Lưỡi dao nơi ống chân của Sophia va vào chiếc khiên của Pyke, tạo nên một tiếng rầm chát chúa. Lực xung phong mạnh tới nỗi Pyke phải lùi lại phía sau mấy bước mới có thể triệt tiêu bớt.
Không cho đối thủ có cơ hội thở dốc, Sophia tiếp tục tấn công. Cô vung chân phải, xoay gần hai trăm bảy mươi độ, nện xuống chiếc khiên của Pyke như cách những gã mọi rợ phương bắc đập chùy gai vậy! Cánh tay của Pyke tê rần, còn chân ông ta sụm xuống, đầu gối chạm lên nền đá.
Thế nhưng đợt tấn công này của Sophia cũng chỉ đến như vậy! Pyke gầm lên, vung cánh tay trái, hất chân của Sophia ra, rồi đâm ngay mũi kiếm về phía người cô, động tác vô cùng thuần thục như thể ông ta đã làm nó hàng ngàn lần rồi vậy!
Với một võ sĩ thông thường, khi đang đứng một chân mà chân còn lại bị hất đi thì rất nguy hiểm, bởi trọng tâm của họ sẽ bị thay đổi gây ra tình trạng chếnh choáng hoặc thậm chí là ngã.
- Thiên tài bao gồm một phần trăm tố chất và chín mươi chín phần còn lại là nỗ lực. Song có nhiều lúc một phần kia quyết định hoàn toàn chín chín phần còn lại!
Gatrix thở dài ngao ngán. Xung quanh hắn là một số người dân đã biết tới màn bình luận của hắn ở ngày thi đấu thứ hai. Lúc này họ đang hoặc dỏng tai nghe, hoặc nhìn hắn chằm chằm, đón lấy từng lời hay ý đẹp thoát ra từ dưới lớp áo choàng ấy!
- Giải thích với các ngươi hơi khó hiểu, nhưng nói chung Sophia sẽ không dễ bị đẩy ngã như vậy đâu. Đó, nhìn xem kìa!
Sophia ngả hoàn toàn người ra phía sau, tay chạm đất. Lưỡi kiếm đâm sượt qua vùng bụng phẳng lì của cô, thật tiếc là nó chậm một nhịp, chứ không thì chí ít nó cũng xiên trúng một trong hai cục mỡ trước ngực Sophia.
Thế mới thấy, trên phương diện thẩm mỹ thì ngực lớn không có tội, tuy nhiên thực chiến thì các nữ đấu sĩ lại ước gì nó không tồn lại. Các nữ cung thủ thậm chí còn cực đoan hơn, dùng những miếng giáp để ép một bên ngực xuống, hoặc gọt phéng luôn!
- Vậy nên hãy trân trọng những cô gái hơn nhé, các quý ông! Họ đã phải chịu rất nhiều khốn khổ rồi!
Gatrix nói một cách hóm hỉnh, trong lúc đám đông xung quanh hắn, người thì cúi đầu xấu hổ, kẻ thì giơ tay hoan hô ủng hộ. Không cần nói ai ủng hộ ai chột dạ nữa phải không?
Khi Gatrix đang bình luận, thì Sophia đã dồn toàn bộ trọng tâm lên hai tay. Cô nhấc chân trái lên, nhắm thẳng vào cằm của Pyke, nhưng gã đàn ông ngửa đầu né kịp. Chỉ có điều lưỡi dao dưới bắp chân của Sophia vẫn kịp vạch một vệt đỏ ở giữa cằm của Pyke. May cho gã là chỉ xước chút ít da, chứ không thì giờ gã sẽ có một cái cằm chẻ rồi!
Không kịp nhìn xem vết thương của mình nặng nhẹ như nào, Pyke lập tức tiếp tục tấn công. Ông ta bước lên phía trước một bước, thu kiếm rồi đâm vọt ra, như một con rắn hổ mang co người táp kẻ địch vậy. Và lại một lần nữa, Sophia hành động rất khác lẽ thường!
Chân trái của cô ta chỉ vừa mới chạm đất, hai tay vẫn còn là trụ chính để gánh trọng lượng cơ thể, còn chân phải cô đang giương theo chiều ngang. Khi lưỡi kiếm của Pyke nhắm vào đầu cô, Sophia lập tức buông tay, nhấc cả người thẳng lên chỉ bằng đúng vùng cơ xung quanh thắt lưng, bao gồm cơ bụng, cột sống và cơ lưng sau.
Chân trái của cô vẫn đóng vai trò trụ chính, còn chân phải lúc này đột ngột phóng thẳng từ phía hông vào người Pyke, buộc ông ta phải giơ khiên ra đỡ, chấm dứt đợt tấn công này.
- Chiến đấu là vậy đó! Nó không như các ngươi tưởng tượng, có những màn đọ vũ khí đinh đinh đang đang miên man không dứt đâu! Về cơ bản, có thể đúc kết chiến đấu như sau: Ngươi công ta thủ, ngươi thủ ta công. Cuộc chiến nào cũng có hai pha như thế, trừ phi một bên áp đảo hoàn toàn đối thủ.
Gatrix kiên nhẫn giải thích cho một thôn dân gần đó vừa hỏi hắn.
Pyke lùi lại một bước, thoát khỏi thế tấn công của Sophia. Ngay khi thấy chân của Sophia chạm đất sau một cú bổ từ trên cao xuống, ông lập tức phản công. Pyke ép thẳng tới chỗ Sophia, dùng khiên che chắn trước mặt, buộc cô phải co chân phải lên đón đỡ.
- Ồ? Pyke một điểm!
Gatrix lập tức buông một câu rất vô thưởng vô phạt, khiến người xem không tài nào hiểu được, cho tới khi máu bắn ra!
Khi chân Sophia và khiên Pyke va chạm với nhau, một mũi kiếm đã bất ngờ vòng qua chiếc khiên, nhắm thẳng vào sườn của Sophia. Một điều đáng chết ở đây là, Sophia theo thói quen dùng chân phải để đón đỡ, vì cô tự tin Pyke không có cách nào đẩy ngã được mình.
Hai bàn tay của cô còn nắm lấy chiếc khiên, chuẩn bị giật ngửa nó ra, tạo khoảng trống để tấn công, càng khiến cho vùng mạng sườn của Sophia hở.
Và giờ thì cô phải trả giá cho sự tự cao đó!
Lưỡi kiếm cắm ngập khoảng nửa ngón tay vào eo Sophia, trước khi bị nhiều lớp cơ chèn chặt lại. May mà cô đã nhón chân để cơ thể cao thêm một đoạn, né khu vực trái tim ra khỏi đầu mũi kiếm. Gương mặt Sophia vặn vẹo vì cơn đau, và cả tức giận.
Pyke cố gắng lùi lại, song lưỡi kiếm của ông ta bị kẹt chặt trong người Sophia, còn chiếc khiên lại bị cô nắm giữ. Chỉ thấy Sophia dùng hai tay đang bám vào thành khiên, nhấc cả người cô bay vọt ra sau lưng Pyke.
- Thật đáng tiếc!
Gatrix thở dài nhún vai.
Như thể đã được đồng bộ với con Goblin, Pyke cố gắng đưa chiếc khiên ra đằng sau, che chắn vùng gáy và lưng song đã quá muộn. Chiếc khiên bị Sophia dùng làm điểm tựa, chắc chắn chậm hơn một nhịp so với cô, thế nên Pyke đành phải vận đấu khí lên.
Cho dù đã có đấu khí bảo vệ dưới da, nhưng lưỡi dao của Sophia vẫn vẽ một đường máu dọc từ gáy cho tới tận xương cụt của Pyke. Nếu như không kịp sử dụng đấu khí thì ông ta đã chết rồi!
- Tôi tuyên bố, người đầu tiên tiến vào trận chung kết chính tuyển thủ Sophiaaaaaa!
Trọng tài lên tiếng xác nhận người thắng cuộc trận bán kết, trong tiếng hò reo ăn mừng của đám đông. Gatrix thoáng có thể thấy một vài kẻ đang nhanh tay lẹ mắt thu những đồng tiền cá độ từ kẻ thua cuộc. Không thể không nói, chuyện này thì đi đâu, thế giới nào hắn cũng thấy hết!
- Và tôi xin mời hai tuyển thủ Vera cùng Rick tiến vào sàn đấu!
Cũng giống như hai người trước, Rick nhảy một hơi thẳng về phía sàn đấu... còn Vera thì thong thả đi bộ. Cô đi cắt thẳng qua đám đông, ép cho họ phải tách ra hai bên, nhường cho cô một con đường. Nếu như đây là ngày thi đấu đầu tiên thì ắt hẳn sẽ có vài thằng mù ngu xuẩn tìm cách sàm sỡ cô.
Còn ở hiện tại, trải qua trận đấu đầu tiên, những người dân ở đây chợt nhớ ra, các tuyển thủ này toàn là phường đâm thuê chém mướn, giết người như ngóe chứ chẳng tốt lành gì! Đụng vào họ vớ vẩn còn bỏ mạng như chơi!
Vera đi tới chỗ Gatrix, người duy nhất dám đứng cản đường cô. Vera chìa tay ra, và từ khoảng trống giữa hai tay của bọn họ, một cây gậy màu đen bằng đá thình lình hiện ra. Vera mỉm cười, gác nó lên vai, không quên đưa hai ngón tay đặt lên gần thái dương rồi hất ra.
- Đánh tốt nhé nhóc!
- Tất nhiên rồi!
Và cứ thế, cô nàng Succubus bước thẳng tới hàng rào, bật nhẹ người qua. Vera không dám nhảy thẳng tới sàn đấu, hay bám vào hàng rào leo lên, bởi cô... quá nặng! Nếu bây giờ cô mà thả chiếc gậy này xuống thì nó sẽ đánh uỳnh một cái cho mà xem!
- Cố gắng câu giờ trước khi nếm trải thất bại sao cô gái?
- Vera! Và nếu tôi là ông, tôi sẽ muốn đếm xem mình còn mấy cái răng sau ngày hôm nay đó!
- Rick! Ta hi vọng kế tiếp cô cũng có thể cứng miệng được như hiện tại.
Vera xoay xoay cây gậy trong tay, tạo ra từng cơn gió thổi vù vù mãnh liệt như muốn làm quen đôi chút. Phía bên kia, Rick đang cầm thanh kiếm ngang hông, một tay đỡ thẳng vào lưỡi kiếm.
- Tại sao ông ta cầm kiếm như vậy mà không đứt tay thưa ngài? Phần kiếm đó bị cùn hay sao?
Rất nhiều người dân xung quanh tò mò, quay sang hỏi Gatrix một cách mãnh liệt!
- Không, lưỡi kiếm rất sắc bén, điều đó không cần phải nghi ngờ. Nhưng nó chỉ sắc khi đang chuyển động thôi, các ngươi hiểu chứ?
Gatrix rút trong ống tay áo ra một con dao lưỡi thẳng. Hắn cứa nó lên miếng vải, xé rách tấm vải làm đôi một cách dễ dàng. Sau đó, hắn đưa tay nắm chặt phần lưỡi dao, rồi dùng cán dao gõ bồm bộp lên sàn đá. Khi Gatrix buông con dao ra, bàn tay của hắn không hề bị cứa đứt một chút nào.
- Thật là thần kỳ! Tại sao có thể như vậy chứ?
- Các ngươi thử nhớ xem khi xắt thịt, các ngươi đặt lưỡi dao lên miếng thịt, rồi ấn mạnh xuống, hay phải đưa lên đưa xuống thì miếng thịt mới đứt?
Một vài người ồ ra, cau mày ra chiều suy ngẫm.
- Lưỡi dao phải chuyển động, thì nó mới có thể cắt được. Còn vừa rồi ta nắm rất chặt lưỡi dao, thì nó chẳng khiến ta bị tổn thương dù chỉ là một chút. Thôi không nói nữa, bọn họ đánh rồi kìa!
Mọi người quay ngoắt ngược trở lại lên sàn đấu. Rick là người thực hiện đòn tấn công đầu tiên. Ông ta xông thẳng về phía Vera, lưỡi kiếm quét ngang mặt, nhưng bị Vera đón đỡ được bằng cách xoay dọc cây gậy ra.
Ngay khi hai vũ khí chạm nhau, Vera biến chiêu. Cô lấy điểm va chạm làm tâm, xoay cây gậy xuống thẳng đầu gối của Rick, rồi thọc một cái, nhưng bị ông ta xoay gối né được. Rick cũng ăn miếng trả miếng, vung kiếm nhắm thẳng vào đầu cô.
Vera hơi nhích người sang một bên, giấu người bên dưới chiếc gậy, rồi quét nó thẳng vào đầu gối đối thủ. Lần này thì Rick bị buộc phải nhấc cao chân lên né tránh, đồng thời thu kiếm về chờ đợi đợt phản công của đối thương.
- Con bé nhường đối thủ một chiêu, giờ nó mới đánh thật này!
Gatrix tự tin khẳng định.
Vera xoay gậy, mượn lực bổ một cú trời giáng từ trên xuống. Cây gậy tạo ra tiếng gió rít ầm ầm trong không trung, khiến Rick đang định nắm lưỡi kiếm để đón đỡ, sợ tới xanh cả mặt! Ông ta xoay nhẹ lưỡi kiếm một góc chín mươi độ, hướng phần mặt kiếm ra để nhận lấy áp lực, chứ không dùng mặt lưỡi kiếm nữa.
Hành động này sẽ gia tăng rủi ro làm gãy đôi thanh kiếm, bởi nếu dùng phần sắc để đón đỡ thì lực giờ sẽ chạy dọc theo toàn bộ chiều rộng của thân kiếm. Còn khi dùng mặt kiếm để đỡ thì chẳng khác gì Rick đang dùng một thanh sắt mỏng để đón đỡ, nếu thân kiếm không được rèn tốt thì rất dễ bị đánh vỡ!
Cây gậy đập xuống thanh kiếm, và tích tắc kế tiếp, Rick bị đánh ngã cả người nằm phịch xuống đất. Cho dù vậy, cây gậy vẫn ép cho Rick phải giang rộng cánh tay ra, dùng lưng và bắp tay tì xuống đất mới triệt tiêu nổi lực đánh vào.
Để dễ hình dung thì một thanh kiếm dài, một cây chùy gai có khối lượng vào khoảng hai đến ba cân tùy thể loại, và chúng có sức nặng khi vụt lớn tới thế nào thì các chiến binh mặc giáp sẽ cảm thụ rõ nhất!
Còn Vera thì dùng một cây gậy nặng tới bốn mươi cân đơn vị Avalon vụt lên người đối thủ. Nó cũng tương đương với Rick phải chịu một vật nặng vài tấn đè lên người vậy. Nếu như không phải thân thể của ông ta cũng khá mạnh mẽ thì chắc giờ xương cánh tay ông ta đã lòi ra ngoài mất rồi!
Cây gậy của Vera trượt một cái, chạm nhẹ lên trán Rick, trong lúc ông ta cuống quýt hô lớn.
- Tôi đầu hàng!
Đùa gì thế, với sức nặng chừng này, cho dù không cần đấu khí, cô ta mà ấn một cái thì ông ta cũng vỡ hộp sọ chết ngay lập tức! Hành động dừng cây gậy lại đã mang hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng rồi!
Vera thu gậy về, quay mắt nhìn về phía Sophia. Lúc này cô nàng đã chữa trị xong vết thương nơi eo, đang khoanh tay chứng kiến trận đấu siêu chóng vánh nọ. Đôi mắt của Vera mang theo ý đồ khiêu khích rất rõ ràng.
- Nhìn thấy không? Đây mới là cách vận dụng toàn bộ sức mạnh!
Sophia nhếch miệng cười.
- Một con nhóc thú vị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...