Thiên sứ cởi chiếc áo choàng đỏ và khoác lên người cô. Chiếc áo choàng mỏng, không thể cản nổi cái lạnh của nhà tù, nhưng không hiểu sao cô thấy rất ấm áp.
Anh dắt cô rời khỏi nhà tù, dắt cô qua một căn phòng rộng lớn rất nhiều người. Cô cứng người, những ký ức tồi tệ ùa về.
Bất chợt cô thấy bàn tay mình bị siết chặt. Anh quay lại, mỉm cười với cô.
- Không sao đâu! Theo tôi nào!
Giọng anh tràn ngập từ tính và đầy ma lực, giống như một thứ thuốc phiện ngọt ngào. Cô như một con thiêu thân, dù biết rằng lao tới ánh sáng là phải chết, nhưng vẫn không ngần ngại bay đến.
Anh đưa cô tới trước một con thú bằng kim loại. Nó có hình hộp, bay lơ lửng giữa không trung, hai mắt nó mở to nhưng lờ đờ không có ánh sáng. Anh mở miệng nó ra và nhẹ nhàng kéo cô vào.
Con thú êm ái bay trên không trung, đưa bọn họ đến một nơi mà Amelia không biết, và cô cũng không quan tâm. Cô thấy chán nản, tuyệt vọng, và không hiểu lí do để tiếp tục sống nữa.
- Này, Amelia? Cô đang ở cung trăng nào vậy? Về lại mặt đất với tôi nào?
Ôi, sao mà quen thuộc đến vậy? Cô bật khóc.
Anh có vẻ bối rối, không hiểu tại sao cô lại khóc. Anh chỉ biết đặt tay lên đầu cô vỗ vỗ, giống như Jason từng vỗ.
- Đừng khóc nữa nào! Đừng khóc nữa! Quá khứ là quá khứ, tôi không biết cô đã phải chịu những gì, nhưng giờ cô an toàn rồi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi!
Cô càng khóc dữ hơn. Nhưng lần này cô không thấy tuyệt vọng. Lần này cô thấy thanh thản.
Anh để cô tựa đầu vào vai mình. Ở trong lòng anh, cô cảm thấy an toàn. Jason cũng đã từng ôm cô như vậy. Nhẹ nhàng, đầy tình cảm!
Chợt con thú dừng lại, há miệng.
- Nào nào, đừng khóc nữa Amelia! Chúng ta đến nơi rồi, xuống xe đi! Cô định giặt luôn chiếc áo này của tôi à!
Anh vỗ vỗ lưng cô.
Cô bật cười, không hiểu vì sao. Nhưng cô cũng ngừng khóc.
Anh dắt cô xuống... gì nhỉ, anh gọi là xe? Họ bước vào nhà, đó cũng là một căn nhà nhỏ như căn nhà của lão già đó. Nhưng trong căn nhà này, cô cảm thấy có sự khác biệt. Chỉ là cô không hiểu sự khác biệt đó là gì.
- Isa, đưa cô ấy đi tắm rửa đi!
Giờ cô mới nhận ra có một người nữa đồng hành với họ. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hơi già. Cô ấy có mái tóc màu hạt dẻ, xoăn xoăn, rủ xuống đến ngực. Cô cảm thấy vô cùng tự ti khi đứng cạnh người phụ nữ này. Cô ta đẹp hơn, dáng chuẩn hơn, mặc đồ cũng đẹp hơn.
Người phụ nữ ấy mỉm cười, một nụ cười thân thiện, sau đó nắm lấy tay cô và dắt về phía phòng tắm. Bàn tay cô ta có nhiều vết chai, nhưng không phải chai kiểu làm nông.
Cô bước vào phòng tắm. Isa ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc bồn, sau đó vặn vặn một cái vòng. Amelia giật mình khi thấy nước chảy ra từ chiếc vòi sắt, nhưng Isa ấn nhẹ vai cô.
- Không phải sợ, em gái! Nó chỉ là nước thôi.
Cô quan sát chiếc vòi thêm một chút, và khi xác nhận đó chỉ là nước ấm, cô thả lỏng người. Áp lực từ những ngày vừa qua khiến thần kinh cô căng cứng, dường như muốn tan vỡ đến nơi rồi. Chợt Amelia cảm thấy xót xót. Nước chạm vào những vết roi, bỏng rát.
- Thật nhẫn tâm!
Isa cau mày, vuốt nhẹ những vết roi trên người cô.
- Mặc dù hơi xót, nhưng em hãy cố chịu! Chị phải rửa sạch vết thương, nếu không em sẽ bị nhiễm bệnh mà chết đấy!
Amelia nhớ tới những câu chuyện kể về các thợ săn đi rừng bị sói cắn, họ không chết vì sói, mà chết vì những cơn sốt kì lạ trong vài ngày sau đó. Có cái gì đó mách bảo Amelia nên tin lời người phụ nữ này. Cô cắn răng, để cho Isa dùng nước và một miếng bánh thơm thơm xát nhẹ lên vết thương. Cơn đau không lớn, nhưng nhói nhói và kéo dài.
