Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!
Nắng chiều. Hắt hiu bao trùm lên tất thảy. Mặt trời vừa ló
dạng sau những ngày âm u , mệt mỏi. Bên hè phố, trước quán cà
phê, cây phong đứng im và bắt đầu rụng những chiếc lá đỏ. Một
làn gió nhẹ, khẽ thổi qua làm một vài chiếc lá rơi xuống.
Cánh cửa xe cạch mở. Một đôi dày đen bóng , đôi chân trắng nõn
nổi bật. Người con gái bước ra, dưới cái nắng nhẹ, khuôn mặt
ẩn dưới vành mũ đen. Bước trên thảm lá phong đỏ rực, đỏ như
màu máu tươi. Quán cà phê khá vắng khách. Từ một góc bên cửa
sổ, một cô gái khác với mái tóc đầm , khuôn mặt nhỏ nhắn,
làn da hơi rám nắng. Phong cách ăn mặc với quần bò bụi và áo
phông. Dáng vẻ bất cần. Vừa thấy người con gái bên ngoài bước
vào, cô gái tóc đầm đã vội vàng đúng dậy , im như tượng. Cho
đến khi cô gái đội mũ kia bước đến, không nói, dáng vẻ của
một bậc nữ vương. Chẳng cần phép lịch sự với người đối diện, cô gái đội mũ ngồi xuống. Có gái tóc đầm khẽ cúi đầu rồi
cũng ngồi xuống
- người - cô gái tóc đầm lên tiếng
Song. Người đối diện lại không một lời đáp lại, ánh mắt ẩn dưới
vành mũ lưỡi trai đen khẽ xuyên qua thuỷ tinh trong suốt, nhìn
những chiếc lá rơi xuống, kết thúc của một cuộc đời. Chợt.
Tiếng nói lãnh băng, cao như gió và lạnh như băng tuyết
- Diệp Vy
- xin lỗi người- cô gái tên Diệp Vy vội im lặng
Một ngón tay giơ lên. Ngón trỏ thon dài và chứa đầy sức mạnh. Mọi thứ dường như im bặt. Im đến nỗi chiếc lá phong ngoài kia cũng chẳng dám rơi, mà rơi cũng phải đáp khẽ. Tất cả như hiểu,
như rùng mình trước một sức mạnh. Ngay sau đó, một ly cà phê
được mang tới, khói bốc lên, mùi hương đặc trưng. Màu nâu sóng
sánh hoà với màu men sứ trắng như làn da kia. Đôi môi hồng nhấp từng ngụm rồi đặt xuống chiếc đĩa nhỏ , hoa văn nổi bật.
Những ngón tay vẫn thích thú với thức ấm nóng
- nói đi
- thực ra kế hoạch đang đến giai đoạn được xúc tiến cao nhất. Nếu người không trực tiếp ra mặt thì e rất khó
- đến vậy sao?- cô gái nhẹ lấy chiếc muỗng, quấy tan cà phê trong cốc thành xoáy
- vâng
cô gái đội mũ có vẻ trầm tư, bàn tay quấy cà phê cũng dừng hẳn, để mặc nước tự xô lẫn nhau trong cốc
- ngài Lâm Hàn Thiên có vẻ rất hạnh phúc- Diệp Vy dè chừng
- hạnh phúc- cô gái chợt cười- cà phê đắng bỏ đường thì ngọt nhưng nếu bỏ nhiều quá sẽ chán
- ý người là ?
- Hoàng Ngọc Băng Nhi tốt nhất nên biến mắt một thời gian. Chưa
hiểu được lòng dạ của đàn mở như thế nào nhưng mọi việc cần
xúc tiến kế hoạch. Một thiên thần biến mất và sự bắt đầu
đặt chân của một ác quỷ. Hắn sẽ khó sống đấy. Khi không có
một thứ thuốc mang tên Hoàng Ngọc. Xúc tiến
- vâng
- huấn luyện Trần Minh Quân trở thành một sát thủ. Hắn rất có tiềm năng
- Queen. Làm ơn người cũng không nên ép tôi đến như vậy chứ. Tên
đó có thể cho người khác huấn lùnn mà- Vy nhăn mặt khi nhắc
tới ba chữ Trần Minh Quân
- cũng có thể là tác hộp cho một nói tình
- người . .
- thế đi- người đối diện chợt đổi giọng, như không còn muốn
tiếp tục đùa giỡn . Diệp Vy nhanh chóng đứng dậy cúi đầu như
lệ nhìn Queen bước ra
Bầu trời như u ám hơn. Đổ lên một
người con gái được gọi là Queen. Và một nỗi đau dài bất tận. . . Sắp bắt đầu
- - -
- bảo bối. Còn chưa dậy sao?- hắn nói vào điện thoại
- . . .
- có vẻ em vẫn còn mệt
- . . .
- anh muốn với nay chúng ta ra ngoài ăn, anh đã đặt phòng tại nhà hàng Z . Anh đợi em
Thiên đặt điện thoại xuống bàn, xoay ghế về phía cửa kính, nhìn
thành phố từ trên cao. Hắn chợt cười khi nghĩ tới một điều gì đó. Nụ cười rõ vẻ không trong sáng lắm . Dù trong lòng có
chút bất an nhưng khi nghĩ về hình ảnh ai đó, lập tức tất cả đều bay đi , để lại mùi vị ngọt ngào như sữa tươi. Sáng nay,
dù đêm qua boss đã trải qua một với vận động vô cùng mệt mỏi
và sung sức tới tận sáng nhưng ngay khi tỉnh dậy vừa hay bắt
gặp một cảnh còn nóng hơn cả nóng. Làm hại Thiên ca dù quá
khứ có mãnh liệt đến đâu thì hiện tại cũng không thể kìm
được thú tính. Chỉ thương cô gái ngay thơ vừa bước ra khỏi
phòng tắm đã bị con sói ép vào tội câu dẫn. Chẳng qua cũng
chỉ là một cảnh đối với người đời quá dỗi bình thường, vì
quên mang đồ vào nên lúc bước ra trên người cô chỉ quấn độc mộc một chiếc khăn tắm, da dẻ mịn màng đập vào mắt của tên sắc
lang khiến hắn khó lòng mà giữ thân, trực tiếp lôi lên giường,
bỏ mặc công việc mà ân ái đến tận trưa mới bị tống cổ ra
khỏi nhà . Báo hại mấy nghìn cô em già trẻ trong công ty không
được gặp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...