_ Đối phương đã giả dạng người làm vườn, cho nên người của chúng ta không phát hiện kịp.
_ Bắt được người chưa?
_ Xin lỗi, lúc đó quá hỗn loạn không thể chỉ đánh hắn bị thương, Danny đành phải bắn hắn.
_ Vẫn là không có manh mối?
_ Không có. Hắn thực sự rất sạch sẽ, vân tay không có ghi lại trong hồ sơ, cũng tra không ra được danh tính.
Tiếng nói chuyện trầm thấp, âm lượng không cao nhưng vẫn khiến cô tỉnh lại. Cô mở mắt ra, thấy Lam Tư không biết khi nào đã xuống giường, ngồi ở trên xe lăn. Một người khác đứng bên cửa sổ. Dáng người anh cao ráo, khỏe mạnh, Mạc Liên liền đoán ra anh chính là tổng vệ sĩ của tập đoàn Bart gia- Jake · Brown.
_ Những chuyện như thế này không thể tiếp tục xảy ra.
Lam Tư vẻ mặt lạnh lẽo.
_ Tôi không muốn cô ấy lúc nào cũng sợ có người tự nhiên từ phía sau đẩy cô hoặc bán cô.
_ Tôi biết. Tin tốt là tôi đã cố gắng điều tra bao gồm từng đối tượng cùng cô hợp tác, đồng sự, cùng mấy công ty cùng cô tiếp xúc qua. Kết quả phát hiện Cường Sâm · Beirut tiến sĩ tình trạng tài chính hiện đang có vấn đề rất lớn. Ông cùng vợ nghiên cứu một thí nghiệm nhưng tiến triển không thuận lợi lắm. Tin xấu là vị tiến sĩ này được hãng dược Liên Hợp tài trợ.
Hãng dược Liên Hợp. Lam Tư rùng mình. Anh biết công ty gian thương này, nó là hãng dược lớn nhất nước Mỹ, nắm giữ được gần 10% thị trường. Jake trầm giọng nói.
_ Chỉ một mình Beirut không thể xử lí mọi chuyện sạch sẽ như vậy. Tôi nghĩ việc hãng dược kia giở trò quỷ sau lưng mà rất lớn. Một năm qua, phòng thí nghiệm có vài lần bị xâm nhập, tôi nghĩ bọn họ cho rằng lấy cắp thí nghiệm của cô. Còn nếu không thể, bọn họ sẽ giết chết cô để thí nghiệm không hoàn thành được. Bọn họ có thể hi vọng Beirut có chút thành công. Anh nhìn Jake, ở nháy mắt nghĩ ra một điều.
_ Cô ở đây không an toàn.
_ Đúng! Chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ tiếp tục thử. Nói thực ra, biệt thự Ace thật sự quá lớn, ngoài hàng trăm phòng ra còn có hàng trăm người làm. Nếu hơn nữa người bên ngoài muốn xâm nhập cũng rất dễ, chỉ cần ngay lúc biệt thự Ace tuyển người là vào được. Chỉ cần hai năm toàn bộ nhân viên có thể đều là tay trong của hãng dược kia. Trước khi xử lí được hãng dược, anh nên đưa cô ấy đi xa một chút, tốt nhất là đưa vào tường đồng vách sắt.
Lam Tư sắc mặt trầm xuống. Anh biết một chỗ tuyệt đối an toàn, anh từ nhỏ đến lớn, chưa có kẻ nào có thể trà trộn vào nơi đó. Nơi đó quả thật cứ như là tường đồng vách sắt. Nếu không phải việc nguy cấp, anh cũng không muốn trở về nơi đó nhưng anh lại càng không muốn thấy cô xảy ra chuyện gì. Trái tim yếu ớt của anh không thể chịu thêm được nhiều kích động nữa. Thở sâu, anh rất nhanh đưa ra quyết định.
_ Liên lạc với Chad, thông báo với ông tất cả chuyện xảy ra.
_ Vâng.
_ Nói cho giám đốc hiện giờ của anh, tôi muốn nói chuyện với hắn.
_ Không thành vấn đề.
Sau khi Jake đi ra ngoài, Lam Tư mới phát hiện cô đã tỉnh.
_ Anh muốn đưa em về Bart gia sao?
Cô nhẹ giọng mở miệng, trong mắt có một tia bất an.
_ Không.
Anh đẩy xa lăn trở lại bên giường, cầm tay cô, kiên định nói.
_ Anh muốn cùng em về đó!
_ Anh xác định?
_ Xác định.
_ Nhưng cha anh...
_ Ông không phải là vấn đề.
Cha anh, vĩnh viễn đều là vấn đề. Cô biết, bởi vì quan hệ cha con anh, anh thực không muốn trở về, nhưng anh trả lời lại không có chút chần chờ. Anh bởi vì an toàn của cô nên mới trở về. Nhìn anh, nước mắt đột nhiên lại lần nữa dâng lên.
_ Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em.
Thấy cô trong mắt long lanh ngân ngấn, anh cam đoan.
_ Bao gồm cả chính anh.
Cô nghẹn ngào nhìn anh, không biết nên nói cái gì.
_ Huống chi, lúc anh làm vật lí trị liệu nếu không có em ở bên cạnh dời đi sự chú ý của anh. Anh sợ sẽ nhịn không được mà đánh chết bác sĩ.
Anh nói làm cho cô bật cười, nước mắt cũng theo đó chảy xuống. Qua lâu như vậy, bây giờ anh mới lại là anh. Lần đầu tiên chủ động mở miệng nhắc tới việc anh muốn làm vật lí trị liệu, cô thật sự không dám tin.
_ Anh muốn...làm vật lí trị liệu?
_ Đúng!
Anh gắt gao cầm tay cô, nhìn cô, yết hầu co rút nhanh nói.
_ Nhưng em cũng đừng quá hi vọng. Anh không dám chắc mình có thể đi lại được. Cho dù anh thật sự có thể đi lại, thoạt nhìn cũng sẽ không bình thường. Cả đời còn lại sẽ giống người bị thọt. Mặt của anh, cho dù chỉnh hình có thể mờ vết bỏng nhưng vẫn không thể loại bỏ hết vết sẹo.
_ Em biết.
Cô bình tĩnh ngước mặt nhìn anh.
_ Anh...
Anh càng ngày càng cứng ngắt.
_ Vĩnh viễn cũng không có khả năng trở lại như lúc trước.
_ Em biết.
Cô đưa tay, vỗ về phía mặt trái bị bỏng của anh, rưng rưng nghẹn ngào mỉm cười.
_ Em nói rồi, em không cần một bạch mã hoàng tử chỉ biết ngây ngô cười. Em từ nhỏ chỉ thích cái mũi xấu tính, đang ghét thôi.
Cô đã từng nói. Lam Tư trong lòng nóng lên, không khỏi lại đỏ hốc mắt. Anh cúi người hôn cô, cũng đã biết rõ ràng cả đời này anh cũng không buông tha cho cô.
Ngày rời khỏi nước Anh trời lại đổ mưa phùn bay bay. Thừa dịp Lam Tư cùng Bạch Vân nói chuyện, công tước phu nhân đi tới bên người cô. Tuy biết hai người rời đi là chuyện sớm muộn nhưng bà vẫn không khỏi đau lòng.
_ Đừng dễ dàng buông tha cháu ta.
Mạc Liên dịu dàng cùng cô cam đoan.
_ Cháu biết rồi!
Lão phu nhân hít một hơi thật sâu.
_ Lam Tư... phiền cháu chăm sóc.
Mạc Liên nhẹ nhàng cầm tay lão phu nhân, nhìn bà nói.
_ Chờ khi cháu khỏe hơn một chút sẽ nhờ người đó đưa về đây thăm bà.
Tuy rằng không nói rõ nhưng cả hai người phụ nữa đều biết "người đó" là ai. Lão phu nhân trong mắt lấp lánh nước, bà gật gật đầu, sau đó mới thở sâu, đứng thẳng lưng, hướng mặt về phía cháu nội.
_ Chăm sóc cô ấy cẩn thận.
_ Tôi biết.
Lam Tư nhìn bà phù thủy nghiêm mặt trước mặt, ngoài sự chú ý của mọi người nói.
_ Chờ mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ trở về.
Lão phu nhân trên mặt gắn đầy nếp nhăn hiện lên kinh ngạc. Lần đầu tiên có thể đối diện hòa bình với đứa cháu chung huyết thống. Cũng có mũi câu giống như anh, thậm chí cả hai người đều có tính lộng quyền như nhau.
_ Lúc trở về, tôi còn nhiều chuyện muốn nói với bà.
Lão phu nhân cổ họng nghẹn cứng, kiềm nén nước mắt, gật đầu nói.
_ Cháu muốn biết gì ta cũng đều nói.
Lam Tư hướng về phía bà cuốt cằm, sau đó mới cùng Mạc Liên và những người khác lên xe rời đi bệnh viện, hướng về phía sân bay. Đến lúc này, nước mắt Katy mới chịu rơi xuống. Lane bước lại đưa khăn cho bà. Bà nhìn theo chiếc xe ngày càng xa, dưới sự trợ giúp của Lane cũng lên xe trở về biệt thự lạnh lẽo. Chính lúc này đây, bà mới dám cô hy vọng xa vời, tương lai có một ngày, lại được nhìn thấy một khung cảnh vui tươi tràn đầy tiếng nhạc trong phòng mình.
Vì để phòng chuyện xảy ra, Lam Tư mới cả đội nhân viên cấp cứu đi theo đến thẳng sân bay. Máy bay của anh từ Luân Đôn nước Anh mưa dầm mưa dề bay vùn vụt toàn bộ Bắc Đại Tây Dương cùng bắc Châu Mỹ, đáp xuống Los Angeles tràn đầy nắng. Vừa ra khỏi hải quan, Mạc Liên liền thấy Chad cùng Khấu Thiên Ngang mang theo đại đội vệ sĩ đứng chờ sẵn. Toàn bộ vệ sĩ đều có thân thể cường tráng, hơn nữa toàn bộ đều vest đen, đội kính đen, vừa thấy chỉ biết là vệ sĩ. Trên thực tế, bọn họ căn bản chính là quân đội tư nhân của Bart gia.
Khấu Kính mới tròn ba tuổi đã lâu không gặp ba ba, lập tức vui vẻ vọt đi lên. Khấu Thiên Ngang cười ôm lấy con, hôn trán cậu một cái, Khấu Kính liền cười khanh khách. Bạch Vân cười đi tới, Khấu Thiên Ngang một tay ôm con, một tay vòng qua thắt lưng vợ, cúi đầu hôn vợ một cái.
_ Sao anh lại đến đây? Em còn nghĩ anh ở New York.
Bạch Vân đỏ mặt hỏi.
_ Anh nhớ em!
Anh không chút ngượng ngùng nói, sau đó nhìn về phía Lam Tư đang ngồi ở xe lăn, nhíu mày nói.
_ Hơn nữa anh còn nhận được lệnh triệu kiến của đại công tước kia.
Người đàn ông này cứ thích khiêu khích anh em mình. Bạch Vân vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ ngực một chút, nhẹ giọng nói.
_ Đừng làm loạn. Anh ấy chịu nhiều vất vả rồi.
_ Đó là do hắn tự chuốc lấy.
_ Khấu Thiên Ngang.
Cô ninh mi cảnh cáo.
_ Được rồi! Được rồi! Anh không nói nữa!
Anh cười lại hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, mới ôm con, nắm thắt lưng vợ, cùng nhau xoay người đi đến Mạc Liên mặt vẫn còn tái nhợt đang ngồi xe lăn ở phía trước, mở miệng hỏi.
_ Cô khỏe không?
_ Khỏe!
Mạc Liên nhìn bọn họ, không khỏi mỉm cười, tình cảm vợ chồng này thật ấm áp cứ khiến người khác phải ngưỡng mộ. Khấu Thiên Ngang hướng cô cười, sau đó mới nhìn về phía Lam Tư.
_ Hi, đại công tước Lam Tư...
Anh nói còn chưa nói xong, thắt lưng sườn đã bị Bạch Vân hung hăng thúc một cái. Anh bị đau, lập tức ngoan ngoãn câm miệng. Mạc Liên thiếu chút nữa phì cười, cúi đầu che dấu ý cười. Một bán tay ấm áp nắm tay cô, Mạc Liên ngẩng đầu, thấy Lam Tư lo lắng nhìn cô. Cô nắm lại tay anh, mỉm cười giúp anh yên tâm. Nhưng anh vẫn mở miệng bảo mọi người mau về nhà. Chỉ chốc lát sau, hai người được đưa lên xe, hướng về Bart trang viên. Bởi vì mệt mỏi cùng tác dụng của thuốc, cô lên xe liền ngủ thiếp đi. Cô lại tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Bọn họ không biết ở khi nào sớm đến Bart gia, cô không biết mình tại sao lại nằm trên giường, cũng không biết y tá từ khi nào đã đổi chai nước biển mới nhưng cũng không vì thế mà lo lắng. Anh không ở bên người nhưng cô có thể nghe thấy tiếng anh ngoài phòng ngủ, cô an tâm nhắm lại mắt, nặng nề ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...