Sáng sớm, Yunho đúng giờ thức dậy, lại không thấy bảo bối trong lòng đâu.
Vội vàng xuống giường, chạy đến trong phòng tắm nhìn, không có Jaejoong. Lại chạy đến phòng khách, sau đó liếc mắt qua phòng bếp mới phát hiện bảo bối đang làm bữa sáng.
“Hô…” Yunho thở phào nhẹ nhõ, còn tưởng rằng.
Chạy nhanh đến ôm bảo bối, hôn lên tai cậu.
Cảm thấy Jaejoong hơi rụt lại. “Yunnie… Anh làm em giật mình…”
Yunho không nghe Jaejoong nói, không ngừng công kích lỗ tai cậu.
“Uhm…” Thấy Yunho không rời đi, Jaejoong dừng rửa rau, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Lúc này, Yunho dừng lại, xoay người Jaejoong qua, vẻ mặt nghiêm túc. “Về sau đừng rời giường trước anh!”
Jaejoong cười cười, kiễng chân hôn lên mũi Yunho. “Đã biết ~”
“Uh, nhanh chuẩn bị bữa sáng đi, anh đói bụng…” Yunho sờ sờ bụng mình, làm nũng.
Jaejoong gật đầu, tiếp tục làm bữa sáng.
Cảm giác này thật sự đã lâu…
Có thể thân mật với Yunho vào buổi sáng như vậy thật tốt quá.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Jaejoong lên tiếng. “Yunnie ~ Nhanh mở cửa đi.”
Yunho vừa mặc quần áo xong liền chạy ra mở cửa.
“Yunho, ngày hôm qua thế nào???”
Yunho vừa mở cửa, bác gái hàng xóm lập tức tiến đến.
Yunho ngại ngùng cười cười, sờ sờ đầu. “Xem như thành công đi…”
“Thật sự cảm ơn bác đã giúp chăm sóc Seul Hee hôm qua.”
Yunho đứng bên cạnh bác gái hàng xóm, vẫy tay với Seul Hee, Seul Hee liền nhẹ nhàng bước đến bên người Yunho.
Bác gái cười giảo hoạt, đẩy Yunho một chút. “Seul Hee rất ngoan, im lặng, nếu không nhu thuận như vậy, tôi cũng không đồng ý chăm sóc bé một đêm đâu ~”
“Thật sự rất cảm ơn bác!”
“Nói gì vậy ~ Nhanh vào đi! Seul Hee, tạm biệt ~~”
Bác hàng xóm lại vỗ vai Yunho một cái nữa, sau đó về nhà, cái vỗ này khiến cho Yunho thiếu chút nữa té ngã…
Sức lực của bác gái không thể coi thường a…
Sau khi tạm biệt hàng xóm, Seul Hee chạy đến phòng bếp, lập tức ôm chầm lấy Jaejoong. “Papa…”
Trẻ con là vậy, từ nhỏ ở cùng một chỗ với mẹ, cả đêm không nhìn thấy mẹ liền rất nhớ.
“Uhm “ Jaejoong rửa sạch tay rồi ôm lấy Seul Hee.
“Ngày hôm qua ngủ ngon không? Thực xin lỗi, làm con phải ngủ ở nhà hàng xóm…”
Seul Hee bĩu môi, khóc oà lên.
Jaejoong mặc dù có điểm giật mình, vẫn ôm lấy Seul Hee. “Được rồi được rồi ~ Papa xin lỗi ~~”
Jaejoong là người thân cận nhất của Seul Hee, hơn nữa nói đúng ra còn là mẹ, biết con khóc cũng không phải chuyện to gì, chẳng qua chỉ là làm nũng với mình thôi.
Nhưng đối với Yunho thì đây lại là việc vô cùng to tát.
“Seul Hee à… Sao lại khóc… Trời ơi làm sao bây giờ…”
Giống hệt một cô gái chưa quen có con đứng ngồi không yên, chạy đi tìm khăn.
Jaejoong thấy vậy buồn cười. “Yunnie, con ngừng khóc rồi…”
Seul Hee vốn không phải đứa trẻ thích khóc, chỉ làm nũng một lát liền ôm lấy cổ Jaejoong sụt sịt.
“Huh?” Yunho lại chạy đến bên người Jaejoong, nhìn Seul Hee đang mở to hai mắt long lanh, trên mặt còn có nước mắt, nhưng lại ôm chặt lấy Jaejoong, không nhìn đến Yunho một cái.
Yunho lập tức nhận ra địa vị của mình, tuy rằng Seul Hee bình thường thực thích chơi với mình, nhưng thời điểm quan trọng vẫn ỷ lại Jaejoong nhất.
Yunho ủ rũ, cúi đầu thở dài, nhưng lại ngẩng đầu mỉm cười. “Jaejoong, em đi nấu cơm đi, để anh ôm con cho.”
Seul Hee nghe Yunho nói vậy, ngoan ngoãn vươn tay về phía Yunho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...