Edit: nule, mô mô
Đầu Lạc Tử Dạ ngốc một trận, cảm thấy tình tiết chuyện xưa có điểm thái quá, còn có điểm ngoài tầm kiểm soát, không thể coi là đặc biệt mĩ diệu nhưng cũng tuyệt đối không khiến người chán ghét!
Nàng còn chưa kịp tiêu hóa xong cái tình huống trước mặt, hai tay hữu lực của hắn liền chậm rãi chống ở hai bên tường phía trên đầu nàng, đem nàng vây lại trong phạm vi của hắn! Hôn trụ nàng môi, lúc bắt đầu mang theo điểm thử, dao động, sau đến xâm chiếm, công kích, đoạt lấy!
Thế cho nên, hô hấp đều thô nặng hơn.
Hôn một người nam nhân, cũng không có ghê tởm giống như trong tưởng tượng của hắn, ở sâu trong nội tâm cũng không có bất luận cảm giác kháng cự gì, tựa như chỉ là hôn thôi, bất quá liền cảm thấy phù hợp, cảm thấy người mình bị vây khốn, giống như trời sinh nên phối hợp cùng hắn làm loại sự tình này! Thân mật tiếp xúc, giao triều......
Hắn trước mắt muốn làm sự tình này với Lạc Tử Dạ, nên liền làm thôi. Trước nay Nhiếp Chính Vương điện hạ luôn cư xử theo nguyên tắc nhất quán, muốn, liền đi lấy.
Diêm Liệt ở cách đó không nhìn thấy thở dài một hơi thật sâu, yên lặng mà quay đầu, phất phất tay. Ý bảo tất cả mội người cùng hắn đi ra ngòa! Trong đại điện toàn bộ người đều giống như Diêm Liệt biểu tình cứng đờ như tang thi, cùng hướng ngoài cửa mà đi.
Tiếng lòng của Diêm Liệt------ hắn biết là chính mình nên nhắm mắt lại sớm một chút, miễn phải nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta đau đớn muốn chết, tam quan đảo lộn, thần kinh hỏng mất.
Mặt khác tiếng lòng bọn hạ nhân------bọn họ nhất định là hoa mắt, trước nên đi ra ngoài tẩy sạch lại đôi mắt.
Mà Lạc Tử Dạ sau khi sửng sốt hồi lâu rốt cuộc cũng phản ứng lại! Chợt giận giữ, hung hăng cắn một ngụm vào lưỡi hắn, người hắn cứng lại, cặp mắt câu người khóa trụ ánh mắt nàng. Mắt hắn rất đẹp, liền nhìn như vậy, cơ hồ làm người ta cam tâm tình cùng hắn trầm luân vào ma đạo. Nhưng hiện giờ Lạc Tư Dạ cũng không có quá nhiều cao hứng, hoặc có thể nói là rất tức giận, vì vậy cặp mắt hoa đào cũng nheo lại có chút giận giữ!
Tự nhiên hắn cũng cảm nhận được nàng phẫn nộ, bất động, đôi môi cũng không có rời khỏi môi nàng.
Lẳng lặng đối diện, không nói một câu.
Hắn đang chờ nàng nói truyện!
Mà lúc này Lạc Tử Dạ cũng coi như hoàn toàn hiểu được ý tứ của tên hỗn đản này, hắn là cảm thấy càng ngày càng thích nàng cho nên liền hôn, nhưng là nàng có đồng ý sao? Đặc biệt còn có một chút cổ quái, hiện giờ ở trong mắt hắn bọn họ là hai cái nam nhân mà? Nhận thức điều này khiến nàng nhíu mày liền trực tiếp dò hỏi: "Nhiếp Chính Vương điện hạ, dưới tình huống bình thường, phương thức biểu đạt sự yêu thích của ngài đều là cái dạng này sao?"
Nàng vừa dứt lời, thanh âm cao ngạo chấn động của hắn liền chậm rãi vang lên: "Chỉ có đối với ngươi như thế!"
Lạc Tử Dạ: "......" Cho nên nàng hẳn phải tỏ ra vinh hạnh? Nàng thừa nhận dung mạo của Phượng Vô Trù cực kì phù hợp với tiêu chuẩn theo đuổi mĩ nam của nàng, nhưng với tính nết này, làm người ta hoàn toàn không thể nhẫn nhịn, căn bản không phải là người bạn trai tốt! Đặc biệt là hành động lúc nãy của hắn đối với nàng, có lẽ cũng chỉ là nổi lên tâm tình đùa bỡn sủng vật. Nếu nàng thực sự theo đuổi hắn, thì sẽ chết không có chỗ chôn!
Vươn tay tính đem hắn đẩy ra, còn tự nhắc nhở trong lòng, đối phương tốt xấu gì cũng có ơn cứu mạng đối với mình, chuyện này nàng liền đại nhân đại lượng không so đo với hắn!
Nhưng mà nàng còn chưa kịp đem tay hắn đẩy ra. Hắn liền tiến tới, càng hôn sâu hơn.
Cánh tay dài chế ngự vòng eo nàng, đem nàng ôm vào trong ngực. Lần hôn này so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, như muốn đem đầu lưỡi của nàng đều rút ra. Nhưng mà cùng với hôn này hắn còn cảm nhận được trong cơ thể xao động, cùng với chậm rãi đánh lui dòng nước lạnh trong người!
Hành động của Lạc Tử Dạ bị một bàn tay hắn chế ngự, giữ trên đỉnh đầu không thể động đậy!
Mà cái chân dài của hắn cũng chen vào giữa hai chân đem nàng chôn chặt, làm nàng tính đem chân đá hắn tiểu "Chít chít" cũng không thể! Nàng há mồm muốn nói: "Ngô......"
Một chữ nói ra, kết quả lại thuận lợi cho hắn công kích, làm mắt nàng suýt nữa phun ra lửa! Tiện nhân này!
Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi hôn trong chốc lát bỗng nhiên dừng lại, cũng thối lui vài phần.
Trên thực tế hắn là đang thử, nếu dừng lại thì hàn độc trên người sẽ biến mất, hay vẫn tiếp tục rít gào! Nhưng mà hắn vừa mới rời khỏi môi nàng thì cái loại đau đớn quen thuộc này lại một lần nữa nổi lên, làm ánh mắt hắn nhìn Lạc Tử Dạ càng thêm nóng rực, giống như muốn đem nàng sống sờ sờ ăn sạch.
Lạc Tử Dạ lập tức liền cảm thấy quần lót mình đều ướt, không biết là đái ra quần hay là như thế nào. Ở trước mắt hắn duỗi tay múa máy vài cái, ý đồ đem lí trí của hắn tìm về, bởi vì nàng xác định trăm phần trăm, trươc mắt nàng không phải đối thủ của hắn, nếu như hắn nổi điên, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Nàng nuốt một chút nước miến, mở miệng nhắc nhở: "Nhiếp Chính Vương điện hạ, ngài có thể bình tĩnh suy xét một chút! Nhìn cho rõ, gia là một nam nhân, nói không chừng "lão nhị" của gia so với ngươi còn hùng tráng hơn, ngươi thực sự xác định phải làm chuyện xấu xa như vậy sao?"
Hắn hơi sửng sốt một chút, sau liền trầm giọng cười ha hả.
Cười một lúc lâu sau mới đột nhiên ngừng lại, bỗng nhiên bắt lấy tay Lạc Tử Dạ, u quang lay động, thanh âm ma mị mang theo hương vị khiến người ta trầm luân: "Cô có thể cho ngươi một cơ hội, nhìn xem ai hùng tráng hơn!"
Lạc Tử Dạ hơi nhếch khóe miệng, được, để xem hắn cao như vậy, cường tráng như vậy thì hẳn là vật kia sẽ không nhỏ! Bởi vì ở kiếp trước, các nàng tính tình táo bạo lại đáng khinh còn thích tính kể lão đại, lúc trước nàng cùng với Yêu Nghiệt, Dạ Mị từng bàn luận qua, nam nhân chim chóc kì thật rất ảnh hưởng đến khí chất, nếu nam nhân mà nhỏ thì đều sẽ cảm thấy tự ti. Cho nên nhìn bộ dạng này của Phượng Vô Trù, hoặc là vật kia thực sự rất siêu phàm còn không chính là hắn tự ti đến mù quáng.
Nàng cảm thấy khả năng do hắn tự tin mù quáng là không lớn.
Nàng đem thủ đoạn của mình bày ra, nói: "Ta cảm thấy đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây là hai ta đều là đàn ông, ngươi nếu có nhu cầu có thể suy xét đổi một cái nữ nhân, gia liền không ý kiến!"
Dùng ngón chân cũng biết, biểu hiện bình thường của Phượng Vô Trù đích thực không khác gì ngạo kiều nữ vương thụ, nhưng trong xương cốt là cái quỷ súc công, hơn nữa tám phần là rất ham thích! Việc này cùng lí tưởng muốn áp đảo mĩ nam của nàng căn bản là trái ngược, cho nên Phượng Vô Trù tuyệt đối không được!
Nàng tưởng nói ra lời này sẽ có hiệu quả. Kết quả hắn lại đem cổ tay nàng nắm càng chặt, không để nàng tránh thoát! Dung nhan mê hoặc người kéo lại gần, nói: "Cô muốn tìm ai liền đến phiên ngươi làm chủ?" Thanh âm ma mị gợi cảm, ngữ khí lộ ra vẻ chân thật, đáng tin.
Lạc Tử Dạ nghẹn họng, tự nhiên trong một giây đồng hồ cảm thấy không có biện pháp phản bác lại hắn.
"Ngươi muốn tìm ai không đến phiên ta làm chủ, nhưng là không muốn người ngươi tìm đến là ta, điểm này chắc ta có thể làm chủ đi?" May mắn là ở thời điểm này đấu óc nàng vẫn thanh tỉnh, có đủ năng lực phản kích lại!
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nói: "Ngươi là người của cô, cho nên cô có tìm đến ngươi hay không cũng không tới phiên ngươi làm chủ!"
"Ta làm cái muội ngươi" Lạc Tử Dạ nghĩ nhảy dựng lên đánh hắn!
Nhưng mà bởi vì chân nàng đang bị vây giữa ai chân hắn nên khi nhảy lên, bỗng nhiên đụng phải một thứ. Mặt nàng trắng bạch, hắn giữa mày giậm sâu thêm một chút, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng trầm thêm vài phần!
Cảm giác này là cái gì, Nhiếp Chính Vương điện hạ không ngốc, hắn tự nhiên hiểu rõ. Nhưng mặc dù hiểu rõ hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn cũng không coi là thanh tâm quả dục, nhưng thường thường hắn có thể dễ dàng khắc chế, cũng giữ mình trong sạch. Nhưng đối với Lạc Tử Dạ, hắn cảm thấy có một chút đồ vật cùng cảm xúc đều có chút mất khống chế, cho nên tự chủ thường ngày của hắn tựa như cũng ngày càng mỏng, như sắp hóa thành mãnh thú rất muốn cắn nuốt hết thảy! Nhưng rõ ràng đối phương cũng là cái nam nhân.
Nhìn ánh mắt hắn, Lạc Tử Dạ động cũng không giám động một cái! Bởi vì nếu trước mắt nàng là người khác, đối phương có lẽ sẽ khắn chế một chút, nhưng mà lấy hiểu biết của nàng về Phượng Vô Trù, gia hỏa này trước nay đều là nghĩ muốn làm liền làm, hoàn toàn không hề cố kỵ, chịu khắc chế mới là lạ! Cho nên tỉ lệ xảy ra vấn đề này là rất lớn!
Nàng nuốt một ngụm nước miến, cảnh giác mà kéo kéo áo ngoài trên người mình!
Lại nói áo ngoài của hắn nàng mặc vào nguyên bản lớn hơn rất nhiều. Hắn so với nàng cao lớn hơn không ít, giờ phút này nhìn hành vi của nàng lại càng cảm thấy nàng nhỏ bé. Nhỏ bé đến mức khiến người ta muốn......chà đạp!
Lạc Tử Dạ tự nhiên cũng chú ý tới dục vọng chiếm hữu trong mắt hắn ngày càng tăng, kéo một chút quần áo liền làm Phượng cầm thú càng thêm kích động. Nàng cảm thấy câu chuyện này thập phần bi thương, hơn nữa còn khiến nàng câm nín không biết nói gì! Nàng bắt đầu ý đồ đàm phán: "Nhiếp Chính Vương điện hạ, ngươi cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì hai chúng ta có thể chơi đùa vui sướng sao?"
Hắn nhíu mày, ánh mắt mang theo chút khinh miệt cùng không thèm để ý, thanh âm lãnh đạm chậm rãi vang lên: "Cô không để bụng có thể chơi đùa vui sướng hay không, cô chỉ cần có thể tiếp tục tùy tâm sở dục moah moah như vậy là đủ rồi!"
"Than bùn" Lạc Tử Dạ nhịn không được chửi tục! Nếu như trước mắt người bị tàn phá không phải là nàng, nàng sẽ cảm thấy Phượng ngạo kiều này có điểm rất đáng yêu! Nhưng là trước mắt......
Nàng sắc mặt vặn vẹo nửa ngày trái lại cũng không có phản khoáng vô ích, chỉ nhìn hắn cưới lạnh: "Ngươi tốt nhất buông ta ra, bằng không ta đảm bảo ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay" Sự nhẫn nãi của nàng cũng đến giới hạn rồi! Còn tùy tâm sở dục moah moah, cái này đúng là mơ tưởng......
Nàng nói xong lời này, bởi vì phẫn nộ mà trên khuôn mặt xinh đẹp khó phân nam nữ chậm rãi lộ ra vẻ tức giận! Cặp mắt bởi vì lộ ra ánh sáng khiêu khích cho nên càng sáng đến lợi hại!
Vươn tay kiềm trụ hàm dưới nâng lên mặt nàng dùng cặp mắt ma đồng tinh tế đánh giá, chậm rãi bình luận: "Lạc Tử Dạ, cô thực thích biểu tình này của ngươi!" Thanh âm ma mị mang theo mãnh liệt dục vọng.
Không chỉ là thích, càng muốn chiếm hữu.
Lạc Tử Dạ nghe xong lời này, một bên ý đồ muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của hắn, một bên thực thành khẩn mà kiến nghị nói: "Nếu ngươi thực sự thích cái biểu tình này, có thể hảo hảo suy xét đối với gương mặt mình một luyện tập một chút, một thời gian sau biểu tình của ngươi so với ta càng thêm thích hợp!"
Nàng bỗng nhiên có điểm hối hận, sớm biết như vậy liền không cần hơn nửa đêm chạy đi tìm hắn! Gia hỏa này cũng không biết bị cái quỷ gì, bình thường nhìn thấy nàng luôn thích tìm phiền toái nhưng hôm nay giống như cái mãnh thú động dục!
Hắn nghe xong cũng hoàn toàn không để ý càng không để trong lòng. Nhưng thanh tuyến bỗng trở nên trầm thấp: "Lạc Tử Dạ, cô yêu cùng dục đều rất cường liệt! Những thứ mà ngươi kiêu ngạo nếu không chiếm được, cô sẽ phá hủy nó! Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ lời cô!"
Hắn nói ra lời này tương đương chặt đứt ý đồ của Lạc Tử Dạ.
Giờ phút này hắn từng bước lấn tới cũng khiến nàng càng thêm không thể chịu đựng, hiện giờ hắn giám nói ra lời nói cảnh cáo nàng này! Nàng cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nhướn mày mở miệng: "Phá hủy? Cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không! Phượng Vô Trù, ta cũng nói cho ngươi biết trên đời này có một số thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể hủy đi, đó là cốt khí thà gãy chứ không chịu cong, vĩnh viễn không cúi đầu!"
Cặp mắt hoa đào phong lưu trời sinh lộ ra chút lạnh lẽo, mang theo hương vị nghiêm túc cùng bất khuất. Bộ dạng đó đã có thể dễ dàng bắt được tâm hắn, khiến hắn không thể khống chế tim đập mạnh!
Lúc sau bỗng nhiên thần sắc hắn nhu hòa lên. Thấy ánh mắt của Lạc Tử Dạ, trước mắt vẻ mặt xâm chiếm đoạt lấy nhiều thêm vài phần mềm mại thương tiếc, chậm rãi hỏi: "Lạc Tử Dạ, nếu cô đối với ngươi tốt hơn một chút, thái độ của ngươi có phải sẽ mềm hóa một chút hay không?" Thanh âm lãnh đạm trầm thấp mang theo nhàn nhạt ý thử.
Lạc Tử Dạ nhíu mày, phòng bị nhìn hắn, cũng không rõ hắn vì cái gì mà hỏi như vậy, ở trong ấn tượng của nàng hắn tựa hồ rất chán ghét nàng! Vì vậy nàng liền trực tiếp hỏi: "Nguyên nhân?"
Vì sao hắn bỗng nhiên lại hỏi nàng như vậy cùng với nguyên nhân hắn muốn nàng thái độ mềm hóa đi là gì?
Ngoài cửa, Diêm Việt nghe nàng hỏi vậy cũng vểnh tai lên nghe! Mong trời xanh phù hộ, vương sẽ không nói ra cái gì khiến hắn phải trượt chân, hơn nữa tiếp tục cùng bạn tốt "Thảo lê nai" tự do tự tại chơi đùa......Tuy rằng hắn cũng đã mơ hồ đoán được nguyên nhân!
Đơn giản là vương đã động tâm, vương coi trọng Thái tử, vương...... Cứ như vậy hắn có ý nghĩ muốn tự đánh ngã mình, kết quả bên trong truyền tới thanh âm làm hắn cảm thấy chình mình có nỗ lực một vạn phần cũng khó có thể từ trên đất bò dậy.
Bởi vì sau khi trầm mặc trong chốc lát, Nhiếp Chính Vương điện hạ mở miệng nói: "Bởi vì cô không hi vọng sủng vật của mình quá mức ầm ĩ, quá mức không nghe lời, cũng đặc biệt thích chọc giận cô!"
Lời này của hắn khiến cho Diêm Liệt phải dựa khung cửa một cách khó khăn. Ổn định được thân thể liền bắt đầu lo lắng cho EQ thấp đến cảm động của chủ tử nhà mình.
Hai huynh đệ ma tà cùng ma già liếc nhau, tuy rằng thời gian bọn họ đi theo vương không lâu bằng Diêm Liệt đại nhân, nhưng bọn họ cũng biết được rất nhiều chuyện. Nhưng từ sự tình hôm nay bọn họ cũng đã có thể nhìn ra được rất nhiều manh mối. Hai người nhìn nhau được một lúc thì lập tức lấy lại được biểu tình nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước nhưng trong lòng cũng sâu sắc mà sầu khổ về độ cao EQ của vương!
Bởi vì lời này của vương đã hoàn toàn chọc giận thái tử rồi!
Quả nhiên, sau khi Lạc Tử Dạ. Ghê xong lời này thì khoé miệng bắt đầu có rút nhẹ, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hai thảo nê mã vào thể như điên chạy qua, sau đó lại tung tăng chạy lại cùng với Quả Quả. Trong mắt của trên này đã hoàn toàn coi nàng như sủng vật mà đối đãi, dù nàng có cố gắng đến đâu để gỡ đi cái danh hiệu này cũng không thể thành công nổi!
Nỗ lực đè xuống lửa giận trong lòng mới có thể khiến nàng trấn định hơn không ít, dùng một loại ngữ khí tương đối bình thản nói chuyện với hắn: " Phượng Vô Trù, có lẽ trò thế giới của ngươi, ngươi đã quen cao cao tại thượng, quen với không ai chống đối mình, quen với việc đoạt lấy. Nhưng thật xin lỗi, chuẩn tắc của ngươi sẽ không thể áp dụng lên người ta được! Nếu ngươi thật sự hi vọng thái độ của ta sẽ mềm nhẹ hơn thì việc đầu tiên là ngươi phải học được cách tôn trọng người khác!"
Nàng vừa thốt ra lời này thì đôi lông mày rậm của Nhiếp Chính Vương điện hạ nhướn lên, độ cung hoàn mĩ khiến cho người ta cảm thấy có sự khinh miệt trong đó, âm thanh ma mị chậm rãi vang lên: " Lạc Tử Dạ, cô thấy ngươi hẳn là cũng hiểu được. Hai chỗ tôn trọng này không phải là người khác vô duyên vô cớ tặng ngươi, mà ngươi phải tự dựa vào chính mình mới có thể khiến người khác tôn trọng!"
Về điểm này thì sẽ không có một ai thấu hiểu hơn hắn. Để leo lên đến địa vị cao thì không ai là không phải trả giá, chỉ có cái giá ấy là nhiều hay ít thôi. Mà để đạt được sự tôn trọng thì bắt buộc phải tự mình tiến lên thôi!
Hắn nói xớn lời này thì thấy Lạc Tử Dạ vẫn đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt liền lại trầm giọng mở miệng: " Thân phận, quyền thế, tiền bạc có thể chiếm được sự kính sợ cùng ngưỡng mộ của mọi người. Nhưng chi duy nhất tôn trọng thì phải dùng thực lực mới lấy được! Người khác không tôn trọng ngươi thì ngươi cho rằng người ta không có giáo dưỡng nhưng trên thực tế chỉ là việc ngươi không hề đáng giá để tôn trọng trong mắt người ta thôi!"
Lời này của hắn khiến cho Lạc Tử Dạ phải sửng sốt. Trong lòng không nhịn được mà chấn động một phen.
Nàng thừa nhận mấy câu nói vừa rồi của hắn khiến cho nàng hiểu ra được không ít. Thế giới này từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé. Nếu ngươi muốn đạt được sự tôn trọng của người khác thì tất nhiên phải tự mình nỗ lực. Chính mình không có bản lĩnh sẽ khiến cho người ta khinh thường, làm người ta cảm thấy không xứng đáng để tôn trọng. Nếu xuất hiện tình huống như vậy thì người ta có lẽ nên suy nghĩ xem nên đề cao chính mình như nào để làm thấy đổi nhận biết của người khác về mình, bằng vào nỗ lực của bản thân mà đạt được sự tôn trọng.
Mà không phải ở đấy mà trách mắng nhân gia quá ác liệt, trách mắng nhân gia không có giáo dưỡng mà không tìm nguyên nhân từ trên chính bản thân mình.
Nàng im lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt của hắn. Đôi mắt của hắn rất đẹp, làm cho người khác chỉ cần liếc qua một lần thôi có thể nhớ mãi không quên. Làm nàng cảm thấy không biết nếu đôi mắt này nhìn nàng tán thưởng thì sẽ như thế nào?
Sinh ra loại chờ mong này không phải là vì nàng thích hắn hay là vì có ý tưởng không nên có gì với hắn. Mà bởi vì nàng rất thích đôi mắt này của hắn, thích nhìn đến đôi đồng tử cao cao tại thượng của hắn. Đại để, đến lúc lấy được sự tôn trọng của Phượng Vô Trù thì lúc ấy cũng là lúc cả thiên hạ sẽ phải tôn trọng nàng.
Lạc Tử Dạ bỗng nhiên cong môi cười cười, thoạt nhìn phi thường mãnh liệt, cũng vực kì tự tin, chậm rãi nói: " Phượng Vô Trù, ngươi nhất định sẽ nhìn thấy một ngày như vậy! Hơn nữa ta tin tưởng, ngày đó sẽ không quá xa đâu!"
Từ biểu tình của nàng hắn có thể đoán được những câu này của nàng không phải là nói đùa. Có lẽ là ngày mai hắn có thể thấy nàng chen chân vào trong triều hoặc cũng có lẽ một thời gian sau nàng sẽ đứng ở mặt đối lập với hắn.
Con rối thái tử cùng với người quyền khuynh thiên hạ Nhiếp Chính Vương điện hạ tranh quyền đoạt thế. Việc này ở trong mắt của bất kì người ngoài khác thì đều được xem như là trò hay.
Lạc Tử Dạ muốn bắt được về trong tay thực quyền của thái tử, mà hắn, lại là một trong những chướng ngại vật quan trọng mà nàng phải vượt qua. Nhưng Nhiếp Chính Vương điện hạ sau khi nghĩ đến đây thì tựa hồ cũng không quá để ý, hắn chủ động dời đề tài, mở miệng nói: " Tiểu Minh Tử đối với ngươi tựa hồ rất quan trọng?" Nếu như không quan trọng thì Lạc Tử Dạ cũng sẽ không nhảy vào biển lửa cứu hắn!
Lạc Tử Dạ gật đầu: " Tất nhiên là rất quan trọng!"
Nàng vừa nói ra câu này khiến cho ánh mắt của hắn sâu hơn vài phần. Trong đôi mắt tuyệt đẹp có tia sáng xám xịt xoẹt qua không biết là đang nhắc nhở hay vẫn là đang cảnh cáo. Bàn tay to trượt nhẹ qua sợi tóc của nàng, mở miệng nói: " Lạc Tử Dạ, làm sủng vật của cô nên cô sẽ nhắc nhở ngươi một câu, ở địa vị hiện tại của ngươi tốt nhất là không cần tin ai. Chuyện của Định Viễn đại sư cô nghĩ là ngươi cũng chưa quên được!"
Nàng mơ hồ cảm thấy Phượng Vô Trù đang muốn nói đến cái gì nhưng cũng không quá suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Cau mày lại, một tay đem bàn tay to lớn đang vân vê sợi tóc của mình đẩy ra. Biểu tình ghét bỏ có phần không kiên nhẫn, mở miệng dò hỏi: " Ngươi đây là đang ám chỉ hay chỉ là nhắc nhở?"
Lời này của nàng vừa ra khiến cho cặp mắt yêu mị của hắn hiện lên một chút ý cười, hắn không đáp lại lời này. Rực này là cho Lạc Tử Dạ có điểm phiền lòng, nàng biết hiện tại hắn không trả lời thì sau này cũng sẽ không trả lời. Bởi vì trong mắt hắn, hắn đã làm đến mức nhắc nhở như vật rồi, nếu nàng còn tiếp tục truy hỏi mà không tự mình lĩnh hội thì nàng cũng quá ngu xuẩn rồi! Mà đối với những người ngu xuẩn như vậy thì hắn cũng lười nhắc lại lần nữa!
Cho nên nàng cũng không hề tiếp tục hỏi mà tính toán quay về. Cẩn thận mà load lại một chút.
Dùng ánh mắt liếc hắn một cái biểu thị hắn buông nàng ra. Đồng thời cũng mở miệng: " Nhiếp Chính Vương điện hạ, gia đã thăm hỏi ngươi xog cũng như xác định được ngươi không hề có việc gì, ngươi có phải nên buông tay ra để gia đi về hay không? Còn việc thiếu nhân tình của ngươi, gia đảm bảo nếu như có cơ hội thì nhất định sẽ trả lại!"
Lời này của nàng vừa ra, cặp mắt cửa hắn mị đi một chút, mở miệng nói: " Ai nói với ngươi là cô không có việc gì?"
Hàn độc trong cơ thể vẫn đang tiếp tục va chạm, còn thái sao hắn lại không tiếp tục ôm, hôn nàng thì chẳng qua hắn đang áp chế mà thôi!
Từ sắc mặt của hắn Lạc Tử Dạ cũng có thể thấy được hắn đang cố gắng khắc chế cái gì đó. Nhưng nàng cũng rất rõ ràng nàng không thể giúp đỡ được hắn cái gì. Đang lo lắng không biết nên dùng hình thức tốt đẹp gì cũng như không chọc tức hắn mà biểu đạt một câu nói linh tinh: " Dù sao ta lưu lại đây cũng không giúp được gì, không bằng cứ về đi rồi nói.."
Diêm Liệt đứng ngoài cửa nhịn không được mà mở miệng: " Vương, hiện tại thuộc hạ nên phái người đưa thái tử trở về sao?"
Câu này của hắn vừa rơi xuống, Lạc Tử Dạ lập tức cảm tạ câu nói đưa tiễn này của hắn, xoay người tính toán chạy. Kết quả cổ áo phái sau đã bị người xách lên. Nhiếp Chính Vương điện hạ xách theo nàng đi nhanh vào sâu trong tẩm điện, thanh âm lạnh lùng chậm rãi đè xuống: " Không cần! Tối nay cô muốn thị tẩm thái tử!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...