Bảo Bối

Nước mắt cứ như vậy không thể khống chế bừng lên, Lam Vô Nguyệt buông ra dây cương thuận theo đạo tử hoa chạy lên. Bên trong xe, Nhiếp Chính trương miệng, không nhúc nhích như đã chết, chính là trong ngực đều cơ hồ nhìn không thấy phập phồng . Phàm Cốt giống như đang suy nghĩ, cũng không nói. Đến khi Lam Vô Nguyệt trong lúc vô ý phát hiện còn có một đạo tử hoa giao nhau, y tức giận đến đấm mình một quyền, nhất định là y đi lầm đường cho nên mới đuổi không kịp Tiểu Bảo.

Đi đến đạo hoa kia, Lam Vô Nguyệt rất nhanh đi tới bên hắc nhai. Sương mù nơi vách nhai mờ nhạt rất nhiều, có thể tinh tường nhìn đến vách đá. Lam Vô Nguyệt ở bên vách đá quỳ xuống, cố nén bi thương nhìn nhai vực. Bên dưới vách nhai vẫn là sương mù nồng đậm, một giọt lệ của Lam Vô Nguyệt ngã vào trong sương mù dày đặc.

“Tiểu Bảo… Ngươi này, hài tử ngốc.” Tâm chưa bao giờ vì ngoại nhân nào mà đau như vậy. Mỹ mâu Lam Vô Nguyệt hiện lên kiên quyết, y đứng lên, la lớn: “Phàm Cốt, ngươi vừa mới nói nếu ta cũng nhảy xuống ngươi sẽ suy nghĩ nhiều hơn. Tiểu Bảo vẫn là hài tử, ta không thể khiến cho nhóc chết như thế, ta cầu ngươi xem ở một mảnh thành tâm của Tiểu Bảo mà cứu đại ca của ta. Mạng của ta, cho ngươi.”

“Này uy uy !”

Phàm Cốt căn bản không kịp ngăn cản, Lam Vô Nguyệt đã thả người nhảy xuống, tay áo phải trống rỗng theo gió phất lên, chỉ chốc lát sau liền cùng bóng dáng Lam Vô Nguyệt biến mất trong sương mù dày đặc.

“Vô Nguyệt…” Khóe mắt Nhiếp Chính đã hồi lâu chưa xuất hiện huyết lệ.

“Ha ha hả, nhìn không ra các ngươi thật sự là huynh đệ tình thâm nha.”

Lời nói của Phàm Cốt tựa như một thanh chủy thủ, cắm ở ngực Nhiếp Chính.

“Ngươi, không cần lo lắng . Ta không trị .”

Bảo… Vô Nguyệt… Ta cùng các ngươi đi một đạo.

“Không trị?” Ngữ khí Phàm Cốt nghe qua không quá cao hứng, quả nhiên liền nghe hắn nói: “Tên vừa mới nhảy xuống vực ta trước không nói, vậy oa nhi kia thì sao? Nó nhỏ như vậy liền vì ngươi mà chết, ngươi nói không trị sẽ không trị ?”

Nhiếp Chính nản lòng thoái chí, cũng lười quan tâm Phàm Cốt. Tiểu Bảo cùng Tam đệ đều đã chết, hắn cũng không muốn tiếp tục sống . Đều là hắn vô năng, làm liên lụy Tiểu Bảo cùng Tam đệ. Giãy dụa đứng lên, Nhiếp Chính chậm rãi na đến bên cạnh xe, sau đó tiếp tục hướng ra phía ngoài, mặc kệ chính mình sẽ ngã xuống. Hắn muốn đi tìm Tiểu Bảo cùng Tam đệ, hắn muốn cùng bọn họ chết cùng một chỗ. Kiếp sau, hắn còn muốn bọn họ làm huynh đệ của hắn; kiếp sau, hắn muốn hảo hảo mà đau Tiểu Bảo, sủng Tiểu Bảo.

Trong sương mù dày đặc bay tới một hòn đá, nửa thân mình đều treo ở ngoài xe, Nhiếp Chính đã sắp ngã xuống lập tức bị điểm huyệt đạo. Tựa hồ không muốn lại nghe hắn nói ra lời làm người ta không vui, trong sương mù lại bay tới một hòn đá điểm á huyệt Nhiếp Chính.

Bảo! Tam đệ! Huyết lệ từng giọt rơi ở trong bụi hoa, vết thương trên người Nhiếp Chính trào ra huyết.

“Ha, ngươi muốn chết, ta cố tình muốn cho ngươi sống, muốn ngươi cả ngày sống trong thống khổ mất đi thân nhân, oa ha ha ha…” tiếng cười ác liệt của Phàm Cốt quanh quẩn trong sơn lâm.

Một người ẩn ẩn xuất hiện trong sương mù dày đặc, dần dần tới gần xe ngựa. Thân mình Nhiếp Chính treo ở bên xe ngựa nghe được tiếng bước chân, thân mình hắn nháy mắt buộc chặt, một đôi chân to phủ hài rơm giẫm qua bụi hoa. Nhanh tiếp theo, thân mình Nhiếp Chính đã bị đối phương xách lên ném vào xe ngựa, màn xe buông. Trong toàn bộ quá trình, chỉ có một đôi chân rất lớn, một đôi tay rất lớn xuyên qua sương mù dày đặc.

Tiểu Bảo! Tam đệ!

Nhiếp Chính trong lòng tê kêu. Xe ngựa động .

……………..


Đến khi thân thể rơi vào một chỗ mềm mại, Lam Vô Nguyệt cảm thấy kinh hãi. Thân thể nặng nề mà hạ hãm(*), tiếp theo bị bắn lên, Lam Vô Nguyệt lăng không xoay người, hai chân vừa đáp xuống lại bởi vì dưới chân quá mức mềm mại mà y suýt nữa té ngã. Cuối cùng sau khi đứng vững, Lam Vô Nguyệt lúc này mới phát hiện dưới chân lại chính là một cái đằng võng (võng dây leo) thật lớn! Tâm chưa bao giờ nhảy nhanh như vậy, ngửa đầu nhìn lại, sương mù nồng đậm che khuất thiên không, mà sương mù quanh mình lại cực đạm, làm y có thể rành mạch nhìn thấy hết thảy bốn phía. Sau khi khiếp sợ qua đi thì chính là thanh tỉnh, này rõ ràng là Phàm Cốt đùa cợt! Kinh hỉ đánh úp lại, Lam Vô Nguyệt cơ hồ muốn hỉ cực mà khóc . (chú: *hạ hãm: hãy tưởng tượng như lọt xuống dây cao su bị lõm xuống dưới)

Tả hữu xem xét một phen, không có nhìn thấy Tiểu Bảo, tâm Lam Vô Nguyệt lại trầm xuống, vội vàng hô to: “Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!” Hồi âm truyền khắp toàn bộ nhai cốc, Lam Vô Nguyệt không dám đi loạn, sợ lại bỏ lỡ Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo ngươi ở đâu?”

Tay trái Lam Vô Nguyệt đặt ở bên miệng, lớn tiếng kêu. Rõ ràng tả hữu liếc mắt một cái là có thể vọng đến cuối, nhưng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Bảo, y rất sợ Tiểu Bảo không có rơi trên đằng võng.

“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!”

Ngay khi Lam Vô Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, rất xa truyền đến một đạo thanh âm nhu nhuyễn: “Ca ca? Mỹ nhân ca ca!”

Tiểu Bảo! Lam Vô Nguyệt đề khí hướng dến chỗ phát ra tiếng chạy đi. Đằng võng rất mềm mại, chân không tiện mượn lực, Lam Vô Nguyệt đơn giản vọt tới vách đá, mượn sức bật từ khối nhô trên vách đá phi thân qua.

Ước chừng có hơn mười thước, Lam Vô Nguyệt phát hiện Tiểu Bảo đang bị quấn ở đằng võng, tâm cũng rốt cục buông một nửa. Cước bộ bất ổn đi đến bên người Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt trực tiếp cách đằng võng ôm lấy Tiểu Bảo, cánh tay phát run.

“Ca ca… Mỹ nhân ca ca… Ô…”

Tiểu Bảo giống như tiểu nhộng bị dựng thẳng khóa lại bên trong đằng võng, cố gắng đem cánh tay nhỏ bé yếu ớt từ trong mắt võng vươn đến ôm lấy Mỹ nhân ca ca. Mỹ nhân ca ca cũng nhảy xuống , ô ô, Mỹ nhân ca ca sao cũng nhảy xuống .

“Ngươi này!” cảm xúc Lam Vô Nguyệt có thể nói là thay đổi rất nhanh, “Ngươi này hài tử ngốc! Ai cho ngươi nhảy!”

“Mỹ nhân ca ca…” Tiểu Bảo gắt gao ôm Mỹ nhân ca ca, là sợ hãi cũng là an tâm. Cậu cũng không biết mình sao lại nhảy xuống đằng võng.

Ôm trong chốc lát, thẳng đến khi tâm trở xuống ngực, Lam Vô Nguyệt mới buông ra Tiểu Bảo, rút kiếm chém đứt đằng võng đem Tiểu Bảo ôm ra.

Chân Tiểu Bảo vốn đã bất tiện, đằng võng lại thực nhuyễn , cộng thêm vừa mới rồi sợ hãi nên hai chân một chút khí lực đều xuất không được. Gặp được Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo thầm muốn ôm chặt ca ca, không ly khai.

Nhịn không được cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt vỗ vỗ thân thể lạnh run của nhóc, nói: “Chúng ta đi tìm đại ca, Phàm Cốt nhất định sẽ cứu đại ca.”

“A!” Tiểu Bảo ngẩng đầu, trong mắt là nồng đậm kinh hỉ.

Rớt ra cánh tay Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt xoay người ngồi xổm xuống: “Đến, ta cõng ngươi, chúng ta đi tìm đại ca.”

“Ta tự mình, đi.” Tiểu Bảo đẩy đẩy Mỹ nhân ca ca, cậu nặng.


“Mau lên đây!” Lam Vô Nguyệt trực tiếp đem tay trái vòng qua phía sau.

Mỹ nhân ca ca tức giận, trong lòng Tiểu Bảo lại nảy lên ngọt ngào, chậm rãi nằm úp sấp trên lưng Mỹ nhân ca ca, hai tay hoàn trụ cổ y, Tiểu Bảo ngây ngốc nở nụ cười, Mỹ nhân ca ca, rất thương cậu a.

Nắm lấy mạn đằng phía dưới, Lam Vô Nguyệt mượn lực đứng lên.Sau khi đứng vững, y buông tay, tiếp đó một tay nâng Tiểu Bảo.Làm sao rời đi nơi này, trong lòng Lam Vô Nguyệt cũng không loạn, nếu Phàm Cốt chính là trêu cợt bọn họ, nhất định có nơi có thể đi ra ngoài.

“Mỹ nhân ca ca, bên kia.” Tiểu Bảo chỉa chỉa vách núi đối diện. Lam Vô Nguyệt thuận tay cậu nhìn qua, thế nhưng thấy được một cái động khẩu! Y khẽ câu lên khóe môi, hướng về Tiểu Bảo đang tựa phía sau nói: “Ôm chặt , chúng ta đi qua.”

“Ân!” Tiểu Bảo ôm chặt . Vừa rồi lúc cậu bị võng chế trụ liền nhìn thấy sơn động kia.

Cùng mạn đằng bình thường bất đồng, mạn đằng nơi này mềm mại không hề cứng rắn, cũng bởi vậy, ở trên mạn đằng mềm mại như bông hành tẩu là một chuyện cực cố sức. Bất quá có thể xem nhẹ trọng lượng của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt đi cũng không cố hết sức. Giữa hai bên vách đá có một khoảng cách, Lam Vô Nguyệt cõng Tiểu Bảo vẫn là đi một thời gian mới đi tới động khẩu đối diện trên vách đá.

Đứng ở động khẩu, Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt đều là vẻ mặt cẩn trọng. Trong động tối đen, vị đạo tanh hôi đập vào mặt mà đến. Tiểu Bảo nhịn không được bưng kín mũi. Lại đột nhiên nhớ đến Mỹ nhân ca ca chỉ có một tay, tay trái Tiểu Bảo ô cái mũi của mình, tay phải nhẹ nhàng ô lên mũi Mỹ nhân ca ca.

Tùy ý Tiểu Bảo ô mũi của mình, mỹ mâu Lam Vô Nguyệt hiện lên đắn đo, y nói: “Tiểu Bảo, ngươi ở chỗ này chờ , ta vào xem.”

“Không.” Tiểu Bảo ngừng ô cái mũi của mình , gắt gao hoàn trụ cổ Mỹ nhân ca ca, sợ bị bỏ lại, “Cùng nhau, cùng đi.”

Vị tanh hôi này không bình thường, nghĩ đến tính nết của Phàm Cốt, Lam Vô Nguyệt không dám cam đoan bên trong không có nguy hiểm. Y không sao cả, nhưng không thể lại khiến Tiểu Bảo gặp nạn.

“Mỹ nhân ca ca, cùng nhau, cùng đi.” Tiểu Bảo khẩn cầu mang theo nức nở.

Lam Vô Nguyệt mềm lòng, cũng là lo lắng lưu Tiểu Bảo một mình ở bên ngoài, y quay đầu nhìn Tiểu Bảo nói: “Lát nữa mặc kệ gặp cái gì đều không cần buông, phải ôm chặt .”

“Ân! Ân!” Một tay siết chặt, một tay che mũi ca ca, Tiểu Bảo đem mũi của mình để ở trên lưng Mỹ nhân ca ca, làm tốt chuẩn bị. (hự =]]]]]])

Nhấc Tiểu Bảo hướng lên trên, Lam Vô Nguyệt hướng vào trong động nâng cước bộ. Mà ngay khi hai chân của y bước vào trong động, khác thường đã xảy ra, hai bên sườn trong động cư nhiên đồng thời toát ra ánh lửa. Tả hữu dấy lên một loạt đuốc, hỏa diễm giống như quỷ hỏa (ma trơi), phát ra quang mang u lục. Dù là Lam Vô Nguyệt cũng ngăn không được nổi lên một thân da gà, Tiểu Bảo lại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đuốc sao lại tự châm a?

Ngừng trong chốc lát, Lam Vô Nguyệt không có quay đầu, tiếp tục hướng vào trong động. Vị tanh hôi càng ngày càng rõ ràng, cước bộ Lam Vô Nguyệt cũng thả chậm, y thực hối hận, hẳn là nên đem Tiểu Bảo lưu ở bên ngoài mới phải. Đi theo cước bộ của y, đuốc ở hai bên sườn động cũng từng cây tự phát, giống như đang vì y chỉ đường. Đi không biết bao lâu, vị tanh hôi đã làm người ta khó có thể hô hấp. Bàn tay nhỏ bé ô đang ở trên mũi đầy vết chai vốn không nên có ở tuổi này, nhưng vẫn là rất mềm mại, hương hương , làm Lam Vô Nguyệt thoáng dễ chịu chút.

Phía trước đã là cuối đường, phía bên phải có động khẩu rõ ràng có thể ngoặc vào, Lam Vô Nguyệt xuyên thấu qua khe hở từ tay Tiểu Bảo hít sâu một hơi, bước đi qua. Vừa ngoặc vào sơn động kia, Lam Vô Nguyệt chợt dừng lại cước bộ, mỹ mâu chấn động. Trước mặt là một ao sâu ước chừng bốn thước, ao không có nước, bạch cốt trắng như tuyết tùy ý có thể thấy được. Nhưng này không phải nguyên nhân làm Lam Vô Nguyệt mao cốt tủng nhiên, mà là đầy ao có ngàn vạn con xà! Xà từ hốc mắt đầu lâu người chết tiến vào chui ra, trơn trơn nhớp nháp, dạ dày Lam Vô Nguyệt nảy lên một trận ghê tởm.

“Tiểu Bảo, nhắm mắt lại.”


Tiểu Bảo chôn ở trên lưng Lam Vô Nguyệt tận lực bịt mũi, không có nhìn thấy một màn như vậy, cậu nghe lời nhắm hai mắt lại. Vị tanh hôi quá nồng , cậu có thể tưởng tượng đến nhất định có cái gì mà cậu không thể nhìn .

Xà trì thực rộng, Lam Vô Nguyệt tính toán một hồi, cậu ít nhất cần hai lần tiến vào xà trì mới có thể nhảy đến đối diện. Đối diện còn có một cái động khẩu, nơi đó nhất định là nơi đi ra ngoài. Bên cạnh người chết trong xà trì không hề thiếu binh khí đao kiếm, nghĩ tới hẳn đây là thi cốt những người đến cầu thần y, Lam Vô Nguyệt cắn chặt miệng, y sẽ không làm cho chính mình cùng Tiểu Bảo trở thành một trong số đó.

“Tiểu Bảo, chân quấn lên trên lưng ta, ôm chặt, không cần ô mũi cho ta.”

Hai chân Tiểu Bảo gắt gao quấn ở trên lưng Mỹ nhân ca ca, hai tay gắt gao hoàn trụ cổ y, mí mắt cũng gắt gao nhắm . Rút ra kiếm, Lam Vô Nguyệt tìm kiếm điểm dừng chân.

“Ngươi không cần uổng phí khí lực .”

Lam Vô Nguyệt chưa từng chán ghét thanh âm một người như thế, Tiểu Bảo kinh hoảng mở mắt, ngẩng đầu lên.

“A!” Ánh mắt đen láy trừng tròn tròn , Tiểu Bảo sắc mặt nháy mắt trắng bệch, da đầu run lên, tóc gáy dựng ngược. Xà! Là xà! Thật nhiều thật nhiều xà! (=.=|||)

“Nhắm mắt lại!”

Không chút do dự, Tiểu Bảo gắt gao nhắm hai mắt lại, chôn ở sau lưng Mỹ nhân ca ca.

“Xà nơi này đều có kịch độc, chỉ cần ngươi bị cắn trúng một ngụm, ngươi sẽ giống như những người đó trở thành bữa ăn ngon cho bầy xà.” Phàm Cốt tà ác như miêu vờn chuột, sau vài tiếng cười gian trôi qua, hắn nói: “Các ngươi không chết, nhưng đừng hòng đi ra ngoài, nơi của Phàm Cốt ta cũng không phải là nơi các ngươi muốn tới thì tới còn muốn đi liền đi, các ngươi liền ngoan ngoãn trở thành thức ăn cho điểu thú trong Phàm cốc ta đi, oa ha ha ha.”

Nằm mơ! Lam Vô Nguyệt nắm chặt kiếm.

“Bất quá, ta cũng có thể cho các ngươi một cơ hội.”

Lam Vô Nguyệt hừ lạnh, vẻ mặt hèn mọn, y chỉ biết người này không có hảo tâm.

“Nha, nếu oa nhi trên lưng ngươi có thể sống đi qua xà trì, ta không những cứu đại ca các ngươi, mà còn có thể tha các ngươi đi ra ngoài.”

“Nằm mơ!”

“Di?!”

Lưỡng đạo thanh âm đồng thời vang lên, một người là phẫn nộ; một người là bối rối ngạc nhiên.

“Phàm Cốt, có cái gì ngươi hướng đến ta là được, nó chỉ là hài tử! Một lão nhân gia ngươi tội gì luôn khó xử một hài tử? Ngươi có xấu hổ hay không!”

“Cái gì! Ngươi dám nói ta là lão nhân gia! Ngươi dám nói ta là lão nhân gia!”

“Chẳng lẽ không…” Lam Vô Nguyệt muốn xuất khẩu mắng lại bị hai tay nhỏ bé che lại.

“Cốt bá bá, chuyện ngươi nói, giữ lời không?” Tiểu Bảo liếm liếm đôi môi phát khô, thật cẩn thận hỏi.


Lam Vô Nguyệt kéo xuống tay Tiểu Bảo, gầm nhẹ: “Nghe lời! Không được lại xằng bậy!” Tiếp theo, cái miệng của y lại bị bưng kín, ô gắt gao . Lam Vô Nguyệt thu hồi kiếm, cầm hai tay của nhóc dùng sức kéo xuống. Tiểu Bảo lại nhân cơ hội từ trên lưng y trượt xuống dưới .

“Nghe lời! Tiểu Bảo!” Xoay người đối mặt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nhíu chặt mi tâm.

Tiểu Bảo ngửa đầu, trong đôi mắt to là khẩn cầu. Cậu thực xin lỗi Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca, chuyện cậu có thể làm chỉ có thế này.

Hòn đá từ không trung bay tới, Lam Vô Nguyệt ôm cổ Tiểu Bảo nhanh chóng xoay người hiểm hiểm né tránh, tiếp theo lại có ba hòn đá bay tới, Lam Vô Nguyệt ôm Tiểu Bảo ở chỗ động khẩu nhỏ hẹp miễn cưỡng né tránh.

“Tiểu tử, thân thủ không tồi a.”

Trong nháy mắt mười hòn đá bay tới, Lam Vô Nguyệt trực tiếp rời khỏi động khẩu, hòn đá đánh vào trên vách động.

“Mỹ nhân ca ca…”

“Ngươi đừng loạn tưởng!”

Ôm Tiểu Bảo thối lui đến nơi tương đối rộng mở, Lam Vô Nguyệt thề sẽ không lại làm cho Tiểu Bảo rời vào nguy hiểm.

“Phàm Cốt, ngươi không cần khó xử nó, ta đến.”

“Ngươi? Ta thấy không nên cố.”

Phàm Cốt không đem Lam Vô Nguyệt tức chết thề không bỏ qua .

Tiểu Bảo giật nhẹ tay áo Mỹ nhân ca ca, cúi đầu nói: “Mỹ nhân ca ca, để cho ta, đi thôi.”

Lam Vô Nguyệt cúi đầu nhìn cậu, Tiểu Bảo run run, Mỹ nhân ca ca hảo lạnh a.

“Cho các ngươi suy nghĩ thời gian một nén nhang. Nếu ngươi nghĩ thông suốt , ta liền cứu đại ca ngươi, thả ngươi đi ra ngoài; nếu ngươi không muốn, hừ hừ, ta liền đem đại ca ngươi biến thành dược nhân, đem ngươi cùng tiểu oa nhi kia làm thành xà cơm! Ngươi ngẫm lại đi.”

“Đê tiện!” Lam Vô Nguyệt thề nhất định phải đem Phàm Cốt thiên đao vạn quả.

Vừa nghe Quỷ ca ca sẽ bị làm thành dược nhân, Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi hô: “Ta đi! Ta đi! Ta!”

Điểm huyệt đạo Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt ôm chặt lấy cậu, ghé vào lỗ tai thấp giọng nói: “Tiểu Bảo, mệnh này của ta vốn nên tận từ năm năm trước, ngươi không cần thương tâm vì ta. Chiếu cố đại ca, chiếu cố tốt, chính mình.” Không nhìn hai mắt đẫm lệ của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt buông ra cậu, rút kiếm bước vào sơn động.

“Phàm Cốt, không cần khó xử Tiểu Bảo, ta đến.” Hôi sắc bóng dáng phi người nhảy vào xà trì.

“Mỹ nhân ca ca!”

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui