Bảo Bối

“A ──! !”

“A!”

Đang lúc mơ ngủ, Tiểu Bảo bị tiếng quỷ kêu đột nhiên truyền đến làm tỉnh lại , tiểu Bối ở trong lòng cậu cũng nghe được, chi chi kêu lại hướng vào trong lòng cậu rụt lui. Một thân mồ hôi lạnh ngồi ở trên giường, Tiểu Bảo nghĩ rằng mình nghe lầm , cậu đã đi miếu cầu bùa đuổi quỷ, quỷ làm sao còn có thể đến ni?

“A! !”

“A!”

Lại là ẩn ẩn một tiếng quỷ kêu thê lương, mắt Tiểu Bảo trừng lớn đến không thể nào lớn hơn. Quỷ kia kêu hảo thê thảm, giống như bị quăng vào trong nồi mà tạc (giã, nổ,..). Trên sách có ghi, Diêm La vương sẽ đem bọn quỷ xấu xa quăng vô nồi chảo. Tính tính ngày, hình như đã đến nửa tháng!

Lần này không ngủ được, Tiểu Bảo lại thực sợ hãi. Hai hàm răng cậu run run mò xuống giường, run run tìm được hỏa chiết (mồi đánh lửa), run run điểm đèn. Phòng trong nháy mắt sáng lên, Tiểu Bảo nhẹ phun ra một hơi. Đều nói quỷ sợ lửa, điểm lên ngọn đèn thì cậu sẽ không sợ quỷ tìm đến.

“Chi chi chi”, Tiểu Bối nhiều lần bị dọa phẫn nộ ở bên giường giơ chân. Tiểu Bảo nâng ngọn đèn đi đến bên giường, đem ngọn đèn phóng lên trên, cậu quỳ gối bên giường vươn người ra nhìn lại. Mấy lá bùa màu vàng còn êm đẹp trên mặt đất a, thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ quỷ không sợ bùa sao? Cứ thế một lát sau, Tiểu Bảo lại ẩn ẩn nghe được tiếng quỷ kêu thê lương, nghe qua lại thật đáng thương như vậy, Tiểu Bảo không khỏi động lòng trắc ẩn.

“Quỷ?” Nho nhỏ kêu lên một tiếng, Tiểu Bảo ôm chặt tiểu Bối, ngô, quỷ không trả lời cậu.

“Quỷ? Tiểu, Bảo.” Ta là Tiểu Bảo. Quỷ vẫn là không trả lời.

Đợi trong chốc lát, ẩn ẩn từ dưới sàng lại truyền đến tiếng quỷ kêu, Tiểu Bảo nhíu mày, số lần quỷ kêu lần này hình như nhiều hơn so với dĩ vãng a, hơn nữa nghe qua càng thống khổ.

“Quỷ? Ngươi, đi ra.” Tiểu Bảo lại một lần nữa thử cùng quỷ nói chuyện, nhưng quỷ vẫn không có hiện thân. Tiểu Bảo chớp chớp mắt, đột nhiên trước mắt sáng ngời, a! Có bùa ở đây a! Quỷ đương nhiên không dám ra đây!

Buông ra tiểu Bối, Tiểu Bảo chui vào dưới giường đi lấy bùa. Nhưng sau khi đi vào, cậu lại chắn lấy ánh sáng của ngọn đèn nên xem không quá rõ ràng . Tiểu Bảo một tay đem ngọn đèn lấy lại, một tay rất nhanh đem bùa tháo xuống. Có một lá bùa bị cậu đặt ở sâu bên trong, cậu cố gắng vươn tay đi lấy.


“Lạch cạch”, có cái gì đó rất nhẹ vang một tiếng, tay lấy bùa của Tiểu Bảo chợt dừng lại .

Di? Tiểu Bảo sờ sờ chung quanh.

“Lạch cạch”, lại là một tiếng, Tiểu Bảo trừng lớn mắt.

“Tiểu Bối!” Tiểu Bảo kêu sợ hãi, tiểu Bối lập tức chui vào. Tiểu Bảo đem ngọn đèn lấy đến trước mặt, trừng mắt nhìn viên gạch phía dưới lá bùa. Lần này cậu vừa cẩn thận đè lên khối gạch kia, “Lạch cạch” “Lạch cạch”, gạch phát ra thanh âm không đều. Tiểu Bảo thở dốc vì kinh ngạc, khối gạch này là cửa!

“Chi chi chi!” Tiểu Bối cũng phát hiện. Móng vuốt của nó dễ dàng lọt vào khe gạch, rồi mới dùng sức. Chỉ thấy gạch bị nâng lên một chút, lại rơi trở về. Gạch rất cứng , tiểu Bối lấy không ra.

Tim Tiểu Bảo đập bịch bịch, tiểu Bối lại thử vài lần vẫn là cạy mở không được. Tiểu Bảo ngăn lại tiểu Bối, khe khẽ nói: “Chờ.” Rồi lại rất nhanh đi ra ngoài gầm giường.

Từ trong phòng tìm ra cái cuốc nhỏ trồng hoa của mình, Tiểu Bảo lại rất nhanh chui vào gầm giường. Có cái cuốc cũng thuận tiện hơn, rất nhanh, Tiểu Bảo cùng tiểu Bối liền cạy lên khối gạch dày nặng, mà Tiểu Bảo cũng ngây ngẩn cả người.

“Ô…” Thanh âm quỷ kêu từ ám đạo tối đen bên dưới lớp gạch truyền ra so với trước kia đều rõ ràng hơn, cả người Tiểu Bảo nổi da gà theo ám đạo tràn đầy hàn khí.

“Tiểu… Bối…” thanh âm Tiểu Bảo đều trở nên nhẹ nhàng.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối rống giận nhảy đến trong lòng Tiểu Bảo, lông toàn thân đều dựng đứng.

“Hư!” Che lấy miệng tiểu Bối, Tiểu Bảo sắc mặt trắng bệch cắn chặt miệng, quỷ sẽ nghe được!

Ẩn ẩn tiếng kêu thảm thiết của quỷ lại truyền ra, chính là so với vừa rồi đã nhẹ đi rất nhiều, giống như đang cố sức đè nén áp lực. Tim Tiểu Bảo muốn nhảy ra ngoài, cậu ngơ ngác quỳ gối ở cửa ám đạo thầm nghĩ không biết nên làm sao đây.


“Quỷ…” Run rẩy run rẩy.

Không có quỷ đáp lại.

“Quỷ…” Run rẩy run rẩy.

“Ô…” Ẩn ẩn thống khổ.

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tiếp tục chớp chớp mắt. Một tay run run đem ngọn đèn lấy đến gần chút, đi qua thăm dò, ám đạo âm trầm tối đen, cái gì cũng đều không có.

“Quỷ… ?” Không còn run run như ban đầu.

“Ta, là, tiểu… Bảo…” Nổi da gà đi xuống một chút.

“Quỷ… ?” Đem ngọn đèn lấy gần chút, ngô, ám đạo trừ bỏ đất thì chính là đất a.

Lại ẩn ẩn truyền đến tiếng quỷ kêu, Tiểu Bảo da đầu tê dại một thời gian sau mới thoáng khôi phục bình thường. Có phải quỷ đang ở dưới lòng đất bị Diêm La vương tra tấn hay không ni? Nghĩ đến quỷ kêu thảm như vậy, Tiểu Bảo lại không khỏi nổi lên đáng thương cho quỷ. Nghiêng tai nghe rồi nghe, lại thăm dò nhìn nhìn, Tiểu Bảo do dự nửa ngày, hạ quyết định.

“Tiểu Bối, đi.” Đi xem thử.

“Ngô ngô ngô!” Tiểu Bối còn bị ô miệng cái đuôi đều dựng thẳng lên, nó không cần đi! (= =)

“Hư…” Làm cho tiểu Bối không được lên tiếng, Tiểu Bảo buông nó ra, một tay lấy ngọn đèn, một tay lấy qua cái cuốc nhỏ, sau khi ở lối vào xem nửa ngày, cậu dứt khoát đi vào.


“Kỷ kỷ kỷ!” Tiểu Bối bị yêu cầu không thể phát ra tiếng nên thanh âm đã nhỏ giống như chuột kêu. Nó hai tay gắt gao ôm lấy chân trái Tiểu Bảo, bị động mặc Tiểu Bảo kéo vào mật đạo. Tuy rằng nó thực sợ hãi, nhưng nó tuyệt không ly khai Tiểu Bảo!

Mật đạo thực chật hẹp, Tiểu Bảo cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi về phía trước, hơn nữa cậu còn phải cẩn thận không để ngọn đèn ngã, không thể đốt tới mình, cho nên cậu đi rất chậm. Phía cuối mật đạo ngẫu nhiên lại truyền đến thanh âm quỷ kêu thảm thiết, Tiểu Bảo vẫn là sợ hãi , phi thường phi thường sợ hãi, nhưng cậu lại cảm thấy quỷ thực đáng thương. Hơn nữa quỷ tuy rằng luôn dọa cậu, nhưng chưa từng thương tổn qua mình, không có moi ra trái tim của cậu hoặc là trực tiếp cắn thịt của cậu giống như trong sách viết.

Ngay khi Tiểu Bảo cố gắng đi về phía trước, qua hơn nửa ngày cậu mới phản ứng lại là quỷ tựa hồ đã không còn kêu. Tiểu Bảo thả chậm động tác, chẳng lẽ quỷ bị Diêm La vương tra tấn xong rồi? Hay là nói quỷ đã đi rồi? Tiểu Bảo ngừng lại, vậy….cậu có cần phải tiếp tục đi hay không?

“Rầm!”

Thân mình Tiểu Bảo bỗng chốc giật bắn, hình như là thanh âm thiết liên nga. Cậu vễnh tai cẩn thận nghe, ngô… giống như… còn có người đang nói chuyện. Vậy vậy, vậy có cần phải đi hay không ni? Lắc lắc đầu, Tiểu Bảo hạ quyết tâm, tiếp tục đi! Bởi vì mật đạo rất hẹp, tiểu Bối lại gắt gao quấn ở trên đùi cậu, cậu không quay về được!

Lấy lại bình tĩnh, nắm chặt cái cuốc nhỏ, Tiểu Bảo tự cho chính mình dũng khí, lại bắt đầu đi về phía trước. Ẩn ẩn , phía trước có một chút ánh sáng thực mỏng manh thực mỏng manh. Tiểu Bảo nhanh chóng thổi tắt ngọn đèn, trên sách nói nơi có quỷ đều có ma trơi, nói không chừng nơi đó chính là Diêm La điện a, vẫn là không cần bị Diêm La phát hiện mình thì tốt hơn.

Mật đạo rất dài, thanh âm thiết liên cùng tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng , thậm chí còn hỗn loạn rống giận cùng rít gào. Tiểu Bảo càng ngày càng khẳng định phía trước là Diêm La điện , thanh âm Diêm La vương thật đáng sợ a. Cảm giác cách ma trơi đã không còn xa, Tiểu Bảo không dám đi nữa, cậu vẫn là thực sợ hãi, vạn nhất bị Diêm La vương phát hiện đem cậu cùng tiểu Bối bắt đến Diêm La điện thì làm sao đây? Ngày mai cậu còn phải đi dược quán nha.

Ngay thời điểm Tiểu Bảo do dự bất an, một đạo thanh âm tương đối rõ ràng truyền đến: “Ngươi còn không nói sao?”

Lỗ tai Tiểu Bảo giật giật, di?

“Nhiếp Chính, ta vẫn xem ở phân thượng thâm giao giữa ta và ngươi nên đối với ngươi thủ hạ lưu tình, chẳng lẽ ngươi thật muốn ta đào tròng mắt của ngươi, cắt lỗ tai của ngươi, đem ngươi biến thành người không ra người quỷ không phải quỷ ngươi mới bằng lòng nói sao? Hay là ngươi nghĩ rằng ta sẽ không làm như thế?”

A!

Tiểu Bảo thân thể run lên, thanh âm Diêm La vương sao, sao lại, sao lại, lại giống, cha như vậy!

Lỗ tai tiểu Bối thực linh mẫn, nó cũng nghe ra thanh âm Diêm La vương thực quen tai. Nó buông chân Tiểu Bảo ra, chui từ dưới thân Tiểu Bảo, vừa định nói chuyện đã bị người gắt gao bưng kín miệng.

“Hư…” Rất nhẹ rất nhẹ phát ra một tiếng, Tiểu Bảo đẩy đẩy tiểu Bối, làm cho nó tiếp tục đi về phía trước. Tiểu Bối cũng không sợ hãi , thân hình cực nhanh nhảy lên đi về trước. Nắm chặt cái cuốc nhỏ, Tiểu Bảo liền tiến tới phía ma trơi từng chút mỏng manh kia, theo sát ở phía sau tiểu Bối.


“Khụ khụ…” Có người khàn khàn ho khan vài tiếng, ngay khi Tiểu Bảo sắp đi đến nơi tiếp cận ma trơi, cậu lại nghe được thanh âm Diêm La vương rất giống tiếng cha nói chuyện.

“Nhiếp Chính, ngươi đã bị phế đi, Nhiếp gia đao với ngươi đã không còn dùng được. Ngươi còn si tâm vọng tưởng muốn báo thù sao? Ha ha ha… Ngươi nếu không muốn Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt cũng bị ta bắt tới cùng ngươi, ngươi liền nói cho ta biết Nhiếp gia đao đang ở nơi nào!”

“Tê… Tê…” Trừ bỏ tiếng thở dốc thống khổ ra thì không có ai trả lời.

Tiếng thiết liên vang lên, huyết thủy theo đó rơi xuống, toàn bộ mật đạo đều tràn ngập tiếng kêu thê lương thảm thiết của “Quỷ”. Khuất ở một góc chân tường, một người cách một tấm ván gỗ trừng mắt thật to, hoảng sợ nhìn hết thảy lộ ra qua khe hở. Cậu sống chết cắn miệng mình, một tay lại gắt gao che miệng tiểu Bối đang ở trong lòng. Cậu chưa bao giờ sợ hãi như thế, sợ hãi ngay sau đó cậu sẽ bị hù chết.

“Nhiếp Chính! Ngươi còn không muốn nói sao! Ngươi chỉ cần nói, ta không những buông tha Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt, ta cũng sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái. Nói!”

“A ──! !”

Bị quất roi lên “Quỷ” lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, huyết thủy theo xương quai xanh bị đâm thủng chảy xuống dưới. Song chưởng của hắn bị thiết liên xuyên qua trói ở hai bên trên tường. Dưới chân trần trụi, vạn mũi chông nhọn phát ra nhiều điểm hàn quang, vết máu khô cùng máu loãng mới chảy xuống sớm đã ở mặt ngoài chông nhọn bịt kín một tầng lại một tầng huyết y, căn bản nhìn không ra nguyên dạng của chông. Trên người “Quỷ” che kín vết thương cũ và mới, có vài vết thậm chí đã sinh mủ .

Một màn như vậy có lẽ chỉ có ở Diêm La điện mới xuất hiện đi, Tiểu Bảo không thể đem gương mặt dữ tợn kia và mặt cha gắn kết cùng một chỗ. Kia không phải cha cậu, đó là quỷ, là Diêm La vương so với quỷ còn đáng sợ hơn. Cậu kinh ngạc nhìn người đang bị cha tra tấn, hắn thậm chí đã quên nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động trào ra hai mắt trợn to của hắn, cậu nhìn một đầu tóc hoa râm kia, đầy người đều tràn ngập nùng tinh huyết thủy cùng vết thương vì bị cha tàn nhẫn hành hình. Cậu cuối cùng biết quỷ vì sao lại kêu thê thảm như vậy, bởi vì thiết ấn nóng bỏng đang khắc ở trên đùi gầy yếu chỉ còn lại có xương cốt của hắn, bởi vì móc câu cứng rắn đang xuyên qua đùi đem chân của hắn câu lên, bởi vì chỉ cần chút động tĩnh thiết liên liền xả xương quai xanh của hắn đem hắn treo ở không trung. Hai chân chớp lên càng không ngừng nhỏ huyết thủy, từng giọt nhỏ trên bàn chông, biến mất ở trên lớp vảy huyết thật dày.

Tiểu Bảo không biết cha cậu đi từ lúc nào, đến khi tiểu Bối vì hít thở không thông mà từ trong lòng cậu giãy ra há mồm thở dốc thì cậu mới hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện cha đã mất đi bóng dáng. Khố bị nước mắt của mình làm ẩm ướt, Tiểu Bảo nhìn thấy “Quỷ” bị thả xuống dưới, hai chân lại bị dẫm nát trên bàn chông.”Quỷ” cúi đầu, vẫn không nhúc nhích , nếu không phải trong ngực của hắn còn phập phồng yếu ớt thì Tiểu Bảo sẽ nghĩ rằng hắn đã chết.

Nước mắt vẫn là ngừng không được rơi xuống, Tiểu Bảo một chút cũng không sợ hãi , cậu chỉ cảm thấy đau quá đau quá, ngực đau quá. Sờ sờ tấm ván gỗ trước người, Tiểu Bảo dùng sức đẩy đẩy, tấm ván gỗ không hề động. Nắm chặt cái cuốc nhỏ, Tiểu Bảo ở bên cạnh tấm ván gỗ dùng lực bào (cào, đào khoét ). Bào xong lại đẩy, đẩy không động lại tiếp tục bào. Một bên lau nước mắt, một bên bào, Tiểu Bảo cũng không biết mình muốn làm cái gì, cậu chỉ biết là cậu muốn đẩy ra tấm ván gỗ này.

“Phanh!” Cuối cùng, tấm ván gỗ bị đẩy ra, oa ở nơi cửa ra vào, Tiểu Bảo ngơ ngác ngửa đầu nhìn “Quỷ” vẫn đang không nhúc nhích, nước mắt rơi càng nhiều.

────

Ni tỉ: Ta tận lực không đem quang cảnh hành hình viết quá huyết tinh, bởi vì ta cũng chịu không nổi, mọi người tự thân tưởng tượng đi. Muốn thế nào tàn nhẫn thì thế đó.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui