Những giọt mưa rả rích rơi từ mái hiên, báo hiệu cho cơn giông bão cuối cùng cũng đã tan. Những con đường đọng đầy nước mưa, phản chiếu lại thân ảnh nhỏ bé cô đơn đang bước một cách chậm rãi. Một "pháp sư" trùm trong chiếc áo choàng đen kín mít, đang xách theo chiếc ba lô to bự chảng, cúi gằm đầu, lầm lũi hướng về phía cổng làng. Mưa rơi xuống người hắn, nhưng lại bị một phép màu kì diệu nào đó đẩy trượt sang một bên, rơi tõm xuống đất. Cho dù là giọt nước bắn lên cũng tìm cách "né đi" kẻ cô độc đó!
Gatrix xốc lại hành lý sau lưng, vừa đi vừa suy nghĩ những chuyện mà chỉ có hắn mới biết. Chiếc ba lô này đã đóng gói sẵn từ trước, hắn chỉ việc lấy nó ra khỏi chiếc nhẫn không gian rồi lên đường là xong. Về phần chiếc nhẫn, hắn để lại nó cho Vera...
... trong trường hợp hắn không quay trở lại!
Gatrix không có bất cứ một ấn tượng tốt nào về việc dạy học. Từ bỏ Nike khiến hắn mất đi rất nhiều thứ, song có những chuyện nó đã trở thành bản năng rồi, giống như việc huấn luyện một ai đó vậy. Gatrix nhớ mang máng được về quãng đời của hắn ở Tòa Thành Trắng - là một chủ nô, hắn đương nhiên đã "dạy" rất nhiều người.
Thật nực cười, khi Gatrix nhận ra sự tương đồng giữa một chủ nô và giáo viên! Cả hai đều cố gắng để truyền đạt những kiến thức cho một đối tượng nào đó, dạy cho họ phải ngoan ngoãn vâng lời, để trở thành những nô lệ của cuộc đời, bằng cách này hay cách khác!
Có chăng sự khác biệt là giáo viên dùng tình cảm để dạy học trò, còn chủ nô thì dùng roi vọt!
Gatrix thử suy nghĩ sâu hơn một chút. Giống như những đứa trẻ, tò mò và cẩn thận, rón rén nhưng bạo dạn, chạm vào viền xung quanh vết thương. Hắn xuýt xoa trước cơn đau như búa bổ ập tới, không thể không ngừng lại, tựa vào chiếc cột nhà gần đó để thở dốc.
Ký ức của Gatrix, nếu được nhân cách hóa, cũng giống như một cơ thể thủng lỗ chỗ, rỉ máu liên tục. Nếu như hắn không đụng vào thì cơ thể sẽ tự tiết ra một chất giảm đau, nhưng khi Gatrix muốn chạm vào chúng, muốn tìm hiểu xem cụ thể chiếc lỗ đó sâu như nào, những gì đã bị lấy đi, thì hắn sẽ phải thừa nhận lại cơn đau ở bờ suối lúc ấy!
Gatrix thở hổn hển, quờ quạng ra phía sau, từ từ đẩy cho cơ thể đứng thẳng dậy. Dù cơn đau rất dữ dội, song trong một khoảnh khắc, Gatrix đã nhớ thêm được một vài thứ.
Không phải thứ nô lệ hắn đã đào tạo, bất kể là hàng cấp thấp hay cấp cao! Gatrix từng có một... hay một vài học trò, hắn không nhớ rõ. Hắn dạy họ một vài thứ, và kết cục thì... không mấy tốt đẹp!
Đó là tất cả những gì Gatrix có thể nhớ về cụm từ "dạy học". Có lẽ ở trên phương diện giáo viên, hắn đúng là một kẻ thất bại! Có lẽ... nếu có lần sau, hắn sẽ không tìm cách để dạy cho bạn đồng hành mới nữa.
Có điều như vậy thì thật là chán! Gatrix lắc lắc đầu. Cái gì gọi là đồng hành? Hai hoặc nhiều người, ở chung cùng nhau, giúp đỡ nhau. Trong quá trình đó, họ mài giũa cái tôi cá nhân, điều chỉnh chúng cho phù hợp với cuộc sống tập thể, và học hỏi người xung quanh một cách vô thức. Dần dần, tình cảm sinh ra, ràng buộc nhiều lên, và xã hội ra đời!
Hơi có chút lan man, nói chung Gatrix phủ định việc ngừng dạy học! Dù muốn hay không, chỉ cần sống trong một tập thể, không ít thì nhiều hắn cũng sẽ trở thành giáo viên và học trò, hai vai trò này thay đổi liên tục tùy thuộc vào diễn biến thực tế.
Nếu như không muốn vướng vào cái vòng luẩn quẩn đó, vậy thì hắn chỉ còn một cách. Cả cuộc đời này, hắn sẽ vĩnh viễn cô độc!
Gatrix thoáng ngừng lại một giây, rồi nhún vai. Cũng không phải chuyện gì tệ lắm! Mọi thứ đều có hai mặt, phải không nào? Về phần lời hứa với Ashley... thôi thì ta đành thất hứa với cô vậy, cuộc sống mà! Oa ha ha ha!
Gatrix cười lớn trong lòng, sau đó bước ra một bước! Chỉ có điều, bàn chân hắn không có cách nào chạm xuống mặt đất!
Hình ảnh gương mặt tràn ngập thất vọng và mất mát của Vera hiện lên trong óc hắn. Gatrix không cam lòng từ bỏ! Đúng, hắn thất bại trong việc dạy dỗ Vera! Đúng là nếu hắn rời đi cô bé thì ảnh hưởng xấu của hắn lên cô sẽ giảm dần và tiêu biến hoàn toàn!
Song hắn không thể cứ như thế mà từ bỏ được! Chẳng phải người hùng muốn cứu được công chúa cũng phải đánh bại con rồng độc ác đấy sao? Kể cả là đại ca xã hội đen, muốn rút khỏi giới đâm thuê chém mướn, cũng đâu thể cứ khơi khơi mà rút được? Nếu từ bỏ dễ dàng như này, tâm lý của Gatrix sẽ không thể nào thăng bằng được! Hắn cần có một thử thách nào đó, dù ngớ ngẩn cũng được, để hắn cảm thấy mình có thể rũ bỏ tất cả!
- Vậy đi, nếu như từ giờ đến nửa đêm, ta có thể gặp ba chuyện kì lạ, vậy thì ta sẽ quay trở lại và dùng hết sức để giúp con bé! Bất kể nó trượt theo tà đạo, hay thăng lên thiên đường, ta đều sẽ giúp nó!
Gatrix thì thầm trong miệng, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm. Còn kì lạ là như thế nào? Là một chiếc cốc tự dưng nứt, đèn tự nhiên đứt dây rơi xuống? Cái đó thì chỉ Gatrix mới biết!
Khi đã quyết định thông suốt, Gatrix cảm thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và sáng sủa hơn rất nhiều. Quả nhiên liệu pháp tinh thần lúc nào cũng có hiệu quả hơn hẳn vật lý trị liệu!
Cứ thế, Gatrix đi một mạch ra khỏi ngôi làng, khi ánh mặt trời dõi theo bước chân hắn. Với một khu dân cư hai ngàn người, cộng với việc Gatrix không cố tình đi quá nhanh, thế nên lúc hắn bước chân qua cổng làng, trời đã ngả về chiều muộn. Những cánh rừng ban sáng còn mang theo màu xanh hiền hòa, giờ trở nên đen kịt, âm u dọa người. Thấp thoáng đâu đó bên trong tán cây, những cặp mắt sáng lòe lòe mở ra, theo dõi những con mồi lạc vào trong lãnh địa của chúng.
Đối với một Goblin, thì khu rừng chẳng khác nào tổ ấm, huống chi là Goblin mang theo tri thức của thợ săn siêu cấp như Gatrix. Hắn huýt sáo, khẽ kiểm tra lại vị trí của Hồng Trần giấu trong ống tay áo, rồi đi thẳng vào trong rừng. Trong tình huống hắn thật sự lìa xa cô nhóc Succubus, thì lẩn vào rừng để cắt đứt dấu vết là một lựa chọn tuyệt vời.
Khi Gatrix đi qua những rặng cây đầu tiên, bầu không khí đã thay đổi! Không còn mùi "người", một thứ mùi trộn lẫn của lúa, phân gia súc và cuộc sống xã hội! Bên trong một khu rừng, sẽ có tới hàng tỷ thứ mùi, mỗi một mùi mang theo thông tin khác nhau, xộc vào trong mũi Gatrix. Có những mùi ngòn ngọt quyến rũ, có những mùi gay gắt hiếu chiến, và có cả những mùi vị hắc ám khiến người ta tự động căm ghét.
Biển mùi đánh úp tới, và Gatrix dang rộng hai tay, hít một hơi đầy ngập phổi. Bản năng của loài Goblin khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, an toàn khi được rừng xanh che chở. Tuy nhiên có một thứ mùi là lạ mà quen thuộc lọt vào trong mũi Gatrix! Nó khiến hắn nhớ tới một chuyện gì đó... hắn có quên ai không nhỉ?
- Ngươi có quên chuyện gì không nhỉ?!
Gatrix dừng lại, nhắm mắt cam chịu! Cái mùi này, cùng thứ âm thanh hơi trầm kia, đã khiến hắn nhớ ra một hứa hẹn! Mà khoan, đó là cô ta tự hứa đấy chứ! Hắn đâu có xác nhận là sẽ gặp cô ta phải không... phải không?
Từ sau một thân cây, Sophia bước ra. Trong thứ ánh sáng mờ ảo của trăng non, hòa quyện với màu đỏ tái của mặt trời hấp hối, trông cô giống như một nữ thần rừng thường được kể truyện trong truyện cổ tích. Khí chất cao ngạo, thân hình gợi cảm, với mái tóc chảy dài như suối. Cô nhìn vào chiếc ba lô của Gatrix, bỗng nhiên biến sắc mặt!
- Ngươi...!
- Ừ ừ, tôi đang định bỏ đi đấy! Mà chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là cô muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi!
- Ngươi đang tâm bỏ mặc Vera vào lúc cô ấy cần ngươi nhất sao! Đồ máu lạnh, không có trái tim!
Gatrix dừng nhẹ người lại, rồi tiếp tục xách ba lô tiến sâu hơn vào trong rừng.
- Nếu cô không có gì để nói thì tôi đi đây! Còn muốn kết cục của cô và cô ấy vẫn tồi tệ thì cứ lại đây mà đá chết tôi này!
- Ngươi... bức người quá đáng! Khoan! Được rồi được rồi!
Sophia dịu giọng xuống nước, ngăn không cho Gatrix rời khỏi. Việc của cô lúc này rất cấp bách, và hi vọng của cô đang nằm trong tay con Goblin này.
- Lưng của cô không thể cúi xuống được nữa rồi đúng không? Chỉ cần cô hơi có động tác cúi xuống, cơn đau sẽ khiến cô không cách nào gập được lưng. Tôi nói cho cô biết, đó là bởi cô đã lạm dụng cơ thể mình quá lâu, tạo thành những tổn thương không thể cứu vãn được! Những kỹ thuật cô sử dụng, chúng không hoàn hảo, vậy nên đã để lại tai họa ngầm trong cơ lưng của cô.
Gatrix đặt chiếc ba lô xuống đất, lục lọi trong đó ra một chiếc khăn trải dài.
- Những tai họa này dù có dùng đấu khí cũng không cách nào chữa khỏi được. Trải qua lâu ngày tích tụ, chúng giống như một quả bom nổ chậm gắn sau lưng cô vậy, chỉ cần chờ một mồi lửa! Ví dụ như cô dùng sức quá mức để đá vào một chiếc gậy chẳng hạn!
Mặt Sophia tái dần đi theo từng lời nói của Gatrix. Cô siết chặt nắm đấm, rồi thả ra trong cay đắng.
- Như vậy cả đời này ta chỉ có thể đứng sao?
- Cô bị ngu à? Nếu không chữa được cho cô thì tôi bày biện một đống thứ ra đây làm gì?! Nằm xuống!
Gatrix vỗ vỗ lên chiếc khăn.
- Thật sao? Lưng của tôi có thể chữa được sao?!
- Vò đã mẻ, có sứt thì cũng thế! Nằm xuống nhanh lên, thời gian của tôi không có nhiều!
Sophia bán tín bán nghi, nhưng Gatrix nói đúng. Chuyện này còn có thể tệ hơn được nữa sao?!
- Cái này... tôi không cúi lưng được...
- Không biết ngã dập mặt về phía trước à? Yên tâm, tôi không đỡ đâu, miễn cho lưng của cô bị gập. Lúc chạm đất có thể sẽ đụng chạm một tí ở lưng, có điều nó nhoáng tí là hết ấy mà!
Giọng điệu của Gatrix giống hệt với các nhân viên y tế ở thế giới khác, khi họ định đâm những ống tiêm sắc bén vào da thịt trẻ con. "Yên tâm, nhoáng tí là xong thôi!" đã trở thành câu nói ám ảnh đối với không biết bao nhiêu người cho tới tận bây giờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...