Tâm trí của Vera mờ mịt, loạn thành một đoàn. Khắp người cô mỏi nhừ, đau nhức, vậy mà sao Vera cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc đến kì lạ! Giống như cô đã từng trải nghiệm nó ở đâu rồi thì phải?
Một tia sáng bừng lên trong đầu Vera. Mặc dù sai người sai thời điểm, nhưng chẳng phải hiện tại cô giống hệt với lúc đang đối đầu với Minas hay sao?
Vẫn là sự tuyệt vọng này!
Đối thủ mạnh tới mức cô không thể chiến thắng được! Bản thân thì bị đánh cho bầm dập tả tơi. Có lẽ kiếp này cô không có duyên với chiến thắng?
Có lẽ... cả đời này cô sẽ như nàng công chúa, bị khóa trong tháp cao, chờ đợi một hoàng tử cưỡi bạch mã tới cứu?
Số phận của phụ nữ là làm bình hoa, để tôn lên chiến công của người anh hùng... khốn kiếp! Vera không cam lòng!
Lần trước cô thua cuộc! Nhưng bây giờ cô mạnh mẽ hơn khi còn đang ở thị trấn đó nhiều! Vera tự tin khẳng định, cho dù Minas hiện tại có sống lại, chỉ cần dùng thể chất này cô cũng dư sức đánh nó đến chết.
Song ông trời như muốn trêu tức cô vậy! Khi Vera cảm thấy mình có thể vượt qua một chướng ngại trong quá khứ, thì lão lại ném cho cô một đối thủ mới, còn khủng khiếp hơn nữa!
Có thật không?
Lần trước con quái vật Minas có cường độ thân thể tương đương đấu sĩ cấp trung sử dụng đấu khí. Hiện tại, tuy Sophia là đấu sĩ cấp cao, có điều cô ta đâu có sử dụng đấu khí? Cơ thể của Sophia cũng chỉ khỏe tương đương một đấu sĩ cấp trung vận đấu khí mà thôi!
Vì lí do gì mà lần này cô cũng thua thảm bại như vậy?
Điều gì tạo nên sự khác biệt giữa Minas và Sophia? Vì sao mà cô tự tin đè bẹp người trước, nhưng lại bị người sau đánh sấp mặt? Dù cho tư thế của cô có lợi hơn, kỹ thuật của cô áp đảo hơn?
Sự tỉnh táo liên tục ùa về, đẩy tan cơn mê muội đang lấp kín trong đầu cô. Vera biết điều đó có nghĩa là gì! Cô đã trải qua nó một lần rồi! Đó là khi cơ thể nhận ra nó sắp tử vong, nó dùng tất cả những tài nguyên còn sót lại để dồn lên trí não. Bản năng sinh tồn thôi thúc Vera phải nghĩ, phải tìm ra cách để thoát khỏi tình thế này.
Cô không có một nút thoát hiểm khẩn cấp như các đấu sĩ khác, là đấu khí. Một cú ra đòn mất kiểm soát của Sophia hoàn toàn có thể kết liễu tính mạng của cô bất cứ lúc nào không hay, hoặc nhẹ hơn thì cũng khiến não bộ của cô bị tổn thương.
Vera thậm chí còn có thời gian tự giễu hình ảnh bản thân nằm liệt trên giường, chờ đợi Gatrix kéo dài tính mạng của cô ngày qua ngày, cho tới khi hắn lìa đời.
Nghĩ đi Vera! Vì sao mày thua được! Bộ não của cô điên cuồng hoạt động, phân tích tất cả những thông tin cô chủ động và vô tình thu thập được, xào nấu chúng lên, và...
Là trí tuệ!
Trong ký ức của cô, Minas chỉ là một con quái vật ngu xuẩn! Chiêu thức của nó rất đơn điệu, rõ ràng. Với những kiến thức chiến đấu hiện có, Vera đủ sức để hành hạ nó đến chết.
Nhưng trước mặt cô là một đấu sĩ cấp cao thứ thiệt! Một người đã trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, chứ không phải thể loại thiên tài được bồi dưỡng bên trong lồng kính. Sophia có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, và trên hết là khả năng quan sát cùng học hỏi kinh người!
Mọi đòn đánh của cô, chỉ cần đã dùng qua một lần, đều bị Sophia tìm cách sao chép và mô phỏng. Với lợi thế áp đảo về thể chất, Sophia có thể chịu đựng hai đòn của cô để trả ngược lại một đòn thành công.
Cuộc đời thật bất công! Giá như Sophia chỉ mạnh tương đương cô, thì Vera đã vặn cổ đối phương một cách dễ dàng rồi!
- Nhớ này nhóc, những từ ngữ như "giá mà", "giá như", "chỉ tại"... đều là lời bao biện của kẻ yếu! Em có thể không mạnh về chiến đấu, nhưng tâm trí của em của suy nghĩ như một kẻ mạnh, vậy thì em là kẻ mạnh!
Đúng vậy! Giờ Vera có tìm cách để đổ lỗi hay lí do thì cũng chẳng ai thèm quan tâm. Cô thua tức là thua, chẳng thể nào yêu cầu đối thủ phải sử dụng năng lực tương đương với bản thân được. Trên thực tế, giải đấu này bản thân nó đã khá vô nghĩa, bởi cấm đấu sĩ sử dụng đấu khí cũng không khác gì bảo võ sĩ quyền anh không được dùng tay vậy.
Vera không muốn thua. Nhưng không đầu hàng có nghĩa là Sophia có thể đánh chết cô bất cứ lúc nào!
Cô còn có gì trong tay? Vera lướt nhanh qua những chiêu thức trong đầu. Đó phải là một chiêu có sát thương đủ lớn, để cô có thể kết thúc trận đấu ngay tại đây, không cho Sophia cơ hội học tập. Nó có thể là gì?
Sophia đang chờ đợi khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc mà ánh sáng rời khỏi đôi mắt của đôi thủ! Đến lúc đó, cô sẽ nói "À đấy, thật là một trận đấu đẹp, dù có hơi vất vả!". Cô sẽ cố gắng an ủi con nhóc này, nếu như nó còn tỉnh táo.
Không hiểu sao, đối với Vera, cô có một cảm xúc rất kì lạ, giống như thể họ đã quen nhau từ lâu rồi! Chẳng bù với khi cô nhìn Gatrix, bản năng của cô sẽ lập tức cảnh báo cô phải tránh xa nó ra ngay lập tức! Nó không phải sợ hãi, mà là chán ghét!
Thế rồi cô thấy ánh sáng khiếp người nở bừng lên trong đôi mắt Vera. Hồi quang phản chiếu, Sophia cười thầm trong lòng. Con bé đã tới cực hạn rồi. Trận đấu sẽ kết thúc sớm thôi.
Cô thấy Vera nghiêng người, vung tay phải một cách thô kệch, nhắm vào mang tai trái của cô. Chẳng nhẽ nó còn không thể đánh một cú ra hồn sao? Sophia tiếc nuối thở dài, đưa tay trái lên chặn lại tay phải của Vera.
Trước khi cô kịp làm thêm điều gì, cả người Vera đổ sập lên người cô!
- Kết thúc rồi sao?
Ramus lắc đầu. Ngồi bên cạnh ông ta là một pháp sư trùm kín mít từ đầu đến chân, đang ngả người một cách thoải mái trên chiếc ghế dựa.
- Chưa, giờ mới tới giai đoạn đặc sắc nhất này!
Giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên bên dưới chiếc mũ, khiến tâm thần Ramus hơi nhúc nhích một chút. Là đấu sĩ cấp trung, Ramus đã nếm trải không ít thể loại phụ nữ, thế nhưng người có chất giọng kì lạ như này thì Ramus mới gặp lần đầu tiên. Ông ta thu hồi suy nghĩ linh tinh, tập trung quan sát trận đấu.
Chỉ thấy tay phải Vera, vốn bị Sophia đẩy ra, giờ đã luồn xuống dưới gáy của đối thủ. Cẳng tay trái của cô tì lên cổ họng của Sophia, đẩy bật chiếc cằm thuôn ngửa lên. Cẳng tay trái của Vera tì xuống, còn bàn tay phải thì nắm chặt gáy đối thủ, cố gắng đẩy nó lên, tạo thành một gọng kìm bóp nghẹt lên cổ Sophia.
Sophia thì đang cố dùng tay trái để đẩy cánh tay phải Vera ra. Bàn tay phải của cô thì siết chặt lên khuỷu tay Vera, tìm cách để nâng nó lên. Lần này không giống với pha tì gậy ban đầu, khi Vera tấn công trực tiếp vào cổ họng của Sophia.
Cho dù cường độ cơ thể của Sophia có cao tới đâu đi chăng nữa, thì khí quan của cô cũng không thể nào mạnh mẽ như cơ quan bên ngoài được. Câu trả lời đơn giản là vì không cần thiết!
Một đấu sĩ có thể sử dụng đấu khí để bảo vệ các cơ quan bên trong khỏi những chấn động, hơn nữa vị trí của chúng có ý nghĩa là "được bảo vệ". Được bảo vệ thì mạnh mẽ để làm gì?
Thế cho nên có thể Sophia chịu đựng được lâu hơn so với Fergie một chút, nhưng cũng không thể quá nhiều! Cũng may lần này Vera không có tư thế thuận lợi để thi triển đòn kẹp cổ tam giác như khi thi đấu với Fergie.
Lần này đến lượt bản năng sinh tồn của Sophia trỗi dậy! Cô buông chân khỏi lưng đối thủ, tì chúng xuống đất, và chỉ dùng lực từ hai chân và lưng, cô nhấc bổng cơ thể của cả hai ra khỏi mặt đất!
Lập tức, Vera quắp chặt hai chân xung quanh lưng Sophia. Vị thế của cả hai đã thay đổi một cách chóng mặt chỉ trong vài nhịp thở!
Khán giả trầm trồ, hô lớn khi thấy tình thế bỗng dưng đảo ngược nhanh đến như vậy!
Dù không còn được trọng lực ủng hộ, nhưng đòn kẹp cổ này của Vera dùng lực chủ yếu từ hai cánh tay, chỉ cần nửa thân trên của cô vẫn bám chặt vào người Sophia là được, dù đó có là đứng hay nằm.
Ánh sáng thắng lợi đã chiếu rọi lên trên gương mặt đẫm mồ hôi và máu của Vera. Cô nhìn thấy đôi mắt của đối thủ bắt đầu tan rã, chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, chút nữa...
Và rồi Vera thấy trời đất đảo điên!
Sophia, vẫn đang mang theo một chiếc "ba lô" trước ngực, đã nhảy lên và giộng mạnh cả người xuống mặt đất. Do tư thế của Vera lúc này đang ở trước ngực Sophia, thế nên thay vì Sophia đập người xuống đất, thì lưng của Vera mới là thứ dính đạn!
Cơn đau sốc hông bất ngờ đã phá vỡ thế khóa của Vera. Không phải là cô không lường trước được sự va chạm, mà bởi Sophia đã từ bỏ việc ngăn cản hai cánh tay của cô. Thay vào đó, cô nàng tóc trắng dùng hai bàn tay tì mạnh lên trán Vera, ép cho đầu của cô phải ngửa ra đằng sau, và trở thành bộ phận đầu tiên chạm vào mặt đất!
Cảm giác đau đớn, choáng váng xâm chiếm trí óc của Vera, đánh tan quyền kiểm soát đôi tay của cô, tạo điều kiện cho Sophia vùng ra. Cô ta loạng choạng lui lại về phía sau, đưa tay lên xoa bóp cổ, ho sù sụ khi những dòng không khí mát lành ngọt ngào ùa vào qua cuống họng.
Cho dù đã biết trước trận chung kết sẽ vô cùng thảm khốc, nhưng cả khán giả lẫn Ramus đều không thể tưởng tượng được nó có thể thảm liệt tới mức này! Một đấu sĩ thì đang nằm quằn quại trên mặt đất, máu tươi chảy ướt cả mảng đá. Một đấu sĩ thì quỳ rạp, hai tay ôm cổ, cố gắng hít thở từ tốn để xoa dịu hai lá phổi bỏng rát.
Và gần như cùng một lúc, bọn họ thoát khỏi trạng thái tàn phế ngắn hạn!
Vera dùng khuỷu tay, chống người đứng dậy, trong khi Sophia cũng lồm cồm đứng lên, cười điên dại!
- Hay! Hay lắm! Thật là một trận đấu sung sướng đầm đìa! Lâu lắm rồi mới có kẻ có thể đẩy ta vào tình trạng tàn tạ như thế này. Cô bé còn gì thì dùng nốt ra đi!
Sophia quát lớn. Nói xong, cô ta đưa tay xuống... tháo đôi giày gắn dao ra, cất vào trong nhẫn không gian.
- Cô khinh tôi sao?
Vera căm tức quát lại.
- Không hề!
Sophia múa múa những ngón chân xinh xinh trong không khí, tận hưởng cảm giác gió lùa qua từng kẽ chân. Không dưới mười gã đàn ông vội vàng tháo mũ che xuống dưới quần! Một đôi chân xinh đẹp hoàn toàn có thể sở hữu lực sát thương gợi cảm không thua kém gì những bộ phận được coi là nữ tính khác!
- Khi không có đấu khí, đôi giày đó chẳng khác nào gánh nặng đối với ta!
Sophia kết thúc câu nói bằng một nụ cười vô cùng nguy hiểm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...