Anna đứng ở sân bay, đeo kính râm, mỉm cười tạm biệt Yunho. “Yunho, còn phiền anh đi tiễn, thật sự rất xin lỗi.”
Yunho cười cười. “Không sao, bạn bè ra tiễn thì có gì phiền.”
“Tôi lần này về, không biết bao giờ mới quay trở lại.” Anna có điểm đáng tiếc nói.
“Dù sao luôn hoan nghênh cô đến Hàn Quốc.”
“Được! Yunho, có thể ôm tôi không?”
Anna mở hai tay, nhìn Yunho. Yunho không nói gì, cũng ôm lấy Anna.
“Đương nhiên ~”
Anna tham lam ôm Yunho, hưởng thụ cái ôm đầu tiên của hai người, tuy rằng hiện tài sẽ về Mĩ, nhưng đã chuẩn bị rất tốt… Kịch sắp bắt đầu.
Nghĩ vậy, khoé miệng Anna lộ ra nụ cười.
“Được rồi, nên đi làm thủ tục đi.” Yunho buông Anna ra, tuy rằng mình không thực thích cô gái này, nhưng làm bạn bình thường vẫn có thể.
“A!” Anna như nhớ tới cái gì, tìm kíếm trong túi, biểu tình kích động, nội tâm lại mừng thầm.
“Cô tìm gì vậy?”
Anna lấy ra một túi hồ sơ bịt kín, đưa cho Yunho. “Này, cầm lấy đi.”
“Đây là cái gì?” Yunho nhìn túi, muốn mở ra nhưng lại bị Anna ngăn lại.
“Lát nữa hay nhìn.”
“Vì sao?”
Anna đột nhiên tiến đến bên Yunho, kiễng giày cao gót, thấp giọng nói bên tai Yunho. “Đây là quà tặng của tôi cho anh.”
Yunho chỉ tò mò thứ ở bên trong, cũng không để ý đến động tác của Anna. “Quà tặng?”
“Đúng.” Anna ngừng một chút, lại tiếp tục nói. “Hi vọng cậu sẽ thấy rõ quà tặng này.”
Nói xong, Anna lui lại mấy bước. “Yunho! Tôi đi ~” Vẫy tay với Yunho, xoay người.
Yunho nhìn Anna đi làm thủ tục, vội vàng nói. “Hẹn gặp lại!” Sau đó bước đi.
Anna thấy Yunho đi rồi, dừng lại, quay đầu nhìn bóng dáng Yunho, cười lạnh.
“Kim Jaejoong, tôi chờ kết cục của anh.”
Tuy rằng không biết có thành công trăm phần trăm không, nhưng tình cảm hai người nhất định sẽ xuất hiện rạn nứt, Kim Jaejoong, đừng trách tôi độc ác, hãy trách mình ấy! Là người yêu của nam nhân tôi yêu!
Yunho cầm túi, ngồi vào trong xe của mình, bảo lái xe về công ty, sau đó lấy điện thoại gọi Jaejoong.
“Bảo bối, em đang làm gì vậy?”
-- A! Em ở… Đang xem tivi! ~~ --
Rõ ràng nghe bảo bối đang kích động, xem ra là không ở nhà, lại chạy đi đâu sao? “Thật là ở nhà không?”
-- Yunnie! Sao em có thể nói dối với anh!! – Jaejoong nhẹ nhàng buông thịt bò trong tay, động tác lén lút, làm cho người đang mua sắm ở siêu thị cảm thấy kỳ quái.
“Uh, em ăn cái gì chưa?” Yunho cười, bảo bối thật đáng yêu.
-- Đã ăn rồi! Em ăn cháo! --
“Sao em nói lớn tiếng vậy?”
-- A.. Không có mà ~ Rất lớn sao? --
“Thật là… Được rồi, buổi tối ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
-- Đã biết ~ Tạm biệt ~~ --
“Uh.” Buông điện thoại, bên này Jaejoong thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn Yunho lại ở trong xe cười to.
Cười bảo bối của mình sao lại hồn như như vậy, thanh âm bác gái ở cách vách rao bán cá giảm giá đều nghe thấy hết, sao còn dám thản nhiên nói mình ở nhà xem tivi.
Cười cười cầm lấy túi giấy vừa rồi, mở ra xem, nụ cười của Yunho lập tức biến mất, sắc mặt càng xem càng khó coi, cầm lấy túi, gân xanh nổi lên, nhìn ra được hắn giận dữ cỡ nào.
Lái xe thấy sắc mặt boss biến hoá nhanh như vậy, tay không khỏi run rẩy, trên đầu mồ hôi lạnh cũng toát ra.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm boss tức giận vậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...