Sau khi đã tẩy hết vết bẩn trên người cô, Isa bảo cô ra khỏi bồn và ngồi lên một chiếc ghế. Chị ta lấy ra một chiếc lọ, đổ một ít dịch nhờn ra hai bàn tay, thoa lên thành bọt trắng xóa thơm phức, sau đó ra hiệu cho cô cúi đầu.
Kỹ thuật xoa bóp của Isa thật là đỉnh. Cái cách chị ta gãi đầu, vuốt, nắn, bóp, ấn lên da đầu Amelia khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhưng mà cái bọt trắng rơi vào mắt thì rất cay!
Sau khi tắm xong cho Amelia, Isa đưa cho cô một chiếc váy trắng. Chất liệu của nó khá thoáng, và nhẹ nhàng, dù hơi hở hang. Amelia vui vẻ mặc chiếc váy vào, hở một chút vai và cánh tay còn hơn là trần truồng.
Isa đưa cô ra phòng khách. Anh đang đợi cô ở đó. Mà cô vẫn chưa biết anh tên là gì.
- Xin chào Amelia! Xin tự giới thiệu, tôi là Johny Ouro, một vị chủ nô, giống như người chủ cũ của cô.
Không thể nào? Amelia bàng hoàng. Những cảm xúc bất an hiện lên trên gương mặt cô.
Johny mỉm cười, chờ cô tiêu hóa hết quả bom tấn đó.
- Thế nhưng, khác với các chủ nô khác, họ chỉ coi nô lệ như cô là đồ vật. Còn tôi, tôi coi cô như con người, có tâm tư tình cảm trí tuệ.
Không để cho Amelia phản hồi, Johny nói tiếp.
- Không có cách nào thay đổi số phận của cô nữa rồi Amelia. Từ thời điểm cô bị lạc vào thế giới này, số phận của cô đã xác định: hoặc chết, hoặc trở thành nô lệ. Nếu như cô là đàn ông, thì có lẽ với tài năng xuất chúng, sẽ có một dòng họ nhận cô. Nhưng thật đáng tiếc, phụ nữ ở thế giới này có thân phận thấp hơn đàn ông.
- Xin anh, xin anh hãy đưa tôi trở về nhà! Đúng vậy, chẳng phải còn một cách đó sao, thưa anh? Xin anh...
Anh nhìn cô đầy thương cảm, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cô. Cô không kháng cự.
- Tôi rất tiếc, Amelia. Nhưng Tòa Thành Trắng không có khả năng di chuyển trong Sương mù - nó ném cô đến đâu thì cô sẽ đến đó. Hơn nữa, không có ai biết thế giới của cô là gì... vậy nên việc đưa cô trở về là bất khả thi.
Kế tiếp, Johny giải thích cho cô về quy tắc sinh tồn ở thế giới này, về việc người dân coi những người như cô - nô lệ như cỏ rác, và luật lệ hoàn toàn ủng hộ những người như anh. Kẻ nào dám vi phạm luật, sẽ chỉ biết rước lấy sự trừng phạt.
- Một nô lệ, đặc biệt là một cô gái đơn độc, không có cách nào sinh tồn trong nội thành. Còn nếu như ra ngoại thành? Ngoài đó thậm chí còn không có luật, đến các chủ nô cũng không muốn ra đó làm gì. Nếu như cô bỏ trốn, trong trường hợp may mắn, cảnh vệ sẽ nhận ra huy hiệu của tôi, và trả cô về. Còn trường hợp xui xẻo, tôi đã nói ở đây có bọn người thú chưa nhỉ?
Amelia yên lặng lắng nghe Johny giải thích. Mặc dù nội dung của chúng rất nặng nề, nhưng cách Johny trình bày chúng khiến cô không phản bác được. Có một sức hút tỏa ra từ anh khiến cô không thể cưỡng lại.
- Mọi chuyện không tệ đến mức đó đâu Amelia. Tôi nói rồi, tôi là một chủ nô khác biệt. Tôi sẽ tôn trọng cô, chỉ cần cô tôn trọng và nghe lời tôi. Tôi sẽ không bao giờ bắt cô làm những việc kinh khủng, nếu như cô không muốn, được chứ?
- Nhưng chúng ta vẫn có một số thứ cần làm rõ. Trong nhà này, tôi là chủ, còn cô chỉ là nô lệ. Tôi không yêu cầu cô phải xum xoe nịnh hót gì, chỉ cần mỗi khi nói chuyện với tôi, cô gọi tôi là chủ nhân. Điều này có khó khăn gì không?
"Cũng chỉ là một câu gọi!" Amelia nghĩ. "Gọi cũng không mất miếng thịt gì".
- Vâng, thưa chủ nhân.
Amelia nhìn thấy Johny cười toe toét. Không hiểu sao cô cảm thấy có chút vui vẻ.
- Trong nhà không có nhiều chỗ ngủ. Tôi sẽ ngủ trên giường. Isa ngủ trên ghế sô pha. Còn cô thì tạm thời ngủ trên thảm. Tất nhiên, nếu như cô cảm thấy làm ấm giường cho tôi là lẽ đương nhiên thì tôi luôn hoan nghênh!
Amelia đỏ lựng mặt. Cô lí nhí.
- Dạ thôi thưa chủ nhân, em sẽ nằm trên sàn.
Cô vội vã liếc Johny. Anh không hề có biểu hiện tức giận gì. Cô lặng lẽ thở phào.
- Như vậy, nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho cô, Amelia, đó là...
Anh ngừng một chút. Amelia để ý anh đã thay đổi cách xưng hô.
-...là quét dọn căn nhà này. Isa, giám sát cô bé nhé!
- Vâng, thưa ngài!
- Vâng, thưa chủ nhân!
***
Mặc dù Amelia đã nhiều lần phụ giúp mẹ mình làm việc nhà, nhưng khi chứng kiến Isa hướng dẫn, cô vẫn cảm thấy rất mặc cảm. Hóa ra dọn dẹp chuyên nghiệp là như vậy sao!
Có điều Amelia vẫn chưa thật sự tập trung. Nhiều lúc cô bị phân tâm bởi những suy nghĩ về tương lai tăm tối mờ mịt trước mắt. Kết quả là cô vẫn không biết cách sử dụng "máy hút bụi", "máy giặt". Tất cả thành quả của cô trong một tiếng đồng hồ vừa qua là xếp gọn đồ đạc, rũ bụi khỏi thảm và rèm.
Khi Isa thông báo kết quả cho Johny, cô sợ rằng mình sẽ lại bị trừng phạt. Nhưng anh chỉ nghiền ngẫm nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười và hỏi
- Này người đẹp, em muốn đi chơi đâu không?
***
Nói là đi chơi, nhưng thực chất Johny chỉ dắt cô đi dạo xung quanh khu anh sống. Họ gặp, chào hỏi hàng xóm, tán gẫu một vài câu, sau đó lại tìm người kế tiếp, lặp lại. Trong lúc đi, anh giới thiệu cho cô về tình hình bốn thế lực trong thành. Cô cảm thấy rất sợ khi mình chỉ cách lũ quái vật ăn thịt người và đám yêu ma quỷ quái đúng một bức tường thành. Có khi nào chúng đói quá tràn sang đây ăn sạch tất cả mọi người không?
- Đồ ngốc!
Anh gõ đầu cô một cái. Không đau, nhưng cô bỗng đỏ mặt.
- Các thế lực sở dĩ có thể tạo thành thế cân bằng, là vì mỗi thế lực đều có một hai vũ khí bí mật, có khả năng uy hiếp rất lớn các đối thủ khác. Nếu như Ouro chỉ đơn thuần là những con người chân chất thì đám Kamra đã dùng chúng ta làm bữa chính từ lâu rồi.
Cô gật đầu, thể hiện rằng mình đã hiểu. Dù thật lòng cô chẳng hiểu cân bằng là cái gì.
Họ tiếp tục đi qua một số cửa hàng nhỏ lẻ, Johny cò kè mặc cả một lúc, sau đó mua một chiếc bờm đính pha lê rất đẹp.
- Isa hẳn là sẽ thích món này lắm đây!
Điều này làm cô nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp ở nhà. Cô ta theo anh bao lâu rồi? Trong lòng anh, cô ta chiếm vị trí gì? Nghe lời là được thưởng, là thật sao?
- Á á á...ợ!
Một tiếng hét thất thanh kéo cô về thực tại. Chuyện gì vậy?
Tiếng hét phát ra từ một con hẻm âm u. Cô định chạy tới, nhưng anh giữ chặt cánh tay cô. Mặt anh rất nghiêm trọng.
- Cô định làm gì vậy?
- Có người bị làm sao kìa thưa chủ nhân?
Johny thở dài, vẫn giữ chặt tay cô. Giọng anh tràn ngập buồn bã.
- Cô không cứu được họ đâu, Amelia!
- Tại sao thưa ngài?
- Con hẻm đó đi thông tới khu Cronus. Các chủ nô và chủ nhân khi cảm thấy nô lệ không đáng nuôi nữa, sẽ đem họ tới chỗ đó, trói họ vào những chiếc ghế, rồi bỏ mặc nô lệ ở đó. Đám xác sống sẽ tới gặm sạch sẽ người nô lệ xấu số nọ.
- Lạy Chúa!
Amelia ôm mặt, hít sâu, hai mắt trợn tròn kinh hãi.
- Phải, thật tồi tệ đúng không? Ta đã nói rồi đấy, ở Tòa Thành Trắng, mạng nô lệ không bằng cả chó lợn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...