Cuộc thi Cơ giáp không phải do Quân đội tổ chức, chỉ có thể coi là một cuộc thi nghiệp dư.
Tuy nhiên vì số tiền thưởng cao lại được Hiệp hội Cơ giáp Bạch Đế Tinh đảm nhiệm nên người tham gia đều là sinh viên các khoa quân sự của các trường đại học lớn.
Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu ngồi ở hàng ghế VIP, có thể thấy rõ cảnh tượng trên khán đài.
Buổi thi đấu bọn họ tham dự là buổi chung kết gồm mười tuyển thủ thi đấu với nhau.
Những người thắng cuộc thi đấu với nhau bằng cách bốc thăm cho đến khi phân định ngôi vô địch.
Vì vậy bên cạnh người xem được trang bị máy đặt cược.
Khán giả có thể đặt cược cho ứng cử viên vô địch mà họ yêu thích.
Cố Cẩn Diệc cũng xem xét thông tin của mười người chơi.
Đúng như dự đoán, một nửa trong số họ đến từ Học viện Đế quốc.
Dù sao thì Học viện cũng nằm dưới sự kiểm soát của Quân khu 1, cũng là Học viện mạnh nhất trong số tất cả các trường tham gia.
.
truyện ngôn tình
Cố Cẩn Diệc cũng nhận ra năm nay, Đại học Rander có một sinh viên lọt vào danh sách, là một nữ alpha.
Anh mỉm cười, trong lòng thầm cổ vũ cho cô gái.
Cố Cẩn Diệc quay đầu hỏi Tạ Hoài Chu: "Hồi đó anh có tham gia cuộc thi này không?"
Tạ Hoài Chu tốt nghiệp khoa Cơ giáp, hơn nữa còn là Thủ khoa.
Sau khi Cố Cẩn Diệc kết hôn với Tạ Hoài Chu, anh biết thêm nhiều về lí lịch của hắn.
Anh nhận ra Tạ Hoài Chu không chỉ là một sinh viên đứng đầu Học viện Đế quốc, mà còn giành được rất nhiều giải thưởng.
Nếu không phải vì cái chết ngoài ý muốn của mẹ hắn, lại thêm Tạ gia gặp sự cố bất ngờ, Tạ Hoài Chu có khả năng đã lựa chọn nhập ngũ.
Tạ Hoài Chu cũng đang nghiên cứu thông tin của mười thí sinh, cảm thấy không ai trong số họ có thể khiến hắn hứng thú.
Hắn thản nhiên ném tập tài liệu sang một bên, trả lời: "Tôi chưa tham gia cuộc thi này.
Mức độ cạnh tranh thế này là không đủ.
Tôi chỉ tham gia giải đấu của trường và giải đấu của quân đội."
Cố Cẩn Diệc cũng mỉm cười, cố ý hỏi: "Vậy anh đạt hạng mấy?"
"Quán quân." Tạ Hoài Chu nhớ tới lúc mình ở võ đài, những người đó khi nhìn thấy hắn đều run sợ, khóe miệng nhếch lên, "Chỉ cần tôi tham gia, những người khác chỉ có thể tranh vị trí hạng hai."
Lời này thực sự có phần kiêu ngạo.
Nhưng Cố Cẩn Diệc cảm thấy Tạ Hoài Chu như vậy có chút đáng yêu.
Suy cho cùng Tạ Hoài Chu kiêu ngạo cũng có lí do của nó, đều là dùng thực lực nói chuyện.
Anh nhìn các thí sinh chuẩn bị vào sân, nhẹ giọng nói với Tạ Hoài Chu: "Tiếc là tôi không được tận mắt chứng kiến anh thi đấu."
Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu cách nhau ba niên khóa, lại không cùng trường.
Khi Cố Cẩn Diệc nhập học, khóa của Tạ Hoài Chu đã đi thực tập tốt nghiệp, chỉ còn những video được lưu lại để làm tư liệu học tập.
Nhưng với kỉ lục của Tạ Hoài Chu, tận mắt chứng kiến thì lại là cảm giác rất khác.
Tạ Hoài Chu nhấp một ngụm trà không lên tiếng.
Hắn đã qua cái tuổi mà dễ bị kích động, nhưng hắn cũng muốn khoe khoang trước người mình yêu, để Cố Cẩn Diệc có thể thấy hắn đánh bại các đối thủ khác như thế nào.
Có lẽ đây là bản năng từ trong xương cốt của alpha.
Cho dù bề ngoài nghiêm túc đến đâu cũng đều có mong muốn phô trương sức mạnh trước mặt omega của mình.
Kỳ thực, trong những năm qua, Tạ Hoài Chu thỉnh thoảng sẽ tự hỏi nếu Cố Cẩn Diệc cũng đến Học viện Đế quốc, trở thành đàn em của hắn, liệu họ có cơ hội khác hay không.
Liệu hắn có yêu Cố Cẩn Diệc ngay từ cái nhìn đầu tiên trong căn tin trường học hay ở một hành lang nào đó? Hắn sẽ yêu Cố Cẩn Diệc sớm hơn tất cả, rồi không màng gì mà theo đuổi.
Nhưng cuộc sống chưa bao giờ có chữ nếu.
Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ đến Bạch Đế Tinh, mà hắn cũng chưa bao giờ yêu ai ở Học viện Đế quốc.
Bọn họ gặp nhau ở thời điểm cả hai chẳng có gì trong tay.
"Bắt đầu rồi." Cố Cẩn Diệc bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
Tạ Hoài Chu miễn cưỡng mà quay lại nhìn võ đài.
Ứng cử viên vô địch năm nay là số 3, đang học tại Học viện Đế quốc.
Nhưng sau khi xem tất cả thông tin của những thí sinh, trong lòng hắn đã quyết số 5 thấp bé kia sẽ giành chiến thắng.
Tạ Hoài Chu đặt chip vào tay Cố Cẩn Diệc và nói: "Em thử đặt cược đi.
Có thể đặt bất cứ ai."
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối.
Anh nghiên cứu thông tin qua một lượt và bình chọn cho số 5.
Tạ Hoài Chu nhướng mày: "Tại sao em lại chọn cậu ta?"
Cố Cẩn Diệc cũng coi đó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn bình tĩnh nói: "Số 5 không phải là đã liên tục thắng sao, hơn nữa cách thi đấu của cậu ta vừa đúng lại khắc chế số 3, cơ giáp cũng đã được tân trang qua, rất mạnh."
Cố Cẩn Diệc tin rằng đôi mắt của Tạ Hoài Chu lẽ ra phải nhìn ra từ lâu.
Tạ Hoài Chu gật đầu tỏ ý tán thành.
Nhưng cảm xúc trong mắt hắn phức tạp hơn.
Cố Cẩn Diệc không học khoa Cơ Giáp mà là khoa Chỉ huy, nhưng lại có thể dự đoán chính xác sức chiến đấu của tuyển thủ.
Nhưng Cố Cẩn Diệc, người có tài phán đoàn tài tình như vậy, không thể làm chỉ huy nữa mà trở thành nhà thiết kế trang sức.
- /-
Trận đấu kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng tuyển thủ số 5 đoạt chức vô địch.
Tuy đa số mọi người đều đoán sai nhưng trận đấu rất hấp dẫn, khán giả cổ vũ rất nhiệt tình.
Cố Cẩn Diệc cũng rất vui.
Không phải vì anh thắng tiền cược, mà đơn giản là thi đấu thú vị hơn anh nghĩ.
Anh nhìn tuyển thủ số 5 có khuôn mặt trẻ con bước lên bục nhận giải phấn khích chào khán giả mà cũng vui lây.
Cố Cẩn Diệc cũng đã đứng trên bục nhận giải thưởng, với tư cách là nhóm chiến thắng trong giải đấu tổng hợp, được khen ngợi cũng với đồng đội của mình.
Cố Cẩn Diệc là "chỉ huy trưởng" xuất sắc nhất trong số các tân sinh viên.
Huy chương vẫn còn treo trong tủ.
Anh nhẹ nhàng vỗ tay, nhẹ giọng nói: "Tuyệt quá, phải cố gắng lên a."
Thời niên thiếu của anh đã qua, nhưng những con người trẻ tuổi này chỉ mới bắt đầu.
Tạ Hoài Chu nghe được lời thì thầm, nhìn sang Cố Cẩn Diệc.
Ánh sáng rực rỡ từ trên cao rọi xuống, phác họa khuôn mặt thanh tú của Cố Cẩn Diệc, làm nụ cười khóe miệng của anh thêm rực rỡ.
Có một sự tiếc nuối nho nhỏ trong mắt Cố Cẩn Diệc, giống như một thiếu niên nhìn một món quà không thể chạm tới.
Rõ ràng chính mình đã muốn buông tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy thương cảm.
Cố Cẩn Diệc vẫn thích cơ giáp, vẫn thích chỉ huy.
Tuy rằng giấc mộng đã không còn nữa, nhưng nhiệt huyết vẫn ở đó.
Tạ Hoài Chu nhíu mày, có chút buồn bực.
Hắn biết rõ nếu năm đó Cố Cẩn Diệc tốt nghiệp suôn sẻ rồi nhập ngũ, có lẽ đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau.
Nhưng hắn vẫn sẽ vì giấc mộng tan biến kia của Cố Cẩn Diệc mà không kiềm được đau lòng.
Tạ Hoài Chu khẽ nói với Cố Cẩn Diệc: "Lần sau tôi sẽ đưa em đến giải đấu của quân đội.
Tôi có tư cách đặc biệt nên được dắt theo người nhà."
Cố Cẩn Diệc thực sự rất hạnh phúc, nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời.
Tạ Hoài Chu nói thêm: "Em cũng có thể xem các cuộc thi của tôi.
Mấy cuộc thi nghiệp dư tôi cũng thi đấu vài ba trận.
Thỉnh thoảng tôi sẽ tham gia ẩn danh."
Cố Cẩn Diệc sững người một chút rồi bật cười
Anh biết Tạ Hoài Chu đang hoàn thành tâm nguyện của anh.
Anh hẳn là nên từ chối, điều này là quá bắt nạt đối với các tuyển thủ nghiệp dư.
Nhưng nhìn khuôn mặt như tạc tượng của Tạ Hoài Chu, Cố Cẩn Diệc không nỡ từ chối: "Được."
- /-
Sau khi xem thi đấu, Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc đã đi ăn trước khi về nhà.
Không biết cố ý hay vô tình, quán Tạ Hoài Chu chọn là địa điểm quen thuộc cho các cặp đôi, xung quanh là những cặp đôi đang yêu nhau.
Những tuấn nam mỹ nữ nhìn nhau trìu mến, không khí tràn ngập màu hồng.
Cố Cẩn Diệc cùng Tạ Hoài Chu xen lẫn trong đống bạn lữ cũng không có gì không hợp.
Hai người một bên cùng dùng bữa, một bên lại trầm giọng nói chuyện, thoạt nhìn cũng giống bao cặp yêu nhau khác.
Cố Cẩn Diệc thỉnh thoảng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm ở Bạch Đế Tinh rất nổi tiếng, bởi vì buổi tối nơi đây sẽ có khung cảnh như cực quang, lấp lánh đầy sao, lộng lẫy như trong truyện cổ tích.
Anh đã rất ngạc nhiên khi lần đầu chuyển đến đây, nhưng bây giờ cũng đã quen với điều đó.
Cố Cẩn Diệc thậm chí không thể nhớ được buổi đêm ở G61, chỉ nhớ rằng nó luôn luôn có sương mù, giống như một lớp màu xám không thể xóa nhòa.
Sau khi ăn nốt muỗng kem hoa anh đào cuối cùng, Cố Cẩn Diệc cùng Tạ Hoài Chu về nhà.
Ngồi trên xe, Cố Cẩn Diệc nhớ lại ngày hôm nay, chợt nhận ra rằng đây giống như một buổi hẹn hò.
Cùng nhau đi xem thi đấu, cùng ăn tối ở nhà hàng tình nhân, lúc trở về nhà còn tản bộ một đoạn ngắn.
Nếu có điều gì đó khác với những buổi hẹn hò bình thường, thì chính là đêm đó Tạ Hoài Chu đã không hôn anh như trước trước khi đi ngủ.
Tạ Hoài Chu không hôn môi anh, mà chỉ dành cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon thuần khiết, nhẹ nhàng đáp xuống trán.
"Ngủ ngon." Tạ Hoài Chu thì thầm.
Cố Cẩn Diệc nhìn Tạ Hoài Chu nhắm mắt, sững sờ.
Cần 21 ngày để dưỡng thành một thói quen.
Dù không phải là người yêu của nhau nhưng từ lâu Cố Cẩn Diệc đã quen với việc hôn nhau trước khi đi ngủ hằng ngày.
Bây giờ nụ hôn đột nhiên biến mất, anh thậm chí có chút bất an và hụt hẫng, tự hỏi mình làm không tốt ở điểm nào khiến Tạ Hoài Chu không vui hay không.
Nhưng Cố Cẩn Diệc nhớ lại Tạ Hoài Chu cả ngày hôm nay như thế nào, lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, cho nên chỉ có thể rối rắm mà nhắm mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...