Họ bị nuôi trong núi, tách biệt với thế giới bên ngoài trong ba ngày, bọn buôn người cũng không chia nhóm đi ăn xin như trước, Chu Thiệu Kỳ thăm dò địa hình nơi này, hắn muốn đưa tên ngốc chạy trốn.
Nhân lúc ban đêm phải tranh thủ giờ thay ca của bọn canh gác, lập tức chạy xuống chân núi, tìm người dân, báo cảnh sát.
Chờ lâu đến thế mà không thấy tăm hơi của người nhà và cảnh sát, Chu Thiệu Kỳ không chờ nổi nữa.
- --
Nhà họ Chu.
"Bác Nhi, tại sao vẫn chưa có tin tức của Thiệu Kỳ?" – Bà nội Chu Thiệu Kỳ kéo tay Chu Bác, dò hỏi.
Trong nhà chính chật kín người, Chu Đình Thịnh cau mày ngồi ở giữa, những người xung quanh cũng không dám lên tiếng.
Chu Bác lắc đầu: "Xin lỗi bà nội, lúc chúng cháu đến nơi thì bọn chúng đã chạy rồi, không để lại manh mối nào, nhưng chúng cháu đã xác định được bọn chúng là người nào."
Mẹ Chu Thiệu Kỳ chờ con mấy ngày đã tiều tụy hẳn đi, trên gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện nếp nhăn, trên mái đầu đen nhánh đã nổi vài sợi tóc bạc, bà lập tức hỏi: "Người nào? Em gái đã biết chưa? Cháu có yêu cầu gì đều có thể tìm em gái."
Chu Bác gật đầu.
"Em gái" mà bà nói là dì nhỏ của Chu Thiệu Kỳ, là cảnh sát, chắc chắn dì và đồng đội biết nhiều thông tin.
"Bắt cóc trẻ con, đánh tàn phế rồi kéo đến thành phố xin ăn, vẫn chưa thăm dò được tin tức của bọn chúng, bọn chúng rất gian xảo." – Chu Bác thấp giọng nói.
Nghe thấy lời này, bà nội lập tức ngất xỉu, Chu Bác vội vàng đỡ bà, những người khác cũng hoảng sợ gọi bác sĩ.
"Bà nội!"
"Mẹ!"
——————
Chu Thiệu Kỳ không biết nhà mình đang như thế nào, hắn còn chưa thực hiện kế hoạch của mình thì đã có người đến phá vỡ.
Trước mặt hắn là tên cầm đầu tóc đỏ, bên cạnh còn có mấy tên cao to cầm búa đứng chờ hắn, hôm nay hắn sẽ bị đánh tần phế giống những đứa trẻ ăn xin khác.
Tên cầm đầu ngậm điếu thuốc, hút mạnh một hơi, sau đó nhả khói trước mặt Chu Thiệu Kỳ, Chu Thiệu Kỳ nhẫn nhịn nín thở, trên mặt không có một tia tức giận.
Áp xuống lửa giận trong lòng, hắn bình tĩnh nói: "Lão đại, tìm tôi có chuyện gì không?"
Tên cầm đầu nhả khói, vỗ vỗ mặt Chu Thiệu Kỳ, không ngờ cũng khá mềm, hắn nói: "Thằng nhóc này, bọn tao nuôi mày lâu như thế, chắc chắn mày biết bọn tao định làm gì đúng không?"
Chu Thiệu Kỳ gật đầu: "Biết."
Hắn đã chuẩn bị tốt, đối mặt với mấy tên cao to này, hắn không có nổi một tia cơ hội chạy thoát được.
"Được lắm, thấy mày hiểu chuyện như thế, để tao tự ra tay." – Tên cầm đầu giơ búa, khua khua trên tay chân Chu Thiệu Kỳ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu, Chu Thiệu Kỳ giật mình quay đầu lại.
"Lão đại, thằng ngốc kia điên rồi, nó cứ đòi vào đây, còn cắn em một cái!" – Một người đan ông chạy xộc vào phòng.
Tiêu Lạc? Chu Thiệu Kỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lão đại rất ghét bị người khác xen ngang, hắn đang định ra ngoài xử lý tên ngốc, bị Chu Thiệu Kỳ gọi giật lại.
"Lão đại, tôi có thể đề nghị một chuyện không?"
Gã cau mày: "Cái gì?"
Chu Thiệu Kỳ chỉ chỉ bên ngoài, tiếp tục nói: "Xin lão đại đừng đánh tôi, tôi có tác dụng rất lớn, tôi nhớ được hết rồi, thành tích của tôi rất tốt, đầu óc ling hoạt, tôi có thể giúp anh làm việc.
Hơn nữa tôi có thể giúp anh quản tên ngốc ngoài kia, không biết vì sao anh ta lại coi tôi là em trai, rất nghe lời tôi."
Nói xong, hắn nói to nhắc Tiêu Lạc đừng làm loạn, bên ngoài lập tức yên tĩnh.
Tên cầm đầu nhướn màu, gã không có hứng với việc quản tên ngốc kia, nhưng thằng nhóc này nói có thể giúp gã làm việc, trong nhóm bọn họ không có nổi một kẻ linh hoạt, tất cả chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, đúng là rất cần một người thông minh.
"Ồ, mày? Thằng ranh tạp chủng khoác lác." – Tên cầm đầu thử hắn.
Chu Thiệu Kỳ đã đoán được, hắn nói: "Từ nhỏ tôi đã học ở nước ngoài, năm nay mới về nước, tôi nói thành tích của tôi tốt không phải khoác lác, lão đại có thể kiểm tra thoải mái.
Tôi thật lòng muốn đi theo anh làm việc, tôi biết việc này dễ kiếm tiền, mặc dù tôi ở nước ngoài lâu nhưng cuộc sống quá khổ, tôi chịu khổ đủ lắm rồi!"
Tên cầm đầu hơi động lòng, nước ngoài à, gã cũng chỉ là kẻ thất học chưa lên nổi cấp hai, dù sao thằng ranh này không thoát nổi lòng bàn tay bọn gã, thử xem nó làm việc được đến đâu, biết đâu sau này bọn gã lại có một tên trợ thủ đắc lực thì sao.
"Được, hôm nay tao tha cho mày, cứ làm theo lời mày đi, nhưng mà, nếu mày dám ngo ngoe thử xem, ông đây sẽ băm mày thành thịt vụn!"
Chu Thiệu Kỳ không bị lời này đe dọa, hắn khom lưng cảm ơn, ở nơi mà tên cầm đầu không nhìn thấy, khóe miệng của hắn khẽ cong lên.
Tiêu Lạc đang run lẩy bẩy, anh rất sợ sẽ không được nhìn em trai nữa, từ ngàu đầu tiên em trai rời đi, anh bắt đầu không ngăn được cơn sợ hãi trong lòng, giống như ngày hôm ấy mẹ bỏ đi vậy, anh rất sợ hãi, rất tuyệt vọng.
Chu Thiệu Kỳ vừa ra đã thấy Tiêu Lạc ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ chôn trong đầu gối.
"Bé cưng?"
Tiêu Lạc nghe thấy tiếng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Chu Thiệu Kỳ bình an vô sự, đột nhiên đứng dậy ôm hắn, Chu Thiệu Kỳ cũng thoải mái cười cười, chắc chắn anh ấy rất sợ, lo lắng không được nhìn mình nữa.
Chu Thiệu Kỳ nghe thấy tiếng nức nở của Tiêu Lạc, bây giờ Tiêu Lạc vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí còn run hơn khi nãy, Chu Thiệu Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi anh: "Bé cưng đừng sợ, không phải em đã ra rồi à, không sợ nào.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...