Bảo Bối

Phàm Cốt, Phương Du cùng Lam Vô Nguyệt thuận theo đường nhỏ cong cong quẹo quẹo từ cửa ám đạo dưới một vách đá đi ra. Tìm hơn nữa ngày, vẫn là Phương Du phát hiện một con bạch phong, mấy người mới đi về nơi bọn họ lúc trước nghỉ chân. Nguyên lai cửa ra cách cửa vào sơn động chỉ có một vách đá.

Phương Du ở chỗ ra làm một ký hiệu chỉ có bọn họ có thể xem hiểu, Phàm Cốt đem ký hiệu mà Tiểu Bảo cùng A Mao trước đó lưu lại toàn bộ xóa, bất quá lại lưu ba mươi sáu gốc Băng nguyên thảo kia. Ba mươi sáu gốc thảo này vừa lúc xếp thành một lục tinh trận, chỉ cần men theo Băng nguyên thảo đi, bọn họ liền có thể tìm tới sơn động tiến vào Đào nguyên. Phàm Cốt nguyên bản muốn rút, sau ngẫm lại lại từ bỏ .

Xe ngựa lúc bọn họ đến còn ở ngoài tiêu lâm, nghĩ đến bên ngoài còn có con điểu kia nhìn chằm chằm bọn họ, Phàm Cốt đơn giản từ bỏ. Cho dù người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước tìm đến, bọn họ cũng không có khả năng tìm tới nơi này. Mang theo A Đột, bạch phong cùng toàn bộ vật dụng, ba người theo huyễn cảnh giấu ở dưới vách đá thầm muốn quay về Đào nguyên.

Dọc theo đường đi đều là chạy trốn bôn ba, mấy người cuối cùng yên ổn xuống có chút không thích ứng an nhàn đột nhiên tới. Bắt hai con thỏ, lại tìm chút rau dại dã quả có sẵn, mấy người lấp đầy bụng, không có nghỉ ngơi, lại bắt đầu vội thu dọn mấy gian cỏ tranh. Đào nguyên này không chỉ là thánh địa của bọn hắn, mà còn là thánh địa của A Đột, bạch phong cùng Tiểu Bối. Vừa đến nơi này, các A Đột liền mang bạch phong đi an cư , Tiểu Bối cũng nhanh như chớp chạy vô ảnh.

Đào nguyên này rất lớn, không chỉ có hồ có núi, còn có cánh rừng thành phiến thành phiến, trong rừng thậm chí còn có mấy con bò. Súc vật nơi này chỉ cần bọn người Phàm Cốt không phải một ngày giết sạch, một thế hệ thay nhau tiếp tục sinh sản cũng đủ bọn họ qua hết quãng đời còn lại . A Mao tìm được một ít lúa mạch, hạt mạch rắn chắc rụng trên mặt đất, A Mao đem hạt mạch thu thập lên, tính toán đem đất trồng rau trước phòng thu dọn, trồng lên lúa mạch, trồng thêm rau xanh, trong sông lại có cá, còn có nhiều súc vật như vậy, bọn họ căn bản không cần đi ra ngoài, có thể tự cấp tự túc.

Trong mảnh thiên địa này, mỗi người đều là kích động vạn phần, thật lâu không thể bình tĩnh. Bọn người Nhiếp Chính đã nghĩ xong rồi, chờ sau khi dàn xếp xuống, bọn họ liền đi vào rừng chặt mấy cây thụ, đáp mấy gian nhà gỗ, giống như Phàm cốc. Có nhà mới, Tiểu Bảo cũng ngồi không yên, kiên trì muốn giúp sư phó cùng các ca ca thu dọn phòng ở. Phàm Cốt đơn giản làm cho A Mao dọn ra một cái bàn, kêu Tiểu Bảo đem toàn bộ sách mà cậu học thuộc chép xuống, Tiểu Bảo vui vẻ tiếp nhận. (dễ dụ ác= =||||)

Phàm Cốt, Phương Du, Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch ở mấy gian cỏ tranh xuất xuất tiến tiến vội thu dọn, Tiểu Bảo thì sao, đang ghé vào bàn gỗ bên ngoài nghiêm túc nghiêm túc chép sách. Xa xa, A Đột cùng Tiểu Bối ở trên cây gọi tới gọi lui, sung sướng mà kêu. Cuộc sống mới cứ như vậy bắt đầu rồi.

…………

Thời gian trong bận rộn qua luôn rất nhanh, chỉ cảm thấy nháy mắt, trời liền ngầm hạ. Tiểu Bảo xoa xoa ánh mắt chua xót, nhịn không được đánh hai cái ngáp, trên mặt những người khác cũng lộ ra mỏi mệt. Bất quá cuối cùng phòng ở thu dọn không sai biệt lắm , đêm nay không đến nỗi ngủ bên ngoài.

Tám người kia tuy nói đem đồ lẫn nhau toàn bộ mang đi , nhưng thứ nên lưu đều lưu lại. Trong nhà bếp còn một thùng dầu thắp và mồi lửa đặt ở trên đài bếp rõ ràng là chuẩn bị cho hậu nhân tới đây. Đám người Phàm Cốt cảm kích bọn họ đồng thời càng nhiều kính nể. Thắp đèn, nhà cỏ phát sáng. Lò lửa trong bếp cháy hồng hồng, thức ăn nóng hầm hập cũng xong. Mấy người vây quanh bàn đá trong viện ngồi xuống, thần sắc đều là vạn nghìn cảm khái. Khoảng cách một lần thoải mái mà ăn cơm như vậy hình như đã qua lâu rồi.

Phàm Cốt đầu tiên cầm lấy chiếc đũa, âm thanh khàn khàn mở miệng: “Tất cả mọi người mệt mỏi, ăn cơm xong liền sớm chút trở về nghỉ ngơi. Chúng ta không cần chạy đi , chậm rãi thu dọn, không lo lắng.”

Tay Nhiếp Chính cầm đũa có chút run rẩy, hắn nuốt nuốt cổ họng, nói: “Sư phó, sư thúc, ta liên lụy các ngươi.” A Mao ngồi ở bên cạnh hắn lập tức vỗ vỗ, làm cho hắn không cần nói như thế.


Phàm Cốt nói: “Ngươi là đồ đệ của ta, ở đâu tới câu liên lụy? Hơn nữa sư phó còn phải đa tạ ngươi. Nếu không phải ngươi, sư phó cũng sẽ không có đồ đệ ngoan a Bảo, lại càng không gặp đến Đào nguyên chân chính. Những lời này không cần nói nhiều, ta cả đời không có tử tự (con nối dõi), các ngươi với ta là đồ đệ cũng là nhi tử. Ta nguyên bản còn lo lắng, nếu ta chết , chỉ còn lại có một mình A Mao rất cô đơn. Hiện tại, ta không cần lo lắng . Mấy người các ngươi phải nhớ ân tình của a Bảo, phải cả đời thương yêu nó.”

Nhiếp Chính để đũa xuống, ôm Tiểu Bảo đang ngồi ở một sườn khác của hắn, hốc mắt ửng đỏ nói: “Sư phó ngài cứ yên tâm đem Bảo giao cho chúng ta đi. Chúng ta nếu không thương nhóc, lão thiên gia đều sẽ không bỏ qua chúng ta.”

Lam Vô Nguyệt nói tiếp: “Sư phó, đây là Đào nguyên, ngài cùng sư thúc tuyệt đối sẽ trường mệnh trăm tuổi. Ngài liền nhìn chúng ta làm sao thương Tiểu Bảo đi.”

Diệp Địch cầm tay Tiểu Bảo: “Cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều thương Cục cưng.”

A Mao không thể nói chỉ hướng sư phó thật mạnh gật đầu, “Nói” ra hứa hẹn của mình.

Tim Tiểu Bảo bùm bùm nhảy, đây là lần đầu tiên các ca ca trịnh trọng ở trước mặt sư phó nói thương yêu cậu như thế, Tiểu Bảo cũng không biết xảy ra chuyện gì, tim đập đến lợi hại.

Phương Du nhìn Phàm Cốt vài lần, để đũa xuống, lớn gan ở trước mặt mấy vị hậu bối cầm lấy tay Phàm Cốt, tiếp đó phóng tới trên bàn. Phàm Cốt theo bản năng muốn giãy, kết quả căn bản lấy ra không được.

Phương Du liếm liếm miệng, cầm thật chặt tay Phàm Cốt, rất là khẩn trương nói: “Sư thúc, trong lòng sư thúc, vẫn chỉ có một mình sư phó của các ngươi…” Lúc này không nói, sau này sẽ không còn cơ hội .

Nét mặt già nua của Phàm Cốt ‘oanh’ một tiếng bừng đỏ, ra sức rút tay , ngay tiếp theo lại bị Phương Du gắt gao cầm. Trừ bỏ Tiểu Bảo không quá hiểu được cùng với Diệp Địch nửa biết nửa hiểu ra, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đều ngồi thẳng người, còn nghiêm túc nghe sư thúc nói.

Phương Du tay chân táy máy cầm lấy bát uống ngay ngụm canh nhuận nhuận cổ họng, rồi mới ngẩng đầu trịnh trọng hướng tới mấy người nói: “Sư thúc sau này, liền cùng sư phó của các ngươi ở chung một chỗ.”

Lam Vô Nguyệt cười giơ lên bát: “Chúc mừng sư phó sư thúc hỉ kết liên lý.”

“Lam tiểu tử!” Phàm Cốt mặt đỏ bừng, lúc này mặc kệ tay đau hay không, xuất toàn lực bỏ ra Phương Du, hắn sau này không còn mặt mũi gặp người!


Nhiếp Chính liền cười ha hả cũng giơ lên bát, nói: “Sư phó, sư thúc đối với ngài tình chân ý thiết, ngài nên đáp ứng sư thúc đi. Chúng ta cũng hy vọng bên người ngài có thể có bạn.”

Đại ca cùng Tam đệ đều như vậy, Diệp Địch cũng nhanh học hai người giơ lên bát. Nhưng hắn lại không hiểu được ý trong lời Phương Du, cuối cùng nghẹn xuất ra một câu: “Ta trước kính.” Ngửa đầu liền đem một chén canh nóng uống ngay.

“Ha ha ha…”

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, Phàm Cốt lại là thẹn quá thành giận, đưa tay đánh Phương Du. Sao có thể ở trước mặt đồ đệ nói loại sự tình này!

Tiểu Bảo theo các ca ca cười, cậu giơ lên bát của mình, đứng lên cung kính kính canh cho sư phó cùng sư thúc, nói: “Ta sẽ, hiếu thuận, sư phó cùng, sư thúc. Chúc sư phó, sư thúc, trường mệnh trăm, tuổi.”

Vì hóa giải xấu hổ của Phàm Cốt, Nhiếp Chính bật người giơ lên bát: “Đến, mấy người chúng ta chúc sư phó, sư thúc trường mệnh trăm tuổi, phúc như Đông hải, thọ bỉ Nam sơn.”

“Chúc sư phó, sư thúc trường mệnh trăm tuổi, phúc như Đông hải, thọ bỉ Nam sơn.” Lam Vô Nguyệt thét to, Diệp Địch cũng ngây ngô cười phụ họa, lúm đồng tiền khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, ánh mắt như trăng rằm. Trong lúc nhất thời, không khí trên bàn cơm liền thay đổi, giống như hôm nay là thọ yến của Phàm Cốt cùng Phương Du.

Hung hăng chọc lên một củ khoai lang, Phàm Cốt trừng mắt: “Ăn cơm!”

Mọi người nhanh cầm lấy đũa gắp rau, ăn canh, không dám nhiều lời nữa, nhưng trong lòng đều đang cười, cười vì những ngày hạnh phúc sắp đến của bọn họ. Phương Du cười đến vui nhất, sư huynh không có phản đối, sư huynh, nhận lời hắn .

Mãi cho đến cơm nước xong, Phàm Cốt đều không có nói thêm câu nữa, chỉ là ngộp đầu. Ăn xong rồi, hắn lại ngộp đầu trực tiếp trở về nhà, Phương Du vội vàng lau miệng đuổi theo qua. Nhìn hai người vào nhà đóng cửa, Lam Vô Nguyệt có chút lo lắng hỏi: “Đại ca, sư phó đêm nay sẽ không đem sư thúc đuổi ra đi?”

Nhiếp Chính quay đầu lại, cầm lấy một củ khoai lang cuối cùng phóng tới trong bát Tiểu Bảo, trả lời: “Sư phó mạnh miệng mềm lòng, yên tâm đi.”


Diệp Địch một lòng đều ở trên người Tiểu Bảo, thấy Tiểu Bảo không ngừng nháy mắt, hắn để đũa xuống: “Đại ca, ta đi trải giường chiếu, Cục cưng mệt mỏi.” A Mao vừa nghe, đứng lên, chỉa chỉa phía hồ, hắn đi múc nước, cho Tiểu Bảo rửa mặt.

Lam Vô Nguyệt ngăn lại Nhị ca, nói: “Làm cho Tiểu Bảo cùng đại ca ngủ đi, hai ta một phòng, A Mao một phòng, sư phó cùng sư thúc chung phòng.” Phòng có giường chỉ có bốn gian, trước tạm thời trụ như thế.

“Nga.”

Diệp Địch không hề dị nghị, vui vẻ đi đến phòng đại ca trải giường chiếu cho Tiểu Bảo.

Bên cạnh bàn cơm chỉ còn lại có Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo. Lam Vô Nguyệt đứng dậy ở bên người Tiểu Bảo ngồi xuống, lấy qua nửa củ khoai lang thật sự ăn không trôi trong tay cậu, nhét vào miệng mình. Ngẩng đầu nhìn động tác của Mỹ nhân ca ca, mặt Tiểu Bảo nóng nóng, như tiểu miêu thì thào nói: “Mỹ nhân, ca ca, ta, ăn xong, .”

Lam Vô Nguyệt thoáng ngừng động tác, một phen ôm qua Tiểu Bảo kiên quyết ôm vào trong ngực, thầm nghĩ: Tiểu Bảo a, không cần cùng Mỹ nhân ca ca nói chuyện như thế, Mỹ nhân ca ca chịu không nổi. (→_→)

Nhiếp Chính hé miệng cười, sau khi Lam Vô Nguyệt buông ra Tiểu Bảo, hắn cầm lấy bát của mình uy đến bên miệng cậu: “Bảo, uống một chút canh.”

Tiểu Bảo đỏ mặt uống ngay hai ngụm, nuốt xuống miệng khoai lang. Nhiếp Chính lại thuận thuận lưng nhóc, nói: “Bên ngoài lạnh, vào nhà đi.”

Tiểu Bảo lắc đầu: “Ca ca, mệt mỏi, ta thu dọn.”

Lam Vô Nguyệt đứng dậy: “Đại ca, ngươi cùng Tiểu Bảo vào nhà đi, ta tới thu thập. Nga, đúng rồi, sáng mai ta muốn nướng trên giường, các ngươi đừng chờ ta ăn điểm tâm .” Nói nói, y đã bắt đầu thu dọn , lúc Tiểu Bảo đến hỗ trợ y liền đem Tiểu Bảo đổ lên trong lòng ngực đại ca, làm cho đại ca dẫn cậu nhóc vào nhà.

Nhiếp Chính không chối từ , làm dịu nói: “Bảo, ngươi dìu Quỷ ca ca vào nhà đi.”

“A, ân.” Giúp đỡ Mỹ nhân ca ca, nhưng Quỷ ca ca muốn vào phòng.

“Bảo, đi thôi.”

“A.”


Lại luyến tiếc nhìn thoáng qua chén đĩa trên bàn, Tiểu Bảo dìu Quỷ ca ca đi đến một gian cỏ tranh. Trong một gian cỏ tranh bên cạnh, ngọn đèn sáng lên, cũng không có âm thanh nào truyền ra. Lam Vô Nguyệt thu dọn chén đĩa, thỉnh thoảng hướng bên kia xem vài lần, trong lòng vì hai người kia mà cao hứng.

Tiểu Bảo ban ngày đã tắm qua, lau mặt, súc miệng liền trên giường . Tất cả mọi người mệt mỏi, A Mao nấu nước ấm, mấy người từ trên xuống dưới tắm sạch sẽ xong đều trở về phòng từng người. Đệm chăn mang đến không nhiều lắm, trên một cái giường cũng bất quá một cái đệm mỏng manh cộng thêm một tấm chăn mỏng. Tuy rằng phía dưới giường trải cỏ khô, nhưng ngủ lên vẫn là cộm vô cùng, bất quá đối với mấy người đã mệt chết mà nói, này cũng không sao cả.

Đầu vừa chạm tới gối làm bằng y phục, mí mắt Nhiếp Chính liền không mở ra được. Xoay người, Tiểu Bảo bên cạnh đã ngọt ngào ngủ . Nhiếp Chính khẽ khởi động thân thể, ở trên cái miệng nhỏ nhắn thâu hương.

“Ca ca…” Người trong lúc ngủ mơ cúi đầu hô một tiếng, hướng tới nơi ấm áp dựa sát vào.

“Ngủ đi, Bảo.”

“Hôn…”

Ngậm miệng nhỏ nhắn liếm trong chốc lát, Nhiếp Chính dịch hảo chăn miễn cưỡng có thể trụ hai người, khóe môi mang ý cười nhắm mắt lại. Bọn họ cần nhất không phải nhà gỗ, mà là đệm chăn. Phải nghĩ biện pháp chuẩn bị mấy cái đệm chăn, không biết con ưng bên ngoài còn không. Chỉ cần có thể diệt con ưng kia, bọn họ liền an toàn . Xiêm y của Bảo rách vài kiện, hài cũng nên mua mới… Nghĩ nghĩ, ý thức Nhiếp Chính dần dần mông lung, chỉ chốc lát sau, hắn liền phát ra tiếng thở nhẹ.

Đêm nay, đối với mỗi người mà nói đều là một đêm cực kỳ an tâm. Không cần lo lắng có người sẽ đến truy giết bọn hắn, không cần lo lắng có người sẽ thừa dịp bọn họ ngủ say mà đánh lén. Diệp Địch chỏng vó ngủ, Lam Vô Nguyệt một cước khoát lên trên bụng của hắn hoàn toàn ngủ như chết. Phàm Cốt bị người từ phía sau gắt gao ôm, tay hai người giao triền. Hơi thở của Phương Du phun ở trên cổ hắn, Phàm Cốt đang ngủ giật giật cổ, cuối cùng hắn lật người đơn giản oa ở trong lòng ngực người nọ tiếp tục ngủ say. Phương Du táp táp miệng vài cái, dù ngủ say vẫn không quên phải bắt chặt người bên cạnh, tay chân đều quấn lấy không cho hắn đào tẩu.

Bên hồ, Tiểu Bối chen chúc ở giữa bụng mấy A Đột hướng lên trên hô hô ngủ. Các A Đột ngủ đến nước miếng chảy ra, bạch phong thu hồi cánh ở cái trán, trên người hoặc trên vai bọn họ nghỉ ngơi.

Hết thảy đều là im lặng như vậy, an bình như vậy.

Trên không tiêu lâm, một con ưng vẫn chưa từ bỏ ý định xoay vòng. Một trận chiến tại Phàm cốc, nhân mã giang hồ tổn thất thảm trọng. Lâm Thịnh Chi vội tu luyện Hải phách chân kinh, căn bản không muốn đi bắt bọn người Nhiếp Chính. Phan Linh Tước phát ra giang hồ hiệu lệnh, kết quả lên tiếng trả lời lại không có mấy người. Không muốn tổn thất nhân mã của chính mình, cũng không muốn sẽ vì người khác làm giá y, Phan Linh Tước hạ lệnh triệu hồi Tước điểu. Gã cũng nên chuyên tâm tu luyện Hải phách chân kinh .

Ba canh giờ sau, Tước điểu được đến chỉ lệnh không cam lòng mà ly khai tiêu lâm.

Bốn mươi năm trước, Quỷ Khốc Tiếu tu luyện Hải phách chân kinh đem võ lâm quấy đến long trời lỡ đất; bốn mươi năm sau, có hai người chiếm được Hải phách chân kinh, võ lâm kiếp nạn đã có thể đoán được.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui