Cố Cẩn Diệc cũng theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Vì hoàn cảnh đặc biệt, Tạ Hoài Chu được đưa đến một bệnh viện chuyên điều trị tin tức tố và tiếp nhận bệnh nhân bị thiếu hụt tin tức tố.
Tạ Hoài Chu bị tiêm thuốc an thần cực mạnh lúc này đang ngủ say, bị trói vào giường cưỡng chế đưa vào phòng kiểm tra.
Dù biết mình không còn gặp nguy hiểm nhưng Cố Cẩn Diệc vẫn thắt lòng khi cánh cửa đóng lại.
Phòng kiểm tra hoàn toàn bị phong bế, không nhìn thấy được gì bên trong, Cố Cẩn Diệc chỉ có thể hỏi y tá bên cạnh: "Bao lâu anh ấy mới được đi ra?"
Y tá đang điền vào mẫu báo cáo, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thời gian điều trị cũng khá nhanh, nhưng kì mẫn cảm thường mất hai đến ba ngày để bình phục.
Đối với hoàn cảnh đặc biệt như ngài Tạ thì có thể lâu hơn chút."
Cô nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Cẩn Diệc, rất hiểu sự quan tâm lo lắng của người nhà bệnh nhân, an ủi anh: "Ngài đừng lo lắng.
Tuy kì mẫn cảm khá khó khăn, nhưng sẽ không nguy hiểm trong bệnh viện."
Y tá cũng nhét cho Cố Cẩn Diệc một ít kẹo từ đồ ăn vặt của cô ấy.
Cố Cẩn Diệc mỉm cười, nói cảm ơn rồi ngồi chờ trên sô pha ngoài khu vực đợi.
Tầng này rất yên tĩnh.
Ngoại trừ Cố Cẩn Diệc ở khu vực chờ, chỉ có mấy nhân viên của Tạ gia đi cùng.
Bởi vì xảy ra chuyện đột ngột nên nhìn ai cũng có chút mệt mỏi.
Thư kí đi theo Tạ Hoài Chu lần này, người tên Hàn Trạch, cũng đến.
Cố Cẩn Diệc cũng coi như quen biết cậu ta, cùng ngồi trò chuyện về bệnh tình của Tạ Hoài Chu.
Hàn Trạch nói với Cố Cẩn Diệc: "Cố tiên sinh, anh có thể quay về trước.
Ở đây đã có chúng tôi trông nom."
Cố Cẩn Diệc lắc đầu: "Tôi sẽ đợi anh ấy.
Bệnh viện có phòng cho thân nhân không? Tôi nghỉ ở đấy cũng được."
Hàn Trạch liếc nhìn biểu hiện của Cố Cẩn Diệc, biết rằng mình không thể thuyết phục anh ta liền không nói thêm gì nữa.
Cố Cẩn Diệc cũng ngồi một lúc, luôn cảm thấy người mình vẫn còn tràn đầy tin tức tố của Tạ Hoài Chu.
Có một màn hình tìm kiếm dữ liệu trong khu vực chờ của bệnh viện, nơi bạn có thể kiểm tra các bệnh khác nhau liên quan đến tin tức tố.
Không có việc gì làm, Cố Cẩn Diệc đọc lại thông tin về "Hội chứng suy giảm tin tức tố", tập trung vào chuyên mục nói về kì mẫn cảm.
Như những gì Cố Cẩn Diệc đã biết từ trước, kì mẫn cảm là giai đoạn đau đớn nhất đối với chứng thiếu hụt tin tức tố ở alpha.
Bất kì âm thanh hay sự động chạm nào đều khiến họ khó chịu đến cùng cực, đầu như bị nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ.
Thậm chí có alpha không thể chịu đựng được mà lựa chọn chấm dứt sinh mạng.
Cố Cẩn Diệc mím môi, nhìn thư kí bên cạnh, hỏi một cách nghiêm túc:
"Thư kí Hàn, tôi là bạn đời hợp pháp của Tạ Hoài Chu.
Tin tức tố của tôi có tác dụng xoa dịu anh ấy.
Nếu tôi muốn cung cấp tin tức tố dưới dạng chiết xuất thì tôi phải làm gì?"
Trong hợp đồng của anh và Tạ Hoài Chu không có điều khoản này, Tạ Hoài Chu không yêu cầu anh chiết xuất tin tức tố, cũng không yêu cầu anh lên giường với hắn mà chỉ yêu cầu một nụ hôn, một cái ôm và sự bầu bạn.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến nỗi đau của Tạ Hoài Chu, anh không thể nào thoải mái mà chấp nhận những điều khoản thiên vị mình như thế được.
Hàn Trạch sửng sốt nhưng ngay sau đó cậu ta liền nhanh chóng lắc đầu:
"Rất xin lỗi, Cố tiên sinh.
Tôi không thể giúp anh việc này được." Hàn Trạch bất lực nói: "Ngài Tạ đã ra lệnh cho chúng tôi, tuyệt đối không bao giờ để anh cung cấp tin tức tố dưới dạng chiết xuất.
Bởi vì điều này rất có hại đối với thân thể.
Có hai cách để chiết xuất tin tức tố, một là máu với số lượng lớn, hai là chiết xuất trực tiếp từ tuyến thể.
Mặc kệ thế nào đây cũng xem như là một cuộc phẫu thuật đối với người bình thường.
Huống hồ số lượng tin tức tố mà ngài Tạ cần cũng không ít."
Cố Cẩn Diệc nghẹn lời, nhưng rất nhanh lại nói: "Chúng ta có thể giữ bí mật..."
Hàn Trạch nhẹ nhàng cười: "Ngài ấy sẽ biết, Cố tiên sinh.
Tôi xin lỗi.
Tạ tiên sinh lúc tức giận sẽ rất dọa người.
Tôi thật sự không thể giúp anh.
Nếu anh muốn chiết xuất tin tức tố, chỉ có thể chờ Tạ tiên sinh tỉnh dậy và thảo luận với ngài ấy."
Cố Cẩn Diệc chỉ có thể bỏ cuộc.
Anh nhìn phòng bệnh vẫn đóng cửa mà không khỏi suy nghĩ, tại sao Tạ Hoài Chu lại coi trọng sức khỏe của anh đến như vậy?
Anh là một liều thuốc Tạ Hoài Chu mua với giá cao, tồn tại vốn là để chữa trị cho hắn.
Nhưng cuối cùng, chính Tạ Hoài Chu lại là người quan tâm đến anh mọi lúc mọi nơi.
Cố Cẩn Diệc thấp giọng hỏi Hàn Trạch: "Tạ Hoài Chu...!Anh ấy...!Đối với mọi người tốt như vậy sao?"
Tất nhiên anh biết không phải vậy.
Tạ Hoài Chu không phải người đa tình như thế.
Hàn Trạch giật mình.
"Làm sao có thể chứ?" Hàn Trạch thở dài: "Nhiều người nghĩ Tạ tiên sinh không dễ ở chung.
Nhưng tôi thấy cũng không tệ, ngài ấy trả tiền rất hào phóng."
Hàn Trạch mỉm cười với Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc cũng bật cười, quả nhiên điều này rất hợp với tính cách của Tạ Hoài Chu.
Anh bóc một viên kẹo mà cô y tá cho mình lúc nãy.
Viên kẹo có mùi thơm mùi mận, chua chua ngọt ngọt khiến người ta cảm thấy tỉnh táo.
Cố Cẩn Diệc hỏi Hàn Trạch: "Tạ Hoài Chu đã vượt qua các kì mẫn cảm trước đây như thế nào?"
Hàn Trạch do dự: "Không có gì đặc biệt chữa trị, cũng chỉ có thể nằm ở bệnh viện mà chịu đựng."
Cố Cẩn Diệc cũng ngập ngừng hỏi: "Anh ấy trước đây có tìm được omega phù hợp không?"
Hàn Trạch hơi chần chừ một lúc rồi mới trả lời: "Chúng tôi đã từng tìm thấy một omega phù hợp với Tạ tiên sinh ở mức khoảng 85%, nhưng Tạ tiên sinh đã từ chối."
Cố Cẩn Diệc cũng nhớ ra khi anh và Tạ Hoài Chu gặp nhau ở G61, Tạ Hoài Chu cũng nói rằng hắn không muốn dùng đồ thứ phẩm.
Cố Cẩn Diệc xoa xoa thái dương, xem ra được mở mang về sự bướng bỉnh của Tạ Hoài Chu.
Anh không làm phiền Hàn Trạch nữa, yên lặng ngồi đọc tài liệu.
- /-
Khu vực chờ vẫn yên tĩnh.
Một số nhân viên lặng lẽ ngồi một góc thảo luận công việc.
Hàn Trạch đã sửa lại lịch trình làm việc.
Vốn ban đầu Tạ Hoài Chu sẽ có cuộc họp vào ngày mai và ngày mốt, giờ đây Hàn Trạch phải đi liên hệ với các bên sửa lại tất cả.
Nhưng cậu ta không thể hoàn toàn tập trung vào công việc.
Cố Cẩn Diệc bị dính rất nhiều tin tức tố của Tạ Hoài Chu.
Giữa các alpha đều có xu hướng bài xích tin tức tố của nhau, huống chi tin tức tố của Tạ Hoài Chu cao cấp hơn Hàn Trạch rất nhiều.
Điều này làm Hàn Trạch vô cùng run sợ, cứ như thể đang ngồi bên cạnh một con sư tử đang say ngủ.
Nhưng tin tức tố omega của Cố Cẩn Diệc lại rất nhu hòa, trời sinh làm người khác an tâm.
Hai hơi thở này hòa quyện vào nhau, vừa mâu thuẫn, vừa hài hòa.
Hàn Trạch không thể không nhìn Cố Cẩn Diệc bên cạnh mình.
Mặc dù có khả năng miễn nhiễm với vẻ đẹp của omega này, nhưng trong lòng Hàn Trạch sẽ âm thầm thở dài khi nhìn mái tóc dài của Cố Cẩn Diệc buông rũ trên vai ôm lấy khuôn mặt thanh tú kia.
Kỳ thật cậu biết, trước khi Cố tiên sinh này mất đi bạn đời, Tạ Hoài Chu đã bí mật theo dõi người này từ rất lâu.
Bởi vì Hàn Trạch là một trong những thư kí đắc lực nhất của Tạ Hoài Chu, không chỉ đối với công việc, mà còn đối với nhiều việc riêng của ông chủ.
Không lâu sau khi cậu đi theo Tạ Hoài Chu, hằng tháng, người ở G61 sẽ gửi một bản báo cáo- là nhân thủ của Tạ gia, định kì báo cáo tin tức của Cố Cẩn Diệc.
Hàn Trạch ban đầu còn đang than thở trong lòng, hành vi này thật sự có chút không bình thường.
Ngài Tạ ơi, tuy rằng ngài là một alpha đỉnh cấp tài năng xuất chúng khôi ngô tuấn tú, nhưng việc theo dõi này dù sao cũng là phạm pháp đấy.
Cho đến khi cậu vô tình nhìn thấy nội dung của bản báo cáo.
Nó hoàn toàn khác với những gì Hàn Trạch từng tưởng tượng.
Không có nhiều nội dung riêng tư, đơn giản chỉ là Cố Cẩn Diệc có an toàn không, sức khỏe có tốt không và có đang sống tốt hay không?
Nếu không phải biết Tạ Hoài Chu yêu thầm đối phương, Hàn Trạch còn tưởng rằng đây là phụ huynh yêu thương con cái, dùng mọi cách để bảo vệ con.
Muốn biết tình hình của người ấy nhưng lại không dám lại gần, sợ rằng bản thân sinh ra những tham vọng không chính đáng.
Ngay cả alpha ý chí sắt đá như cậu cũng phải rơi lệ cho ông chủ.
Hàn Trạch than nhẹ một tiếng, yên lặng mà thay ông chủ thắp một ngọn nến.
Ai sẽ tin được? Trên thương trường kẻ khác nghe đến tên cũng đã bị dọa sợ mất mật, Tạ gia chủ, trong tình yêu lại bi thương thảm thiết như thế cơ chứ.
Hàn Trạch suy nghĩ một chút, nhìn lại tiền lương là Tạ Hoài Chu trả cho mình, không khỏi có chút suy nghĩ, có nên nói gì tốt đẹp trước mặt Cố Cẩn Diệc không.
Hàn Trạch ngập ngừng nói với Cố Cẩn Diệc: "Cố tiên sinh, mặc dù tôi nói thì có chút không thích hợp, nhưng Tạ tiên sinh dù sao cũng không dễ dàng gì.
Thật sự là một phép màu khi ngài ấy có thể cưỡng lại việc không đánh dấu anh trong kì mẫn cảm."
