Dụ Bảo Đế không có hướng Thiệu Kỳ Á oán giận bị khi dễ, nhưng thật ra một có tin tức tốt liền nhịn không được vui mừng muốn cùng hắn chia sẻ.
Buổi chiều thứ sáu, Thiệu Kì Á cùng nàng đi dạo cửa hàng vải và cửa hàng thủ công mỹ nghệ, lúc chọn lựa sợi len, Bảo Đế cười mị mị đề cập chuyện đã xảy ra khi làm việc.
“Ta nói với ngươi một tin tức tốt.” Nàng vừa bỏ sợi len vừa ý bỏ vào cái giỏ trong tay hắn, vừa nói.
“Tin tức tốt gì?” Hắn thay nàng vén sợi tóc trên má ra sau tai.
Lúc mới biết nàng, nàng có một mái tóc ngắn xinh đẹp, hiện tại tóc nàng để dài hơn một chút, thêm vài phần nhu mì của phụ nữ, vẫn làm hắn thích.
“Tổng giám của chúng ta tuyên bố, trợ lý thiết kế có thể nộp tác phẩm thiết kế vào cuối các tháng, không cần thông qua thiết kế sư, mà là trực tiếp nộp cho tổng giám.” Bảo Đế vui vẻ nói, tin tức này đối nàng mà nói thật là dấy lên hy vọng một lần nữa.
“Không thông qua thiết kế sư có cái gì quan trọng không?” Hắn giả bộ không biết, cố ý hỏi như vậy, để làm nàng nói ra chuyện nàng gặp phải.
Nàng bỗng nhiên nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, nhiều lần không tự chủ được thở dài một hơi, lúc này mới tiết lộ oan khuất ở trong lòng nàng.
“Kỳ thật, có lần ngươi cổ vũ ta đem bản thiết kế đưa cho thiết kế sư xem, sau khi bị gửi trả, sự tình cũng không có chấm dứt.” Chỉ là hồi tưởng, tâm tình của nàng liền suy sụp.
“Có ý tứ gì?” Hắn tiếp tục tìm hiểu.
“Sau đó, ta phát hiện thiết kế sư đó chuẩn bị công bố tác phẩm ùa mới, có hai bộ quần áo có 90% tương tự như thiết kế của ta.”
Lúc ấy, nàng bị chấn động không ít, đối với hành vi của thiết kế sư cảm thấy cực kỳ kinh ngạc cùng không dám tin, đương nhiên, cũng thấy bất bình.
“Ta nhớ rõ ngươi có nói, thiết kế của ngươi vừa thành thạo vừa có hình thể, nhưng người chuyên nghiệp vừa thấy chỉ biết không đủ thành thục phải không?” Hắn khắc sâu ấn tượng, không quên ánh mắt của mình lại bị thiết kế sư gửi trả.
“Đúng.” Nàng có phần bất ngờ hắn còn nhớ rõ.
“Cho nên ý tứ là, nàng ở mặt ngoài nói không tốt với ngươi, lại ngầm lấy trộm thiết kế của ngươi ?” Thiệu Kì Á tuy rằng đã sớm biết rồi , nhưng nói lại vẫn cảm thấy căm phẫn.
Bảo Đế bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy ngươi có vạch trần hành vi xấu xa của nàng hay không?” Thiệu Kì Á truy hỏi, muốn biết Lí quản lý có bao che hiềm nghi “Ăn án” hay không? .
“Không có.”
“Vì cái gì?” Hắn kinh ngạc giương giọng.
“Ở phát hiện ra, ta thực kinh ngạc còn có điểm mất hứng, cho nên đi chất vấn Hà Lỵ lão sư. . .”
Nàng đem đối thoại lúc đó nói cho Thiệu Kì Á nghe ── “Hà Lỵ lão sư, hai tác phẩm này, không phải là thiết kế ta cho ngươi xem lúc trước sao?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Hà Lỵ lập tức không vui nhăn mày lại. “Hai bộ quần áo này với thiết kế của ngươi căn bản không giống, không được nói tùy tiện !”
“Chính là, hai tầng thiết kế ở tay áo, rõ ràng chính là ý tưởng của ta; còn có cái áo lông dê cũng là. . .”
Nếu Hà Lỵ không thấy qua thiết kế của nàng, ý tưởng kia vừa vặn giống nhau nàng không phản đối, nhưng mà hết lần này tới lần khác Hà Lỵ xem qua tác phẩm của nàng rồi trả về, nhưng mà lại không nói cho nàng biết tốt xấu chỗ nào?
“Ngươi mở to hai mắt thấy rõ ràng một chút, tay áo tầng dưới cùng sợi dây kéo dài đến cổ áo, với thiết kế của ngươi có giống nhau không? Nhiều loại trang phục ý tưởng từ lúc bắt đầu đều cùng xuất hiện, chẳng lẽ nói tất cả mọi người sao chép ý tưởng của ngươi? Vả lại, ta từng trải như vậy, như thế nào có thể làm trò đó? Bảo Đế a, tại cái vòng luẩn quẩn này ngươi còn non nớt, những việcc ần học cần trải qua còn nhiều!” Hà Lỵ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kiên quyết nói đen thành trắng, khí thế còn mạnh hơn Bảo Đế, khiến nàng á khẩu không trả lời được.
“Cho nên? Cứ như vậy? Ngươi sờ sờ cái mũi liền tự nhận xui xẻo phải không ?” Thiệu Kì Á nghe xong quá trình, nhịn không được bênh vực kẻ yếu.
Khá lắm Hà Lỵ, lấy hớn hiếp nhỏ, đuối lý còn già mồm át lẽ phải, rất đáng giận!
“Bằng không có thể như thế nào? Nàng là thiết kế sư, ta là trợ lý nhỏ, đem bản thiết kế cho nàng xem, chỉ có hai chúng ta biết, nàng nếu chết cũng không thừa nhận, chúng ta bên nào cũng cho là mình đúng, nếu sự tình thành lớn, mọi người hẳn là tin tưởng lời nói của nàng!” Nàng nói ra băn khoăn của chính mình, chỉ có câm điếc mà tức giận .
“Ngươi không vạch trần làm sao biết tới cùng như thế nào ?” Hắn cổ vũ nàng nói ra, chỉ cần nàng khiếu nại, hắn sẽ nghĩ biện pháp điều tra Hà Lỵ.
Dụ Bảo Đế thấy hắn bênh vực nàng, tức giận như chính mình bị hại như vậy, oán khí còn sót lại trong ngực nàng dường như biến mất vô tung.
Có thiết kế sư độ lượng nếu phát hiện chỗ sai trong thiết kế của hậu bối, rồi chỉ dẫn, làm cho hậu bối có cơ hội phát triển; tương phản, nếu thiết kế sư có lòng riêng, sẽ giống như Hà Lỵ, đầu tiên là phê bình trả về, sau ngầm chọn dùng, gia tăng một chút khác nhau, biến thành của chính mình, lấy danh nghĩa của mình để công bố.
Nàng có vận may tương đối tốt nhưng không tốt là gặp lọai người thứ hai.
“Quên đi, gặp một lần thì hoc được thông minh một lần! Kỳ thật, chỉ có thể trách chính mình, nghĩ mỗi người đều là người tốt. Có kinh nghiệm lần này, về sau ta biết không thể tùy tiện đem tác phẩm của mình đưa cho người khác.” Nàng rộng rãi nghĩ không so đo.
Thẳng thắn nói, Hà Lỵ làm cho nàng biết thêm một mặt xấu xa của con người, nhưng không hoàn toàn là xấu.
“Ngươi không muốn cho nàng chút giáo huấn sao?” Thiệu Kì Á không nghĩ tới nàng cuối cùng lại nói quên đi!
“Ta làm sao cho nàng giáo huấn?” Bảo Đế tự nhận không có bản lĩnh lớn như thế mỉm cười hỏi lại.
“Dù sao nếu nàng có thói quen như vậy, về sau nhất định sẽ bị giáo huấn.”
“Ai, hình như là ta cổ vũ ngươi đem bản thiết kế đưa cho thiết kế sư xem, mới hại tâm huyết của ngươi bị ăn cắp.” Hắn vì đau lòng mà tự trách, hoàn toàn không nghĩ tới ở công ty của hắn sẽ có loại sự tình này.
“Ngươi không cần nói như vậy!” Nàng kéo khuỷu tay hắn, tiếp tục ở phía trước đi dạo. “Đổi góc độ mà nghĩ, tác phẩm của ta được công bố, tuy rằng không phải danh nghĩa của ta, nhưng chứng tỏ hai bản thiết kế kia của ta rất xuất sắc, đối với ta như vậy cũng là một sự cổ vũ !”
Sau khi hai người kết giao, nàng ở trước mặt hắn biểu hiện ra càng nhiều ngây thơ, bốc đồng của một tiểu cô nương, nhưng phần lớn thời gian nhận xét vẫn là tương đối thành thục, hắn thưởng thức tấm lòng cởi mở của nàng, tính nết đơn thuần thiện lương làm người ta yêu thương.
“Khả năng tự mình an ủi của ngươi đúng là hạng nhất nha, không cần nhờ ta an ủi.”
“Hay là muốn ta ỷ lại !” Nàng dựa vào đầu vai hắn làm nũng.
Có lẽ ý nghĩ của nàng lạc quan vui vẻ, nhưng hắn là chỗ dựa tinh thần của nàng, chính là bởi vì còn có hắn yêu thương và cho nàng ỷ lại, nàng mới có nhiều năng lượng như vậy.
“An ủi a. . .” Hắn nhéo chóp mũi đáng yêu của nàng, trong lòng xuất hiện một cỗ yêu thương cùng ôn nhu. “Chỉ cần có tài hoa sẽ không sẽ bị mai một, ta tin tưởng ngươi có năng lực.”
Bảo Đế gật đầu, tự tin tăng lên, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.
Xem nàng lại tươi cười, lúc này Thiệu Kì Á mới nhếch môi cười, nhưng trong lòng lại có ý tưởng khác.
Tạm thời không nói Hà Lỵ khi dễ Bảo Đế của hắn, có loại thiết kế sư vô đạo đức này ở công ty, khó bảo đảm về sau sẽ không gây ra chuyện gì ảnh hưởng tới danh dự công ty.
Hơn nữa, nàng đối đãi như thế với Bảo Đế, còn có thể biểu hiện bình tĩnh như thế, có thể thấy được nàng đã không phải lần đầu tiên làm như vậy, nói không chừng trước đây cũng có trợ lý khác chịu buồn bực mà không thể nói, hắn hết sức chú ý nàng mới được!
Để cho trong lòng Bảo Đế luôn vô ưu vô lự, về phần nên xử lý thế nào, nên giáo huấn thế nào, liền do hắn phụ trách làm mới tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...