói đấy nhé! Mà tôi muốn hai món... à không ba món!

Gatrix lắc nhẹ đầu, đưa tay lên xoa xoa mái tóc có chút ướt bết vì mồ hôi.

- Ừ, thì ba món!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui