Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Edit: mô mô

Khoé môi Võ Lưu Nguyệt chậm rãi nhếch lên, liếc mắt nhìn qua cũng biết được là ả ta đang vui sướng khi người gặp họa. Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn đống giấy trong chốc lát sau đó ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt. Nhướn mày một cái, mở miệng nói: " Lại nói, đây cũng là buổi cầu duyên của công chúa! Cho nên việc công chúa quan tâm xem bổn thái tử định tuyển ai thì không bằng thỉnh công chúa tuyên trước! Bổn thái tử cực kì tò mò, không biết là người nào lại có thể khiến cho công chúa từ bỏ cả rụt rè của nữ nhi để tới đây cầu nhân duyên, đúng thật là làm cảm động lòng người!"

Lời này của nàng vừa ra, sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt lập tức trầm xuống. Sắc mặt của Võ Hạng Dương cũng không quá tốt đẹp.

Bởi vì theo ý tứ của nàng là Võ Lưu Nguyệt thân là một công chúa lại vì một người nam nhân mà vứt bỏ cả rụt từ của nữ nhân nên có, nhất định phải trực tiếp chạy đến Quốc Tự cầu duyên. Nói dễ nghe hơn một chút là công chúa của Long Chiêu vì yêu mà không màng tất cả! Mà nói khó nghe thì chính là hận không thể đem mình nhanh chóng gả cho người ta, muốn nam nhân đến điên rồi!

Lạc Tử Dạ đây là cố tình không tiếng động mà vả cho cho hắn một cái tát không hề nhẹ. Mới nghe thì lại không có cách nào phản bác lại, có khi còn nghe lầm thành nàng đang ca ngợi ngươi nhưng trên thực tế cái tát ở trên mặt kia lại cực kì đau!

Có câu tự mình chuốc lấy đau khổ chính là đang nói đến Võ Lưu Nguyệt kia!

Lạc Tử Dạ nói xong lời này còn thập phần săn sóc mà đưa bút lông đến trước mặt ả, biểu diễn phong cách " thân sĩ phong độ" thập phần uyển chuyển, vô cùng nhuần nhuyễn. Chờ đợi ả ta viết lên đáp án. Sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt lúc đỏ lúc trắng, mắt nhìn chằm chằm cây bút kia, chung quy là cũng nhận ra mình đã hơi lỗ mãng, trước mắt có nhiều nam nhân ở đây như vậy nàng lại viết xuống tên của một người nam nhân để cầu duyên.

Chỉ cần nghĩ một chút thôi là mặt của ả lại nóng đến phát sốt.

Mà lúc này, Lộ nhi cùng Đạp Đạp cũng đã thu được tin tức, nhanh chóng đến đây hầu hạ Lạc Tử Dạ, nhìn thấy tình huống trước mắt thì đưa mắt nhìn nhau, không trên lên một tiếng.

Cuối cùng, Võ Lưu Nguyệt vẫn đưa tay nhận lấy cây bút trong tay của Lạc Tử Dạ, ra vẻ trấn định mà mở miệng cười nói: " Bản công chúa dù sao vẫn là một cô nương gia, cho nên tên của đối phương vẫn là không thể để cho mọi người biết được! Thỉnh các ngài cấp cho ta một chút mặt mũi mà xoay người sang một bên, để Lưu Nguyệt an tâm viết xong!"

Lời này của ả mang theo ý xin lỗi nhang nhạt và khẩn cầu. Ở đây tuy rằng không có mấy nam nhân biết thương hương tiếc ngọc, có ý tứ với ả. Nhưng đa phần lại là người có phong độ, cho nên mọi người đều xoay người đi không tiếp tục nhìn ả.

Mà Lạc Tử Dạ sau khi nghe xong lời này lại tỏ ra cực kì ngạc nhiên, sau đó lấy tay chụp lên cái trán mình một cái, sau đó mới quay người theo bọn họ, ảo não nói: " Nha! Bổn thái tử cư nhiên lại quên mất công chúa vẫn là cô nương gia, nên mới lỗ mãng tiếp tục nhìn!"

Những lời này của nàng nhìn có vẻ như không có sức nguy hại gì, không đau không ngứa cũng không có nửa phần chanh chua gì nhưng lại có thể làm cho sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt phải biến đổi nhanh chóng.

Không chỉ có nàng, cả Lộ nhi lẫn Đạp Đạp đều mang theo bộ đang muốn cười mà không dám cười! Lời này của thái tử nhìn như là một câu cảm thán thuận miệng bình thường, kì thật là đang chân chọc hành vi không biết rụt rè của Võ Lưu Nguyệt, từ sớm đã gần với không có mặt mũi, căn bản là không hề giống một cô nương gia, làm cho thái tử quên mất ả là nữ nhi! Đây mới chân chính là vả vào mặt!

Đương nhiên, thân là một nữ nhi thực thụ như Lạc Tử Dạ, nếu như có người nói lời này với nàng, thì bản thân nàng không hề có cảm giác gì cả. Bởi vì từ trước tới giờ nàng toàn tự cho rằng bản thân mình là đàn ông thuần thuần tuý. Chính là công chúa được nuông chiều từ bé là Võ Lưu Nguyệt mới cảm thấy hụt hẫng khi nghe mấy lời nói đó mà thôi!

Võ Lưu Nguyệt ẩn nhẫn sự tức giận của bản thân, mang theo khuôn mặt xanh két viết trên người trong lòng ả lên giấy. Thị tì bên cạnh thấy vậy lập tức đi lên cũng kính bê tờ giấy đã được biết tên lên, làm cho ả có thể có được độ cao tốt nhất để ném được lên cao, tinh chuẩn ném vào được cành cây.

Động tác của Võ Lưu Nguyệt phi thường lưu loát liền mạch, nhưng lại không hề biết rằng người vốn đang đứng ở sau lưng nàng ta- Lạc Tử Dạ bỗng nhiên lười biếng duỗi eo một cái.

Cây quạt trong tay không biết " xui xẻo" thế nào lại bay ra khỏi tay Lạc Tử Dạ, chặn đường bay của nắm vải điều. Khiến cho nắm vải bị mất đà rơi xuống đất!


" Ách..." Lạc Tử Dạ tựa hồ cực kì sửng sốt, hai mắt chớp chớp mấy cái, nhìn về phái nắm vải mà Võ Lưu Nguyệt vừa ném lên đã yên vị dưới mặt đất.

Trên thực tế, những người có võ công ở đây đều biết rằng việc này hoàn toàn là do Lạc Tử Dạ cố ý.

Đầu của nắm vải kia đã được cột thêm một vật có trọng lượng, nếu đã được ném lên tự nhiên có thể mắc được vào nhánh cây. Nhưng Lạc Tử Dạ không biết vô tình hay cố ý làm " bay" cây quạt ra khỏi tay, khiến cho hai vật va chạm vào nhau. Nếu như là nàng với tình thì khi hai vật chạm vào nhau thì sẽ làm thấy đổi quỹ đạo bay. Theo lý thuyết thì nắm vải kia của Võ Lưu Nguyệt đã chạm đất thì cây quạt của Lạc Tử Dạ sẽ phải bay đi tới một chỗ nào đó!

Nhưng cái kết của câu chuyện xưa này là cây quạt kia lại cực kì hoàn mỹ bay về trong tay của Lạc Tử Dạ, mà nắm vải đỏ của Võ Lưu Nguyệt lại thảm bại rơi xuống mặt đất, không càng nói cũng biết Lạc Tử Dạ đây là cố ý. Mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ mọi chuyện nhưng lại không thể lấy nó ra để làm chứng cứ, nhưng nếu Lạc Tử Dạ chịu chết không thừa nhận, nói rằng nàng là không cố ý thì ai có thể làm gì được nàng đây!

Không cần mọi người phải cẩn thận xem cũng có thể biết được mảnh vải dưới đất kia viết tên của Phượng Vô Trù, sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt lập tức xanh lại, đối với một cô nương gia mà nói thì việc thích một người cũng không phải là chuyện mất mặt gì, làm cho tất cả người cho thiên hạ đoán được người đó là ai cũng không sao vì chung quy lại đó cũng chỉ là suy đoán của họ.

Nhưng nếu đó là người chính miệng bản thân mình, hoặc chính tay mình viết ra thì cực kì mất mặt. Khôn khác nào nói ả là người không biết xấu hổ nó cho mọi người biết rằng nàng đã yêu thầm Nhiếp Chính Vương điện hạ từ lâu! Võ công của ả cũng không yếu, rất nhiên biết được là do Lạc Tử Dạ cố ý đẩy nàng vào hoàn cảnh khó khăn, nan giải!

Tất nhiên không chỉ có như vậy!

Vải đỏ điều ném lên nhân duyên thụ, dùng để biết tên người trong lòng lên, nếu như ném lên giữa đường bị rơi xuống thì phi thường không may mắn,  thậm chí còn có nghĩa là con đường theo đuổi ý trung nhân của ả sẽ bị chết non! Tưởng tượng như vậy khiến sắc mặt của ả càng trở nên khó coi!

Mà Lạc Tử Dạ lại tựa như vừa nhận ra được cái gì đó, mang theo bộ dáng xin lỗi xoay người, Trịnh trọng nói: " Cộ g chúa, thực xin lỗi a! Không biết vì sao tự nhiên bổn thái tử lại cảm thấy cực kì buồn ngủ, cư nhiên lại đem cầu nguyện của người đánh rơi, này.... này cũng thật là quá không may mắn! Khôn gỡ bởi vì hành động này của bổn thái tử mà công chúa có thể sẽ không ở bên nhau với ý trung nhân được?! Ngay cả cầu nguyện cũng không thể làm cho ông trời nghe được? Ai nha! Bổn thái tử thật là đáng chết!"

Lạc Tử Dạ giống như cực kì cảm thấy tự trách mà nhanh chóng thuyết minh, mỗi một câu đều mang ý tự trách nhiên khi vào tai Võ Lưu Nguyệt thì mỗi câu lại khiến cho mặt ả đen vài phần.

Tên Lạc Tử Dạ này phá hỏng buổi cầu duyên này của ả thì thôi đi lại còn ở đây luôn mồm nói ả không may mắn! Nói rằng tình cảm của nàng dành cho Phượng Vô Trù mãi mãi sẽ không có kết quả.

Tình cảnh nay khiến cho không ít người nhìn Võ Lưu Nguyệt với ánh mắt đồng tình, mặc gì thế nhưng bọn họ vẫn cho rằng là Võ Lưu Nguyệt tự gieo gió gặt bão, ai bảo không có việc gì làm lại đi trêu chọc Lạc Tử Dạ!

Mà Lạc Tử Dạ sau khi thấy ả không nói lời nào thì lại giống như càng thêm tự trách, cúi đầu nhìn cây quạt răn dạy: " Ai, nhân gia cô nương vất vật lắm mới thích được một người, còn mặt dày... không, lấy hết cần đảm đến đây cầu nhân duyên, ngươi làm loạn cái gì? Giờ thì hay rồi, một đoạn nhân duyên tốt vậy đã bị ngươi làm chết non!"

Lời này của nàng vừa ra, sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt vốn đã cực kì thối nay lại càng thối hơn! Lạc Tử Dạ lại công nhiên nói da mặt ả dày, mặc dù đã nhanh chóng sửa miệng nhưng ả tuyệt đối không tin đây lại chỉ là một câu nói sai! Thậm chí, ả hoàn toàn tin tưởng Lạc Tử Dạ căn bản là đang cố ý nói sai!

Những nữ nhân đứng cạnh đó không xa cũng bắt đầu cười trộm, thanh âm mặc dù rất nhỏ nhưng Võ Lưu Nguyệt vẫn có thể nghe được rất rõ, vì thế ả lại càng thêm tức giận, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, cả người nhanh hoang muốn bạo nộ.

Diêm Liệt đứng cách đó không xa nhìn lại, nhìn về phía mặt nghiêng của Phượng Vô Trù, mở miệng bình luận: " Vương, tính nết như này của thái tử đúng là không thể đắc tội được!"

Dưới tình huống bình thường, khi các cô nương cố ý kiếm chuyện thì nam nhân sẽ nhường được thì nhường. Bởi vì đàn ông đều có phong độ riêng. Nhưng cái Đức hạnh này của thái tử chính là, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, chỉ cần chọc giận lão tử thì lão tử đều xử lí!

Nhiếp Chính Vương điện hạ nghe xong lời này thì nhếch khoé môi lên cái, âm thanh trầm thấp ma mị lại uy nghiêm bá lẫm vang lên: " Cô thích tính nết này của hắn!"


Diêm Liệt nghẹn họng, hắn không biết có nên đáng giá một câu: " Tình nhân trong mắt hoá Tây thi!" Hay không? Hắn nghĩ tới đây thì giật mình, bắt đầu im lặng tự trách cứ bản thân trong lòng, thân là hộ vệ bên cạnh vương, là người mà vương tin tưởng nhất, vậy mà hắn lại rảnh rỗi không có việc gì lại đi suy đoán vương đoạn tụ bên trong nội tâm, suy đoán vương có ý tứ với thái tử, loại hành vi không chính đáng của hắn có đúng hay không...?

Mà Lạc Tử Dạ sau khi " giáo huấn" cây quạt xong thì mới quay đầu nhìn khuôn mặt đen như thân của Võ Lưu Nguyệt, mở miệng nói: " Lâu nay nghe nói công chúa Long Chiêu rộng lượng, rất có phong độ hào sảng giống như Long chiêu hoàng. Lại nói, bổng thái tử cũng chỉ là vô tâm chỉ thất, công chúa hẳn là cũng không so đo đi?"

Long chiêu hoàng đế có hào sảng hay không Lạc Tử Dạ không hề biết, chẳng qua nàng nói vậy là để đưa Võ Lưu Nguyệt lên cao, tầm bốc nàng lên trời để ả khó lòng leo xuống, tức mà khôn thể phát tác!

Nàng đã nói ra đến đây không lẽ Võ Lưu Nguyệt phải nói chính mình cực kì tức giận muốn so đo hay sao?

Cứ việc Võ Lưu Nguyệt đang cảm thấy tức điên, nhưng ả vẫn phải cố ẩn nhẫn xuống, ngoan tay bấu chặt lòng bàn tay, móng dài xuyên thủng da, phi thường đau đớn, thậm chí còn chảy máu. Những người ở đây đa phần đều từ điện Tu La, đạp lên mạng người mà sống, tất nhiên không hề xa lạ với hương vị máu tươi đang quanh quẩn ở trong không khí này.

Lúc này, ánh mắt của các với nam nhân dành cho Võ Lưu Nguyệt có một chút không tán đồng. Nhưng lại bị bọn họ che dấu cực kì hoàn hảo. Loại nữ nhân ra vẻ rộng lượng kì thật lại là người cực kì hẹp hòi này khiến cho người khác khó có thể thưởng thức được!

Diêm Liệt đứng cách đó không xa tắc lưỡi cảm thán: " Vương, nhìn dáng vẻ này của công chúa Long chiêu có vẻ là bị chọc tức không nhẹ!"

Phượng Vô Trù so với hắn cao hơn nên khi nói ra lời này, hắn phải ngẩng lên nửa cái đầu. Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ lại loé lên ý nghĩ sau xa ở trong mắt, khoé môi tà vọng cao hứng nâng lên, cặp mắt hơi sáng lên một chút, trầm thấp nói: " Xem thử thêm chút nữa, cô đảo muốn biết, nếu Lạc Tử Dạ ở vị trí của Võ Lưu Nguyệt thì sẽ phản ứng như nào?"

Diêm Liệt hơi dửng sốt một chút nhưng cũng nhanh choang hiểu được ý của vương.

Võ Lưu Nguyệt nghe xong lời nói của Lạc Tử Dạ thì cũng mang theo bộ đang tức điên, nhưng ả vẫn cố mang vẻ mặt rộng lượng, cắn chặt răng, nói ra từng lời từ kẽ răng: " Lời nói của thái tử, phàm là việc nhỏ thì bản công chúa tất sẽ không so đo!"

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này thì giống như cực kì kinh ngạc: " Công chúa thật là rộng lượng, nếu là bổn thái tử thì nhất định sẽ cực kì tức giận, hơn nữa còn sẽ sinh khí, bình thường mọi người vô pháp chống đỡ được!"

Lời này của nàng kì thực là đang trải chăn.( có thể hiểu là đang đào thêm cái hố nữa cho bà nguyệt đi:>)

Nhưng người vẫn đang đắm chìm trong phẫn nộ như Võ Lưu Nguyệt vẫn chưa ý thức được việc đó, ả vẫn còn đang cắn chặt răng, cười một cách gượng gạo nói: " Cũng không phải là việc lớn gì, bản công chúa lại viết thêm một lần nữa là được!"

Chỉ đợi ả nói xong lời này, Lạc Tử Dạ lập tức nhìn về phía Lộ nhi và Đạp Đạp, mở miệng phân phó: " Còn thất thần làm gì, không nhanh chóng mài mực cho công chúa đi? Để công chúa còn viết thêm tờ nữa, tuy rằng không biết tờ thứ nhất đã chết non, tờ thứ hai còn hữu dụng hay không! Nhưng hết thảy phải đem làm thử mới biết được... ai, đều do ta, đều do ta cả!"

Lời này của nàng vừa ra, khoé miệng của tất cả mọi người ở đây lại được tập thể dục công suất lớn một phen. Họ cảm thấy tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này thật là độc ác, đều đã đem người ta chỉnh thành như vậy rồi còn chưa thỏa mãn, lại còn muốn bổ thêm một đao lần thứ hai, rất có thể vô dụng.

Vì thế biểu tình của Võ Lưu Nguyệt lại vặn vẹo trong chốc lát. Nhìn mảnh vải trên bàn, cắn răng nói: " Bản công chúa không viết! Theo lời nói của thái tử, một lần làm thì linh, hai lần chắc sẽ làm thần linh nổi giận cho nên bản công chúa sẽ không ném, về sau mà có cơ hội thì sẽ nói sau! Chính là thái tử..."

Ả nói như vậy cũng là đang tự an ủi chính mình, sau khi về nước ả nhất định sẽ đến miếu Nguyệt lão cầu thêm lần nữa, quả quyết không để Lạc Tử Dạ phá hỏng nhân duyên của chính mình.


Mà Võ Hạng Dương đứng một bên thái tiểu muội nhà mình bị ức hiếp thành như vậy thì lúc này đã không thể nín nhịn được, mở miệng nói: " Tốt rồi, mới vừa rồi thái tử thiên diệu đã nói để cho hoàng muội viết trước, trước mắt có phải là đến lượt ngài rồi hay không? Nói thật, ta cũng rất tò mò người mà thái tử thưởng thức là ai, thái tử là nam nhân chắc sẽ không ngượng nhùng xoắn xuýt, không muốn cho ta chờ xem đi?!"

Lời này của hắn vừa ra một lần nữa lại đem nan đề ném về phía Lạc Tử Dạ.

Trên thực tế, mọi người ở đây đều cực kì tò mò về đáp án của Lạc Tử Dạ. Mặc kệ nàng chọn ai cũng đều trở thành mục tiêu để họ cũng kích, điểm nay bọn họ tất nhiên rất rõ ràng, nhưng là lúc này làm Lạc Tử Dạ mất mặt một phen cũng không có gì là không tốt.

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này thì giống như với suy nghĩ của Võ Hạng Dương, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó xử, nàng đi đến cạnh bàn, ánh mắt nhìn khắp nơi, rối rắm nói: " Ai! Nếu là bổn thái tử tuyển xong rồi, tình địch có thể nhiều đến nỗi vòng quanh hoàng thành bốn mươi vòng!"

Lời này của nàng vừa ra khiến cho mọi người làm vào suy tư, ai lại có thể có mị lực lớn như vậy?!

Kiệt suất mĩ nam tử đương đại không ít, nhưng là xếp đến tận bốn mươi vòng thì cũng không tránh khỏi quá mức khoa trương. Phần lớn mĩ nam tử đều là con cháu danh gia vọng tộc, quyền cao chức trọng hoặc là ru rửa ở trong nhà, bởi vì thường phải xử lí chính vụ nên cực ít lộ diện, thậm chí còn thần bí đến nỗi ít người biết đến. Cho nên người này tốt cuộc là ai?

Mà Lạc Tử Dạ sau khi nói xong lời này thì Vân Tiêu Nháo đứng cách đó không xa bỗng nhiên ho lên một tiếng.

Mí mắt của Lạc Tử Dạ giật nhẹ một cái, nàng hiểu được rất rõ ràng ý của Vân Tiêu Nháo, nàng( Vân Tiêu Nháo) là đang nhắc nhở cho mình một cách giải quyết. Trước mắt, ở đây có nhiều mỹ nam tử quyền cao chức trọng như vậy, chọn ai cũng đều cực kì phiền toái, nhưng nếu chọn Vân Tiêu Nháo thì cũng chỉ là kế sách tạm thời, chỉ có thể tránh được một ải này. Chỉ là nếu nàng thực sự chọn Vân Tiêu Nháo thì khắp cả thiên hạ đều biết nàng có ý tứ với Vân Tiêu Nháo, như vậy, còn có ai dám đoạt người ở trong tay vị thái tử ăn chơi trác tán là nàng? Chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến nhân duyên tương lai của Vân Tiêu Nháo!

Hơn nữa, chính bản thân của Vân Tiêu Nháo lại không hề biết mình chỉ là quân cờ mà phụ thân nàng đặt ra, chọn như tuyển quân sĩ vậy!

Cho nên ý tốt này của Vân Tiêu Nháo nàng sẽ cự tuyệt!

Lạc Tử Dạ nhấc bút lên, nhìn lên mảnh vải đỏ, bàn tay dũng cảm nâng lên viết lên tên của bản thân. Sau đó, cơ hồ mọi người đều thấp thỏm nhìn xem người mà nàng sẽ viết tiếp đây là ai! Từng nét chữ tuy rất phức tạp nhưng lại không khó để nhận ra!

Sau khi viết xong một chữ, Võ Hạng Dương cười rộ lên nói: " Thái tử quả là phong lưu, thật sự đối với Doanh Tẫn nhớ mãi không quên!"

Nàng mới chỉ viết có một chữ " Doanh" thôi mà những người khác đã nở nụ cười. Thân phận của Doanh Tẫn trước mắt cũng chỉ là một tên trai lơ thanh lâu, liền tính là có hợp tác cùng Lạc Tử Dạ thì cũng chưa chắc vì Lạc Tử Dạ mà biểu lộ chính mình!

Cho nên, mặc dù đáp án không phải như mọi người mong muốn nhưng vẫn còn hơn chọn chọn người ở đã có mặt ở trong cuộc tranh giành thế lực này. Bọn họ cảm thấy đáp án này xem nhau là tốt lắm rồi!

Nhưng ở cách đó không xa, sau khi Võ Hạng Dương nói về Doanh Tẫn, Diêm Liệt bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu giảm nhiệt độ nhanh chóng. Hắn lén lút nhìn qua sắc mặt của vương bên cạnh, chợt phát hiện ra trên khuôn mặt tuyệt luân kia không hề có biểu tình bất thường nào, nhưng không khí quanh thân hắn cũng sắp bị lệ khí tỏa ra từ vương làm cho tan vỡ rồi!

Hắn nuốt nước miếng một chút, cảm thấy nếu như thái tử thật sự chọn Doanh Tẫn... hắn nghĩ thái tử vẫn là nên tự cầu phúc, hay là làm cho Tương Tư môn tự cầu nhiều phúc đây?!

Mà Lạc Tử Dạ sau khi nghe Võ Hạng Dương nói xong lời này thì chớp chớp mắt mở miệng nói: " Đó là tất nhiên! Với khuôn mặt của hắn thì nói hắn là đệ nhất mỹ nhân cũng không quá, bây quá..." nhưng là sau khi nàng nâng bút lên viết xong trên của Doanh Tẫn thì lại tiếp tục chấm mực để gạch thêm một dòng nữa.

Hành động bất thường này khiến cho mọi người cả kinh, nhueng mắt nhìn về phía nàng.

Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng do dự trong chốc lát, muốn tiến lên. Nhưng cuối cùng vẫn là ngừng lại. Trong lòng bắt đầu tò mò, Lạc Tử Dạ tốt cuộc là muốn chơi trò gì?

Tiếp đó, Lạc Tử Dạ lại vung bút lên viết tiếp một cái tên lên giấy.


Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn khuôn mặt đang chuyển màu của Võ Hạng Dương. Bọn họ không hề nghi ngờ, Võ Hạng Dương là một thẳng nam chính hiệu, xem như là hắn vì muội muội nhà mình mà làm địch với Lạc Tử Dạ, nhưng bây giờ sau khi Lạc Tử Dạ viết tên của Doanh Tẫn xong lại viết thêm tên của hắn vào là có ý gì?

Đây là đang tỏ vẻ trong lòng nàng hắn còn không vằn một tên trai lơ? Không... đây không phải trọng điểm, trọng điểm là... Lạc Tử Dạ vẫn còn định mơ ước đến hắn?

Minh Dận Thanh ho khan một tiếng, thần sắc phức tạp nhìn Võ Hạng Dương, mở miệng nói: " Không nghĩ tới đại hoàng tử rất bài xích với thái tử thiên diệu, thế nhưng ngài ấy vẫn dành cho ngài một góc nhỏ trong tim!"

Lời của Minh Dận Thành vừa ra, sắc mặt của Võ Hạng Dương càng khó coi hơn. Đây là đang nói hắn sắp bị kéo vào hàng ngũ đọan tụ của thái tử!

Mà Lạc Tử Dạ viết Doanh Tẫn trước tất nhiên là có nguyên nhân! Bởi vì nếu nàng viết Doanh Tẫn, mặc dù những người này không hài lòng nhưng cũng không quá bài xích, tất nhiên sẽ càng không phát tác làm ảnh hưởng đến bước tiếp theo của nàng.

Diêm Liệt liếc mắt nhìn Phượng Vô Trù một cái. Phượng Vô Trù hơi mị mắt lên, trầm thấp nói: " Hắn đây là đang viết hai tên sao?"

Cả hai cái tên đều không có phần của hắn. Hắn hẳn là nên vui mừng vì chính mình không bị kéo xuống nước, hay là nên sinh khí vì sủng vật của hắn không có một chút nào tự giác là sủng vật, nàng không biết thân là sủng vật thuộc sở hữu của người nào?

Diêm Liệt gật gật đầu, nuốt một chút nước miếng mở miệng nói: " Có thể là như vậy!"

Nhưng mà, y chỉ mới vừa dứt lời Lạc Tử Dạ lại tiếp tục nhấc bút viết thêm.

Việc này làm cho mọi người trừng mắt thật lớn, mặt khó tưởng tượng nổi nhìn nàng, rốt cuộc là nàng định viết mấy người?! Người bình thường không phải chỉ có một người trong lòng thôi sao? Thái tử gia ngài có hai cái bọn họ đã cảm thấy cực kì quỷ dị rồi, nhưng mà nàng cư nhiên lại muốn viết tiếp!

Mà Lạc Tử Dạ một bên viết một bên nói: " Ân, Hiên Thương Dật Phong, Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh,...

Viết đến đây, nàng xoay đầu liếc mắt nhìn Lộ nhi một cái, mở miệng dò hỏi: " Đúng rồi, ngoài mấy người này ra còn có mỹ nam tử kiệt suất nào mà ta không biết không? Gia nói là kiệt suất chứ không phải tài hoa, chỉ cần mặt cùng dáng người, là người anh tuấn, mỹ mạo?"

" Ngạch..." khoé miện của Lộ nhi không tự giác mà kéo nhẹ một cái, điểm chân nhìn thoáng qua tấm vải đỏ di dít một hàng tên kia, trong lòng chửi thầm, thái tử là cho rằng cầu nguyện với trời xanh đơn giản như đi mua củ cải ngoài chợ? Viết nhiều trên mỹ nam tử vào như vậy để làm gì, không lẽ lại muốn cưới hết về phủ? Ngài hỏi qua bọn họ có đáp ứng chưa?

Vô ngữ thì vô ngữ nhưng Lộ nhi vẫn mở miệng giải đáp vấn đề của Lạc Tử Dạ: " Mỹ nam tử nổi danh còn có thất hoàng tử của chúng ta..."

" Đó là thân huynh đệ, không thể mơ ước! Người tiếp theo!" Lạc Tử Dạ tiếp tục khởi động bút chờ nàng nói tên tiếp theo.

Tiểu tâm của Lộ nhi lại cẩn thận nói tiếp: " Còn có Hiên Thương hoàng đế bệ hạ, nghe nói dung mạo như u lan thâm cốc, phong lưu ưu nhã. Tên, tên..." tên nàng đương nhiên không dám nói!

Lạc Tử Dạ nghe đến đây thì thực tuỳ tiện nhìn Hiên Thương Dật Phong một cái, mở miệng nói: " Hắn là hoàng huynh của ngươi đi? Hắn kêu là gì?"

Khoé miệng Hiên Thương Dật Phong co rút một trận, không biết đầu óc có phải thuận tiện co rút theo không mà hắn lại mở miệng trả lời: " Hiên Thương Mặc Trần!"

Diêm Liệt lúc này đã cực kì khẩn cấp mà nhìn Lạc Tử Dạ lại nhìn về phía Phượng Vô Trù, đến giờ đã có tên của Hiên thương hoàng đế rồi, sao vẫn chưa thấy có tên của vương đâu? Nhìn xem sắc mặt kinh khủng này của vương đi...!

Lạc Tử Dạ sau khi viết xong thì chép chép miệng, mở miệng nói: " Ân, còn gì nữa không? Để gia đem tất cả mỹ nam tử đều viết lên, chắc cũng có thể ở cùng một cái, đúng không?"

Nàng vừa nói xong lời này thì Lộ nhi câu mày suy tư trong chốc lát, nang cảm thấy thái tử đã quên ghi mất trên của người vô cùng quan trọng, hơn nữa nàng mơ hồ có dự cảm người bị thái tử quên mất tên cực kì không dễ chọc,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui