Vân Lâm Li nói những lời này rất nhiều lần khi bị thẩm vấn!
Nét mặt Vân Châu Nhi đầy thất vọng: "Li nhi, xem ra muội không muốn cho ta biết sự thật! Nhưng tỷ tỷ thật sự không hy vọng muội có gì giấu giếm ta!"
Nghe nhưng lời Vân Châu Nhi nói, trong lòng Vân Lâm Li rất khó chịu, nhưng nàng thật sự không thể nói.
"Thái Tử Phi, mời người mau trởi về.
Yên tâm, muội sẽ không có việc gì đâu!"
Vân Lâm Li gục đầu xuống, không nhìn Vân Châu Nhi đang tràn trề sự thất vọng.
Vân Châu Nhi chậm rãi đứng dậy: "Vậy muội phải bảo trọng, ta sẽ thường xuyên tới xem muội!"
Nàng vừa mới đi tới cửa, lại dừng bưới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Li nhi, có phải trước khi cùng ta đi hòa thân, muội đã lên ý tưởng này! Ta..
Hy vọng chỉ là do ta suy nghĩ nhiều!"
Vân Châu Nhi ra khỏi nhà lao, liền thấy mấy nha dịch đi tới, hành lễ với nàng.
Sau đó vào nhà lao, áp giải Vân Lâm Li ra.
Vân Châu Nhi thấy vậy liền chạy nhanh tới hỏi: "Các người muốn mang Li nhi đi đâu?"
"Bẩm Thái Tử Phi, chúng thần chỉ phụng chỉ mang Vân Lâm Li đi tới Tẩy Y Phòng!"
Vân Châu Nhi nghe xong, trong lòng nhẹ đi một nửa.
Muội muội này của nàng, cuối cùng cũng không cần ở nơi địa lao ẩm ướt này nữa! Chỉ là, Vân Lâm Li vẫn không chịu nói ra nguyên do, nàng lấy gì để hồi đáp với Thái Tử.
* * *
Vân Lâm Li bị đưa vào Tẩy Y Phòng, liền thấy một đám tiểu cô nương khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi đang bị chịu hình, từng roi đáng tới, la lên thảm thiết.
Có một tiểu cô nương, quần áo sau lưng đều bị phá nát, lộ ra đầy rẫy những vệt máu.
Sự trừng phạt trong hoàng cung của Đại Hưng Quốc đối với Vân Lâm Li là thật sự tàn khốc.
Giờ phút này, nếu không phải nàng đang mang cơ thể đầy thương tích, có lẽ nàng sữ nghĩ cách cứu tiểu cô nương kia.
Sau khi đến đây, cho dủ toàn thân đều vô cùng đau đớn, nhưng Vân Lâm Li vẫn cùng với những người khác kiên trì làm việc.
Nàng với đa số những người ở đây đều có số phận giống nhau, không có chỗ dựa, không có bối cảnh.
Tuy rằng, Thái Tử Phi là tỷ tỷ của nàng, nhưng sau sự việc đó, bản thân tỷ ấy còn khó được bảo toàn!
Nếu bị người trong Tẩy Y Phòng thấy nàng lười biếng, bẩm báo lên tổng quản, chắc nàng sẽ lại bị phạt.
Hiện tại, nàng mà còn bị đánh, chỉ sợ cái mạng nhỏ này sẽ không còn nữa.
"Đây là do ai làm?"
Mọi người đều đang làm việc, đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm khắc của Ân tổng quản
Thật là sợ cái gì, thì nó càng tới!
Mọi người nhìn về phía Ân tổng quàn, thấy trên tay bà đang cầm một vài bộ trang phục nữ màu nhạt, một góc trên trang phục bị dính màu xanh lam.
Này hẳn là do khi tẩy chung với nhau bị nhuộm lẫn những màu khác.
Những cô nương đang đứng ở đó, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một lúc sau, một cô nương chừng hơn hai mươi tuổi tiến lên, ngón tay chỉ về phía Vân Lâm Li nói: "Ân tổng quản, là do người mới tới kia làm!"
Ân tổng quản nhìn về phía Vân Lâm Li, cười lạnh nói: "Là ngươi, ta tự thấy, một người có cả gan ám sát Thái Tử, ở một cái nơi Tẩy Y Phòng nhỏ nhoi này, sao có thể thành thật mà làm việc? Ta không biết ngươi làm sao mà có thể thoát tội, nhưng ở nơi này, ta tuyệt đối không dung túng ngươi như vậy đâu!"
Đây lòng Vân Lâm Li nén một trận tức giận, nàng chịu đựng cơ thể đau đớn, chậm rãi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh quyết đoán: "Ân tổng quản, ta mới tới đây được hai ngày, hai ngày này ta đều phải giặt những mòn đồ lớn như chăn, khăn trải giường linh tinh, chưa có giặt qua trang phục!"
Ở chỗ này mọi người đều biết, những kiện đồ to lớn khó giặt nhất, rất lao lực, cho nên những ngươi mới tai ai cũng như nhau đều phải giặt những mòn đồ này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...