Cố Cẩn Diệc ngừng đọc tài liệu, quay sang nhìn Hàn Trạch.
Đối diện với đôi mắt đen láy của Cố Cẩn Diệc, Hàn Trạch thấy mình hơi có chút khẩn trương.
Nhưng cậu ta hắng giọng, tiếp tục nói: "Anh là một omega.
Anh có thể không biết lúc kì mẫn cảm, alpha có bao nhiêu khát vọng được dấu hiệu bạn đời.
Chúng tôi trời sinh dục chiếm hữu và kiểm soát rất mạnh mẽ.
Ngày thường có thể ăn ngon mặc đẹp giống người bình thường, nhưng một khi tiến vào kì mẫn cảm, bản chất dã thú này sẽ được khuếch trương vô hạn, sẽ vì omega mà đi công kích người khác."
"Và nếu omega mình yêu muốn chạy trốn, alpha thậm chí sẽ tổn thương người đó bằng cách giam nhốt bên cạnh."
Thế nhưng Tạ Hoài Chu đã nhịn xuống được.
Hắn không tổn thương Cố Cẩn Diệc, cũng không nhân cơ hội mà dấu hiệu anh.
Này đều không phải là sinh lý Tạ Hoài Chu đặc biệt thế nào, kì mẫn cảm lí trí ra sao.
Mà bởi vì hắn quá yêu Cố Cẩn Diệc.
Yêu đến nỗi cam tâm chống lại bản năng trời sinh mà thuần phục trước Cố Cẩn Diệc.
Hàn Trạch nhìn lại bản thân, cảm thấy dù có là mình thì cũng không thể làm tới bước này được.
Cố Cẩn Diệc cũng im lặng lắng nghe.
Anh biết rằng những gì Hàn Trạch nói là sự thật.
Nhưng vì đó là sự thật, anh càng thấy nặng nề trong lòng.
Trước khi bác sĩ đến, Tạ Hoài Chu rất yên tĩnh, chỉ ôm anh, như thế người phút trước dọa anh sợ không phải là hắn vậy.
Trong bầu không khí tin tức tố bao quanh khắp căn phòng.
Cố Cẩn Diệc nghe thấy Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng gọi tên mình.
Không phải là "Cố Cẩn Diệc"
Mà là "Diệc Diệc."
Mang đầy nỗi tuyệt vọng.
- /-
Nửa giờ sau, Tạ Hoài Chu được đưa ra khỏi phòng kiểm tra.
Hắn lại được tiêm một liều an thần cực mạnh và chuyển vào phòng cách ly
Tuy nhiên, loại thuốc an thần mạnh chỉ có tác dụng với Tạ Hoài Chu trong nửa tiếng.
Sau nửa tiếng, hắn lại rơi vào trạng thái nóng nảy đầy đau đớn.
Cố Cẩn Diệc cũng đi theo đến phòng cách ly nhưng vẫn bị chặn bên ngoài.
Cố Cẩn Diệc nhìn bác sĩ một cách khó hiểu, vì anh nhớ gia đình anh có thể vào khu vực cách ly.
Cố Cẩn Diệc từng trải qua một kì phát tình nghiêm trọng và bị cách ly trong bệnh viện hai ngày.
Sở Mịch Vân đã đến thăm anh qua tấm kính.
Nhưng bác sĩ đã lắc đầu xin lỗi: "Ngài Tạ có hoàn cảnh đặc biệt.
Hồ sơ y tế cho biết người nhà bị từ chối thăm khám."
Ông ta kiên quyết ngăn cản Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc không muốn tranh cãi nên chỉ có thể im lặng lùi lại.
Thư kí Hàn thuyết phục anh về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lắc đầu.
"Tôi sẽ đợi anh ấy trong bệnh viện." Cố Cẩn Diệc từ chối lòng tốt của Hàn Trạch.
Có một phòng nghỉ dành cho thân nhân trong khu vực cách ly, Tạ gia đã bao trọn tầng này.
Mặc dù Cố Cẩn Diệc không thể gặp Tạ Hoài Chu nhưng vẫn có thể ở bên cạnh Tạ Hoài Chu.
Tạ gia bên kia đã gửi đến rất nhiều đồ đạc cá nhân của Cố Cẩn Diệc.
Một phần để anh tắm giặt thay đồ, phần còn lại được đưa đến phòng cách ly của Tạ Hoài Chu.
Những đồ vật này đều nhiễm tin tức tố của Cố Cẩn Diệc, tuy rằng nồng độ rất thấp, nhưng đối với kì mẫn cảm của Tạ Hoài Chu cũng xem như là an ủi.
Khi Cố Cẩn Diệc còn đi học, anh không nghiêm túc lắng nghe lớp học sinh lý của alpha vì anh không nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với một alpha.
Bây giờ sau khi được bác sĩ giải thích, Cố Cẩn Diệc biết được alpha trong kì mẫn cảm sẽ có "hành vi xây tổ"- họ sẽ đặt tất cả những thứ của omega xung quanh mình, chất đống chúng như một cái tổ, giống như xây dựng một pháo đài nhỏ chống lại thế giới bên ngoài.
Cho dù alpha ngày thường có mạnh mẽ thế nào, thì những lúc thế này đều có chút đáng thương.
Nhưng những gì bác sĩ không nói là thường chỉ những alpha đã xác định được bạn đời của mình mới làm như vậy.
Ông ta liếc nhìn chiếc gáy sạch sẽ của Cố Cẩn Diệc, không có dấu vết gì.
Lập tức trong lòng bác sĩ suy đoán rất nhiều về cuộc sống hôn nhân của gia chủ Tạ gia này, nào là cường thủ hào đoạt, đồng sàng dị mộng hay cẩu huyết như thế nào.
Nhưng ông ta vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, phát huy hết tố chất nghề nghiệp bác sĩ của mình.
Cố Cẩn Diệc cũng không thể ngờ Tạ Hoài Chu lại làm chuyện như là "xây tổ ấm", nhất thời vẻ mặt có chút kì quái.
Nhưng anh nhanh chóng nhớ ra trong kì mẫn cảm của Phó Trầm, hắn dường như cũng đã làm chuyện này.
Phó Trầm đem rất nhiều quần áo của anh để trên giường, sau đó ôm anh ngủ, một chút cũng không muốn rời.
Nghĩ đến Phó Trầm, tâm trạng anh lại trở nên trống rỗng.
Cố Cẩn Diệc như chợt nhớ ra điều gì đó, do dự một lúc, nhẹ giọng hỏi bác sĩ.
"Xin lỗi, ngài có biết cách nào để hạ tin tức tố cấp S xuống cấp C không?"
Bác sĩ suy nghĩ một lát: "Trước mắt có rất nhiều phương pháp ngắn hạn, nhiều miếng cách trở tin tức tố trên thị trường đều có thể làm được.
Nhưng về lâu về dài sẽ rất khó, bởi vì tin tức tố là dấu hiệu trời sinh của một người."
"Tuy nhiên," ông nghĩ lại: "Quân khu nên kiểm soát loại thuốc này.
Loại thuốc này để lâu càng nguy hiểm, không thể tùy tiện lưu hành trên thị trường."
Ông không hiểu sao Cố Cẩn Diệc lại hỏi điều này.
"Vậy thì...!Alpha cấp C, có thể tăng cấp tin tức tố trong kì mẫn cảm không?"
Bác sĩ nghe xong càng bối rối hơn.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói vấn đề này.
Hoặc anh ta vốn đã là một alpha cao cấp." Bác sĩ vắt óc suy nghĩ: "Hoặc việc xác định tin tức tố đã sai."
Cố Cẩn Diệc chớp lông mi, thấp giọng nói: "Vậy à..."
Cố Cẩn Diệc không hỏi thêm câu nào nữa, hợp tác với bác sĩ điều vào phiếu kiểm tra.
Bởi vì anh là bạn đời của Tạ Hoài Chu nên cũng cần điền một số thông tin để giúp tham khảo tình trạng của Tạ Hoài Chu.
Điền xong, anh tiễn bác sĩ ra ngoài.
Cửa phòng từ từ đóng lại, Cố Cẩn Diệc cũng dựa vào cánh cửa nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt u ám.
Lý do tại sao anh hỏi bác sĩ câu hỏi như vậy là vì anh nhớ rằng tin tức tố của Phó Trầm đã thay đổi ở kì mẫn cảm.
Mặc dù lúc đó anh cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Phó Trầm, nhưng rõ ràng anh cảm thấy đó không phải là cảm giác áp bức mà một alpha yếu đuối có thể có được.
Tuy nhiên, sau kì mẫn cảm, tin tức tố của Phó Trầm lại yếu trở lại, yếu ớt đến nỗi như không có cảm giác tồn tại, đứng trong beta gần như không thể nhận ra đây là một alpha.
Cố Cẩn Diệc không thể đảm bảo trí nhớ của mình không bị sai lệch.
Nhưng anh luôn cảm thấy rằng tin tức tố của Phó Trầm trong giai đoạn mẫn cảm gần giống hệt như tin tức tố của Tạ Hoài Chu trong thư phòng.
Như là anh em sinh đôi vậy.
Cố Cẩn Diệc dựa vào cửa và suy nghĩ một lúc lâu, trước khi bỏ ý nghĩ ngớ ngẩn này ra khỏi đầu.
Thế giới này không phải không có các tin tức tố giống nhau.
Mặc dù tin tức tố mùi gió biển rất hiếm nhưng cũng không phải không có.
Anh không cần phải quay đi quay lại để tìm kiếm một kí ức không chắc chắn.
Điều này không công bằng với Tạ Hoài Chu.
- /-
Kì mẫn cảm của Tạ Hoài Chu tổng cộng ba ngày.
Cố Cẩn Diệc đã ở cùng hắn trong bệnh viện ba ngày này.
Nói ở cùng cũng không chính xác.
Anh và Tạ Hoài Chu thậm chí không thể gặp nhau.
Cố Cẩn Diệc chỉ có thể nghe tin tức của Tạ Hoài Chu từ bác sĩ.
Không nhiều người biết Tạ Hoài Chu nhập viện nhưng Roselle là địa bàn của Liễu gia, Liễu Hành Sơn gần đây đang bàn chuyện làm ăn với Tạ Hoài Chu nên đã sớm có mặt ở bệnh viện để thăm hỏi.
Cố Cẩn Diệc nhận ra được Liễu Hành Sơn và bạn đời của anh ta.
Cố Cẩn Diệc nhận ra "Liễu phu nhân" của Liễu Hành Sơn.
Khi Liễu Hành Sơn đi học, sự đào hoa của hắn nức tiếng gần xa, không biết đã lên trang nhất của biết bao tờ báo lá cải ở Roselle.
Nhưng Liễu Hành Sơn lại lặng lẽ kết hôn, Cố Cẩn Diệc nghe tin từ Tạ Hoài Chu.
Liễu Hành Sơn không cưới ai khác, mà là con trai của quản gia nhà họ Liễu, hai người là thanh mai trúc mã.
Cố Cẩn Diệc nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh Liễu Hành Sơn.
Anh nhớ ra người này tên là Văn Mặc, cũng học ở Rander.
Khi còn đi học, Văn Mặc từng ở bên cạnh Liễu Hành Sơn như một cái bóng lặng lẽ, quan tâm mọi chuyện của hắn.
Mọi người đều có thể nhìn ra Văn Mặc thích Liễu Hành Sơn.
Trừ Liễu Hành Sơn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi đi hết một vòng, cuối cùng hai người họ vẫn ở bên nhau.
- /-
Vì Tạ Hoài Chu chưa hoàn toàn thoát khỏi kì mẫn cảm, Liễu Hành Sơn và Văn Mặc chỉ để lại quà rồi rời đi.
Khi Văn Mặc quay lưng, Cố Cẩn Diệc vô tình nhìn thấy gáy của anh ta, thấy rõ Văn Mặc không bị đánh dấu.
Có một sự ngạc nhiên thoáng qua trong lòng anh.
Anh và Tạ Hoài Chu chỉ là bạn đời trên danh nghĩa, không ngạc nhiên khi anh không bị đánh dấu.
Nhưng tại sao Liễu Hành Sơn và Văn Mặc cũng thế?
Nhưng Cố Cẩn Diệc cũng không quan tâm lắm.
Sau khi lịch sự tạm biệt, anh trở lên lầu.
Một ngày sau khi Liễu Hành Sơn rời đi, kì mẫn cảm của Tạ Hoài Chu kết thúc.
- /-
Kì mẫn cảm kéo dài ba ngày không làm Tạ Hoài Chu gặp nhiều khó khăn.
Tuy nhiên, sau khi tin tức tố của hắn đã ổn định, bác sĩ đã trích xuất một ống máu để so sánh với dữ liệu trong quá khứ xem tin tức tố của Cố Cẩn Diệc có ảnh hưởng đến Tạ Hoài Chu hay không.
Vì vậy hiện tại Tạ Hoài Chu vẫn chưa xuất viện, cùng Cố Cẩn Diệc ngồi chờ kết quả.
Hiện tại là buổi sáng, thư kí đã đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Cố Cẩn Diệc không quá đói, chỉ uống sữa.
Tạ Hoài Chu bị giam mấy ngày, dựa vào dung dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng, ngược lại ăn không ít.
Cố Cẩn Diệc cắn ống hút, rối rắm nhìn Tạ Hoài Chu.
Anh còn đang suy nghĩ về việc chiết xuất tin tức tố và muốn thảo luận với Tạ Hoài Chu, nhưng trực giác anh cảm thấy Tạ Hoài Chu sẽ không đồng ý.
Cố Cẩn Diệc có chút ủ ê, ống hút bị anh cắn đến đầy dấu răng.
Cuối cùng, Tạ Hoài Chu không thể làm ngơ trước tầm mắt của đối phương, ngẩng đầu hỏi Cố Cẩn Diệc: "Em muốn nói gì với tôi?"
Cố Cẩn Diệc thả ống hút.
Cố Cẩn Diệc sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một chút, nói một cách nghiêm túc: "Tôi nghĩ rằng tin tức tố mà tôi cung cấp cho anh có thể vẫn còn quá ít.
Trong hai ngày qua, tôi đã đọc rất nhiều tài liệu liên quan và thấy rằng cách hữu ích nhất với anh là chiết xuất tin tức tố.
Tôi có thể cung cấp..."
Nói được nửa chừng, Tạ Hoài Chu đã biết anh muốn gì.
Sau khi Cố Cẩn Diệc ấp úng nói xong, Tạ Hoài Chu chậm rãi lau khóe miệng, tuyệt tình mà buông ra hai chữ: "Không được."
Cố Cẩn Diệc có chút luống cuống, muốn thuyết phục hắn: "Nhưng cái này tốt cho sức khỏe của anh.
Cũng chỉ là chiết xuất thôi mà, tôi sẽ không gặp nguy hiểm."
Tạ Hoài Chu bất động.
Hắn bâng quơ mà hỏi ngược lại Cố Cẩn Diệc: "Làm tình sẽ giúp cơ thể tôi tốt hơn, em có muốn thực hành luôn không?"
Cố Cẩn Diệc lập tức nghẹn lời.
Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu, Cố Cẩn Diệc cũng nhăn mặt lại, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau, giống như thực sự lâm vào tình thế khó xử.
Tạ Hoài Chu lạnh lùng nhìn anh một cái, đưa tay khẽ vuốt lông mày Cố Cẩn Diệc.
Hắn nói: "Tôi tự có cân nhắc của mình.
Chưa kể đây cũng không phải lần đầu tiên, tôi cũng sớm quen rồi.
Có thể một ngày nào đó tôi sẽ khỏi bệnh, hoặc tôi cũng có thể sẽ chết, ai biết được."
Hắn dừng lại, nhìn gương mặt tinh xảo của Cố Cẩn Diệc dưới ánh mặt trời, khẽ mỉm cười: "Nếu em thật sự muốn cứu tôi..."
Vậy thì hãy phải lòng tôi sớm một chút.
Phải lòng Tạ Hoài Chu.
Nhưng cuối cùng hắn không nói ra những lời này, chỉ nắm lấy tay của Cố Cẩn Diệc, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay anh.
- /-
Tạ Hoài Chu dùng tốc độ nhanh nhất mà xuất viện.
Kết quả kiểm tra của hắn cũng không tệ.
Mặc dù tin tức tố vẫn chưa ổn định, nhưng nó đã được cải thiện đáng kể so với trước khi Cố Cẩn Diệc đến.
Cố Cẩn Diệc cũng nghe được báo cáo này, trong lòng cũng cảm thấy an ủi một chút, tự rằng bản thân cũng còn chút tác dụng.
Tạ Hoài Chu thì vô cùng bình tĩnh, thậm chí không thèm vui mừng, nhanh chóng trở lại làm việc.
- -------
Xin hãy vote sao vì một chương 4400 chữ như thế này.
Hiuhiuhiu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...