Ngày nghỉ ngơi cuối tuần, không khí cuối thu sảng khoái, gió nhè nhẹ, Thiệu Kì Á vào viện dưỡng lão của thành phố thăm bà ngoại, lại kinh ngạc phát hiện bình thường viện dưỡng lão này vắng vẻ, giờ phút này không khí lại náo nhiệt vui vẻ, trên bãi cỏ cách đó không xa xây dựng một cái nhà, trên sân khấu có người vừa múa vừa hát.Sao lại thế này? ! Hắn kinh ngạc đứng ở cửa đại sảnh.Hắn thấy một đám người áo quần lố lăng, đóng vai hề, vai nữ nghệ sĩ, mặc áo Tôn Trung Sơn, mặc sườn xám…, hơn nữa giống như có gương mặt đã từng quen biết. . . . . .
“Thiệu tiên sinh ngươi tới rồi!” Nhân viên làm việc trong viện thấy hắn, thân thiết chào hỏi.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, Thiệu Kì Á khách khí vuốt cằm, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. “Đây là. . . Mời đoàn tạp kỹ biểu diễn sao?”
“Không phải.” Nhân viên bật cười, nhìn về phía đám thanh niên tràn ngập nhiệt tình cùng sức sống kia. “Bọn họ là đội ngũ sinh viên ở đại học Z, đảm đương nhiệm vụ làm bạn với các ông bà, đã tới mấy lần, lần này còn chuẩn bị tiết mục giải trí, rất có tấm lòng!”
“Đúng vậy.” Hắn gật gật đầu.
Thời đại này đa số người trẻ tuổi sống phóng túng, cho dù không có việc gì cũng lười ở nhà, có thể lợi dụng nghỉ ngơi cùng bằng hữu đến làm việc công ích, thực làm người ta tán thưởng.
“Trịnh bà bà ở chỗ đó, ngươi có thể cùng bà ấy xem biểu diễn.” Nhân viên chỉ phía xa trước sân khấu, một nhóm lão nhân gia ngồi ở ghế dựa hoặc xe lăn.
Thiệu Kì Á nhìn theo chỉ dẫn của cô ấy, nhìn thấy bà ngoại của mình ở trên sân khấu hát sai nhịp, vui vẻ vỗ tay, hắn đột nhiên giương môi mỉm cười.
“Trước tiên ta đem đồ này vào phòng nàng đặt đã.” Hắn giơ lên túi xách trong tay nói, hướng thang máy đi đến. Tất cả trong túi đều là cỏ linh chi, tổ yến, cây bạch quả, nữu lực hoạt. . . Thời gian hắn đến không nhất định, có khi có việc, có khi đi công tác, nên mỗi lần tới đều đem rất nhiều đồ tới.
Thời gian bà ngoại thanh tỉnh cũng không nhất định, phần lớn thời gian nàng mơ mơ màng màng, nói chuyện bừa bãi, cũng không rõ ràng lắm…..ai là ai.
Đến lúc Thiệu Kì Á xuống lầu, phát hiện trên sân khấu thay ngừơi biểu diễn, mặc sườn xám ngắn, bao phủ bằng vải dệt, tóc ngắn uốn xoăn ôm sát khuôn mặt, tay cầm hoa sen, hát ca khúc kinh điển của Đặng Lệ Quân, đặc biệt được lão nhân gia hoan nghênh
“. . .Ngọt ngào mật, ngươi cười ngọt ngào mật, giống như hoa nở trong gió xuân. . .”
Là nàng! Đồng tử của Thiệu Kì Á co rụt lại, ngực như là va chạm một chút, tim đập nhất thời kịch liệt như nổi trống.
“. . .Ở nơi nào, đã gặp ngươi ở nơi nào, nụ cười của ngươi quen thuộc như vậy, ta nhất thời nhớ không nổi. . . .”
Tiếng hát của nàng cùng người của nàng rất ngọt ngào giống nhau, bởi vì biểu diễn mà cố ý khoa trương giơ tay nhấc chân, ngược lại càng đáng yêu làm người ta rất thích.
Sau ngày đó, hắn lại đi đến quán cà phê nhiều lần, trừ bỏ do thích quán cùng không khí trong quán, kỳ thật, còn có một cái mục đích ── chờ mong gặp lại nàng.
Không nghĩ tới nhiều lần thất vọng, cũng đã không ôm hy vọng, hôm nay lại ngoài ý muốn như ước nguyện, lại gặp nàng!
Nhưng hắn không có nghĩ tới, sau khi gặp nàng muốn làm cái gì, chỉ là thuần túy nghĩ muốn gặp lại nàng, căn bản không tính, cũng không biết đầu tiên là nên làm cái gì, chỉ cảm thấy nội tâm đánh trống reo hò, cảm giác chân thật khó có thể xem nhẹ. . .
Hai chân giống như có ý thức hướng chỗ bãi cỏ đi đến, hắn lại chỗ ngồi bên cạnh bà ngoại ngồi xuống, con ngươi đen lúc này mới lưu luyến không tha nhìn lên trên sân khấu.
“Trong mộng, trong mộng gặp qua ngươi. . .” Trịnh bà bà theo không kịp nhịp, lại hát thật sự hăng say, bà ngoại nhìn, lại vui vẻ chia sẻ với hắn. “Ta lúc còn trẻ nha, so với tiểu cô nương trên sân khấu kia còn thon thả hơn, mặc sườn xám rất đẹp!”
“Bà ngoại hiện tại cũng rất đẹp.” Khó được lão nhân gia tâm tình tốt lại nhận ra hắn, Thiệu Kí Á dỗ ngọt nói.
