Kiều Ninh Như đúng là điên tiết không thôi, ngay cả người ôn hòa như cô ta cũng giận run cả lên, Hạ Diệp này đúng là có bản lĩnh chọc giận người khác.
Kiều Ninh Như ngập ngừng đáp, "Ai cũng nói rằng cô mặt dày và rất đáng ghét, bây giờ tôi tin rồi."
Cô làm vẻ mặt bất đắc dĩ nhúng vai, chỉ cần nói đúng chủ đề một chút cô sẽ tiếp nhận thật đàng hoàng, "Đừng nói lệch chủ đề."
Kiều Ninh Như đứng trước người phụ nữ này như sinh vật bé nhỏ, giống như lời của Lăng Tú Liên, cô quả thực thua cô ta quá nhiều, "Phụ nữ thủ đoạn như cô thật sự đáng sợ."
Phụ nữ thủ đoạn không phải chưa từng gặp nhưng Hạ Diệp này làm cô rất thất vọng và mất tự tin về bản thân mình. Hạ Diệp thông minh, đến nỗi khéo léo dẫn dắt tình tiết chung quanh mình, phán đoán nhạy bén sự việc đến như vậy, làm cô chẳng thể biện lí cho bản thân.
Còn Hạ Diệp, cô chỉ biết thời khắc cô ta nói rằng Lăng Duật là hôn phu của cô ta đã khẳng định được trận sóng gió ngầm trong chuyện tình của cô và anh. Một rắc rối nhỏ nhen nhúm không thể khiến hạnh phúc của cô đổ vỡ được, cô nhất định phải ích kỉ bảo vệ lấy chút hạnh phúc còn lại mà bản thân.
"Tôi chỉ muốn nói với cô một điều, cô có thể là vị hôn thê của anh ấy nhưng suy cho cùng, người mà anh ấy để ý, người mà anh ấy quan tâm chỉ có một mình tôi mà thôi." Dứt lời, cô rời đi.
Kiều Ninh Như ngồi xuống ghế, trong lòng tột cùng là những nỗi đau kim đâm, nhói cả gan đau cả ruột. Cô nắm chặt bàn tay, thầm nhận định được thời thế hiện giờ. Lăng Duật quan tâm Hạ Diệp như vậy, nếu muốn ra tay thì cần phải xử lí một số vấn đề.
Hạ Diệp thoát khỏi không gian kín mít của gian phòng như thoát khỏi nhà tù, thâm tâm cô như đang làm chuyện có lỗi vậy, day dứt không thôi. Nhưng bọn họ thật sự chưa là gì của nhau cả, việc này suy ra cũng không phải là lỗi của cô.
Mệt mỏi đi về phòng, cô mang thêm nét buồn rười rượi trên mặt, ai nhìn cũng thấy được vẻ thất thần, vì nó quá lộ liễu.
Cô ngồi xuống ghế sofa, đưa tách cà phê rồi ném cho anh nét mặt không mảy may trời đất của mình, "Sắc mặt sao lại khó coi như thế?"
Cô gục đầu vào vai anh, tay còn lại vuốt vuốt cà vạt sọc xanh sọc trắng, "Em vừa gặp Kiều Ninh Như, hôn thê của anh."
Anh giang tay vuốt tóc cô, tư thái của cô lúc này vô cùng hưởng thụ, "Cô ấy có làm gì em không?"
Bên cạnh cô bao lâu nay, anh đúng là không hiểu ý cô rồi. Bình thường cô hiền thật, nhưng người đàn ông của mình cô phải thể hiện chủ quyền cho đúng chuẩn mực. Ngược lại với cảm xúc gắt gao thì cô rất yên tâm về anh, câu trả lời về cô gái đều ngắn gọn súc tích, không hề gây ra sự khó chịu mà cô vẫn nghĩ.
"Anh hãy đảo ngược câu hỏi lại, anh nghĩ con gái của Hạ Mẫn Nguyệt có nhu nhược đến mức bị người ta ức hiếp không? Chỉ là, em ức hiếp cô ta như vậy anh không có ý kiến chứ?"
Nghĩ lại bản thân mình cũng quá đáng, cô còn chẳng thể nào hình dung nổi bộ mặt của bản thân lúc ấy. Đúng là vì đàn ông cả thỏ cũng trở thành yêu quái.
Sự dửng dưng trong mắt anh làm cô thôi đoái hoài, tuy không phải là sự khẳng định nhưng cũng làm cô thấy ấm áp, "Anh chẳng có ý kiến gì cả, em cứ làm những gì em thích, anh sẽ dọn dẹp chiến trường cho em."
Lúc này giọng điệu của anh rất cứng nhắc, hoàn toàn không giống như những cử chỉ trước đây từng thể hiện ra.
Cô cười cười chỉ tay vào trái tim anh, "Cô ấy là hôn thê mà cũng không quan tâm sao?"
"Có em thì đủ rồi."
Lúc sau, cô nhìn cố định vào tách cà phê dưới bàn, chất lỏng sền sệt chuyển động vòng tròn theo hình gợn sóng, mang theo cả những ánh mắt mơ hồ của cô, "Em cũng thấy mẹ anh."
Trước nay cô không tin lời mẹ nói, chỉ là điều mà bà ấy nói trước đây bây giờ đã trở thành sự thật. Muốn lấy được chồng thì đầu tiên phải qua được ải của người mẹ, cô đang cảm thấy bản thân bị gò bó, mặc dù bà ấy chưa làm gì cả.
Linh cảm của phụ nữ thường rất chắc chắn, "Em cảm giác được bà ấy không có thiện cảm với em."
Người phụ nữ như mẹ anh sớm đã không thể khuyên ngăn, cứ thích là sẽ làm như chính mình, luôn ràng buộc anh theo khuôn khổ mà bà ấy vẫn dày công gây dựng từng ngày.
"Không sao cả."
Nếu mẹ cô không cho cô qua lại với anh cô sẽ không dám trái ý bà ấy, bởi vì một phiếu chấp nhận của bà ấy bằng cả trăm tỷ người trên cuộc đời này, "Vì sao anh lại nói như vậy? Bà ấy là mẹ anh."
Mắt anh chớp một cái, rồi nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, gương mặt anh trong đôi đồng tử ấy chỉ là một hình ảnh bé xíu, "Anh đã để bà ấy làm những gì mình thích nhưng bây giờ thì không thể làm như vậy được." Vì nếu như vậy sẽ mất đi em.
Cô kéo cà vạt xuống, nắm chặt nó trong tay, "Anh..."
Lần này không còn là kiểu nói chuyện lãnh cảm nữa, mà trông anh có vẻ rất nghiêm túc, ngay cả cô cũng không dám di chuyển, "Em có muốn nghe điều tiếp theo mà anh nói không?"
"Mẹ của em đã biết chuyện giữa chúng ta, một chút nữa sẽ đến đây."
Thái độ ơ thờ của anh đập vào trong tâm cô một cú thật bất ngờ, lần này thực sự cô chưa chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện. Tại sao anh lại không thông cảm và hiểu cho cô như anh đã nói? Chính là cái lí do cô không thể tìm ra, anh...
Gương mặt biến dạng của cô chất hiện dưới hai đôi mắt đỏ ngầu. Anh không những không có cảm giác gì, cứ như đã biết trước cô sẽ phản ứng như thế này hoặc là hơn như thế nữa, "Sao?"
Cô gằn giọng nói nhanh, "Sao anh không thương lượng trước với em?"
"Chính là sợ nhìn vẻ mặt của em bây giờ."
...
Sở Tích sờ bụng, trong mắt ngập ý hạnh phúc, cũng đồng thời xen lẫn một chút bất đắc dĩ và sợ hãi, "Em có thai rồi."
Sợ hãi việc anh không chấp nhận kết tinh của hai người, đứa bé này chứng minh được anh hoàn toàn là của cô, một cảm giác rất tuyệt nên hiển nhiên cô không muốn anh thoái thác.
"Với ai?"
Cô giải thích với thái độ kích độ, cố gắng nâng giọng lên xuống để làm dịu anh, "Anh nói gì vậy? Trong thời gian này em chỉ có anh mà thôi."
"Với tôi, chẳng phải em đã phòng ngừa rất kĩ hay sao? Cho dù có đi chăng nữa thì hãy bỏ nó đi, với cả sau này đừng có đến đây nữa."
Sau mỗi lần đều xuống thuốc phòng ngừa, hoặc trong lúc vận động đều sử dụng, trừ khi...
Vừa nói anh vừa quan sát biểu cảm của cô, quả nhiên là thái độ sợ hãi không thôi, lại ngang nhiên qua mặt bác sĩ tâm lí, "Em dùng thủ đoạn?"
Ngón tay cô run cầm cập, không khỏi chà sát vào nhau, cánh môi thì mấp máy sợ sệt, "Không... không có."
Người làm chuyện xấu luôn thấy bản thân sai phạm, kẻ trước mặt là một trong những loại người như thế. Cũng thuộc ngành tâm lí học nhưng lại có biểu hiện phô trương như vậy, "Vậy thì tại sao lại có?"
Sở Tích không phải không thấu được lòng anh nhưng thân là một người mẹ, việc mang thai rất nhạy cảm, những biểu hiện cơ bản bây giờ chính là không thể giấu được.
Cô không kiềm lòng được nên khóc đến nóng cả khuôn mặt, "Anh không dùng rất nhiều lần!"
Cô hoàn toàn không ngụy biện, chính bản thân anh muốn đẩy cô vào đường cùng cho bằng được!
"Giải quyết nó đi, nếu không tôi và cô đều không thể tiếp tục dây dưa nữa."
Giờ đây người đứng trước mặt không còn Hạ Thiên Minh âm trầm của ngày xưa nữa, anh ta đã thay đổi hoàn toàn rồi! Hay là trước nay cô chưa từng hiểu rõ con người của anh? Đúng vậy, cô đang gặng hỏi lại lương tâm của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...