Trịnh bà bà nhìn về phía hắn, nhưng cười không nói, lập tức đem lực chú ý quay lại trên sân khấu, hát xong ca khúc thứ nhất, Dụ Bảo Đế hát tiếp ca khúc thứ hai, 《Hoa hồng đáng yêu》 nhẹ nhàng hơn, còn định đưa giỏ hoa hồng xuống dưới sân khấu tặng cho các lão nhân gia mặt mày hớn hở phía dưới.
Dụ Bảo Đế vừa ca hát, vừa tặng hoa hồng, tặng cho Trịnh bà bà xong, ngoài ý muốn nhìn thấy nam tử bên cạnh nàng, động tác tặng hoa không khỏi ngừng lại một chút.
Ở đây tất cả đều là lão ông, lão bà, nhân viên công tác cũng phần lớn là một ít cô chú, sao đột nhiên xuất hiện một nam nhân anh tuấn, hắn mặc chiếc áo màu xanh và quần trắng, bộ dáng tinh thần sảng khoái, làm cho người ta nhìn ánh mắt không khỏi sáng lên!
Không đúng, nam nhân này. . . Hình như nàng thấy qua ở đâu rồi?
Thấy nàng kinh ngạc, Thiệu Kỳ Á nhếch môi mỉm cười, tiếp nhận nụ hoa hồng chớm nở trong tay nàng, lại vuốt cằm hỏi.
Không có thời gian suy nghĩ sâu xa chuyện đã từng gặp mặt, Dụ Bảo Đế nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó, lại tươi cười tiếp tục tặng bông hồng, nhưng mà tâm tư không tự chủ được dừng lại trên người nam nhân xa lạ kia. . .
Buổi biểu diễn đã chấm dứt, hai mươi mấy sinh viên chia làm hai tổ, một tổ thu dọn đồ đạc khí cụ, một tổ cùng các lão nhân đi đến phòng nói chuyện.
Những lão nhân gia này không có người thân làm bạn, đều thực cô đơn, sinh hoạt tại viện dưỡng lão, thói quen đã hình thành không thay đổi, khó tránh khỏi buồn tẻ không thú vị, có các sinh viên đại học hoạt bát mang đến vui vẻ cùng sức sống, lão nhân gia rất hoan nghênh bọn họ, cho dù chống gậy, ngồi lên xe lăn cũng tới tham dự.
“Bà bà, ngươi muốn đi đâu?” Dụ Bảo Đế nhìn thấy có vị lão nhân gia chống gậy, chậm rãi bước tới, muốn tiến lên giúp đỡ.
Trịnh bà bà quay đầu nhìn lại, nguyên lai là cô nương hoa hồng, không khỏi hiền lành mỉm cười. “Ta muốn trở về phòng đi toilet.”
“Ta giúp ngươi đi !” Dụ Bảo Đế vội vàng quay đầu đi lấy túi xách của mình, sau đó quay trở lại cẩn thận dìu ở một bên.
“Muội muội, ngươi tên gọi là gì?” Trịnh bà bà vừa rồi xem biểu diễn thì liền thích tiểu nữ oa trắng trắng mềm mềm này.
“Ta gọi là Dụ Bảo Đế, bà bà ?” Dụ Bảo Đế cố ý bắt chuyện.
“Ta họ Trịnh. . . Trịnh bà bà nghi hoặc nhăn lại lông mày. “Không đúng nha, ngươi rõ ràng là cô gái, tại sao gọi Dụ Bảo Đế? Hẳn là kêu Bảo Muội mới đúng chứ?”
“Là Bảo Đế, đế trong chữ hợp lại.” Dụ Bảo Đế vừa kéo nàng, một bên mỉm cười giải thích.
“A ~~” Trịnh bà bà gật gật đầu, hiểu được lên tiếng trả lời, quá không vài giây, lên tiếng lần nữa: “Bảo Muội nha, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Trịnh bà bà, ta gọi là Dụ Bảo Đế, không phải Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười sửa cho đúng.
“Đúng đúng đúng, Dụ Bảo Đế.” Trịnh bà bà vỗ vỗ đầu không minh mẫn.
“Ngươi ở lầu mấy?” Tiến vào trong thang máy, Dụ Bảo Đế hỏi.
“Ta suy nghĩ. . .” Trịnh bà bà nghiêng đầu, nghĩ đến rất chân thành. “A, là lầu hai.”
Dụ Bảo Đế đưa Trịnh bà bà trở về phòng đi toilet, vốn định không quấy rầy nữa, để cho nàng nghỉ ngơi, nhưng Trịnh bà bà lại lôi kéo Dụ Bảo Đế nói chuyện phiếm, không chịu thả người.
“Bảo Muội, cái sườn xám trên người ngươi thật xinh đẹp, ở đâu làm?” Trịnh bà bà không sửa đổi tên, lôi kéo tay nàng, thưởng thức đánh giá y phục của nàng.
“Xinh đẹp không? Đây là ta tự mình làm.”
Thấy có người thưởng thức tác phẩm của mình, Dụ Bảo Đế vui mừng lộ rõ trên nét mặt, về phần tên bị gọi sai, nàng cũng lười sửa lại cho đúng.
“Ngươi biết làm quần áo sao?” Ánh mắt Trịnh bà bà sáng lên, cả người phấn chấn hẳn lên.
“Đúng nha, ta ở trường học học thiết kế thời trang .” Vẻ mặt bà bà cứ như việc tự làm quần áo là điều không thể tưởng nổi.
“Vậy. . . . Ngươi có thể làm cho ta một cái?” Trịnh bà bà ấp úng thỉnh cầu, bởi vì sườn xám đối với nàng mà nói là hồi ức thời thanh xuân, cho nên rất yêu thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...