“Mẹ nuôi, mẹ đắc tội với ai vậy?”
Bà Phan nghe Ngọc Diệp hỏi mà đầu óc cứ ù ù cạc cạc. Đắc tội? Bà quanh năm đều ở trong cô nhi viện, làm gì có ai để đắc với cả tội. Mà nếu có ra ngoài thì cũng không có ai biết bà là ai. Vậy bà lấy ai ra để đắc tội đây? Nhíu mày nhìn Ngọc Diệp, bà nói “Diệp, thứ Trâm Anh cầm là gì đấy?”. Trực giác của bà bảo bà chắc chắn thứ mà con gái bà cầm có liên quan đến bà.
Ngọc Diệp không nói, đi đến trước mặt bà, xòe tay giơ ra cho bà tự xem. Nếu người đó có thể chà trộn vào nơi này để thực hiện ám sát bà Phan thì nơi này không được an toàn. Chắc chắn người đó vẫn còn ở trong bệnh viện này. Mà nếu cô đoán không nhầm, hẳn là hắn đang theo dõi hai người bọn họ từ nãy đến giờ. Nhưng cô không cảm nhận được sự hiện diện của một người nào khác. Nếu vậy, hắn ta đã để thứ đó ở đâu đó trong căn phòng bệnh này.
Bà Phan nhìn vật nhỏ nằm im lìm trong lòng bàn tay của Ngọc Diệp, kinh ngạc cùng khiếp sợ lấy hai tay che miệng để không kêu ra tiếng. Đây…đây là viên đạn mà!!!!
Không có hành động thừa, Ngọc Diệp để viên đạn vào trong túi áo khoác của mình. Cô cần về nghiên cứu xem viên đạn này là của khẩu súng nào, nhìn cấu hình viên đạn, cô thấy rất quen nhưng lại không nhớ nổi nó là của loại nào.
Sau khi Bà Phan hồi phục lại tinh thần, không nói gì nhiều, bà thất thần ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường bệnh. Hơn năm mươi năm sống trên đời này, bà biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bây giờ, tình cảnh của bà là không hề an toàn chút nào. Kẻ thù trong tối, ta ngoài sáng, thật không biết hắn là ai mà đề phòng. Mà bà cũng không muốn chồng của bà phải lo lắng gì thêm. Chuyện của Trâm Anh đã làm cho ông ấy mệt mỏi mấy ngày nay rồi. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt yên tĩnh của Trâm Anh, bà Phan mở miệng nói, giọng bà có phần nặng nề. Bà nói “Diệp, chuyện viên đạn, con đừng để cha nuôi của con biết, có được không?”
“Tại sao? Chuyện này rất là nguy hiểm, con phải bàn bạc với cha nuôi xem nên làm như thế nào mới đúng chứ. Bây giờ, mẹ nuôi không còn là viện trưởng của một cô nhi viện nhỏ bé, mẹ không nên tự quyết định như vậy.” Ngọc Diệp phản đối.
“Mẹ chỉ là không muốn cha nuôi của các con lo lắng thôi” bà Phan nói.
“Lo lắng, mẹ im lặng như vậy, khi cha nuôi biết chuyện thì càng lo lắng hơn ý. Hai người là vợ chồng, có gì phải cùng nhau giải quyết chứ. Đó là nói về cha nuôi. Mẹ cũng không thể giấu được Trâm Anh. Mẹ đừng quên, người giúp mẹ tránh được kiếp nạn kia chính là Trâm Anh. Con bé biết hết mọi chuyện, nếu cha nuôi không biết, chắc chắn con bé sẽ nói với cha nuôi. Còn nếu không nói, chắc chắn con bé sẽ không để yên như vậy đâu, nó sẽ bất chấp nguy hiểm tìm ra mối nguy hại rồi diệt trừ tận gốc. Như vậy, mẹ lại muốn một mình làm tất cả sao?” Ngọc Diệp xúc động nói. Gia đình như thế này, thật khiến cho người ta ghen tị đến chết mà.
“Mẹ chỉ là không muốn hai cha con bọn họ lo lắng gì thôi mà” bà Phan nói.
“Nếu không muốn bọn họ lo lắng, mẹ nên nói hết mọi chuyện cho cha nuôi. Con nghĩ cha nuôi đi gặp viện trưởng sắp về rồi đó” Ngọc Diệp nói. Đúng vậy, vì bạn nào đó của chúng ta không yên yên ổn ổn dưỡng thương nên viện trưởng nào đó rất tức giận khi nhìn thấy bạn ấy như cái xác sắp khô nằm trên giường phẫu thuật. Thế là bạn viện trưởng đó sau khi chữa trị xong cho bạn Trâm Anh của chúng ta liền “triệu tập” papa đại nhân của người ta vào phòng làm việc riêng “tâm sự”. Hai người trong phòng “tâm sự” đến nay đã tròn ba tiếng, chắc cũng gần xong rồi nhỉ.
Vâng, đúng như bạn Ngọc Diệp của chúng ta nghĩ, bạn Minh Quân của chúng ta “triệu tập” papa đại nhân của người ta vào là đểu ngồi “uống trà tâm sự”. Ông Phan nhìn người nào đó đang rất hăng say giảng giải một đống triết lý y học mà ngáp ngắn ngáp dài. Ông thật muốn hỏi, những cái này có liên quan gì đến con gái bảo bối của ông không vậy? Nhưng, nhìn vẻ mặt của viện trưởng trẻ tuổi này, ông liền nuốt tất cả những lời muốn nói xuống. Tốt nhất, nên ngồi im. Xong, khi ông Phan nghĩ rằng hôm nay phải ngồi đến nửa đêm thì bạn trẻ nào đó rất tốt bụng dừng lại, thả cho ông Phan một “con đường sống”. Nghe thấy lời “đuổi khách” của bạn viện trưởng nào đó, ông Phan nở nụ cười như thể trúng mấy cây vàng, chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc. Đùa, ở trong này thêm chút nữa chắc ông phải chạy xuống khoa tai mũi họng mất.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của ông Phan, Minh Quân dở khóc dở cười. Nhưng anh vẫn chưa hết tức. Bệnh nhân vào đây, ai cũng đều muốn anh làm bác sĩ trị liệu cho. Cô gái này, nếu không phải là vợ tương lai của cái tủ lạnh đáng ghét kia, có khi anh cũng chẳng thèm ngó ngàng đến, huống chi là làm bác sĩ trị liệu chính cho cô ta. Nhưng ai ngờ, cô gái này thật là đáng ghét, đã vậy lại đáng ghét hơn cả cái tủ lạnh đó. Trong vòng một tuần, số lần cô ta vào phòng cấp cứu trong tình trạng hấp hối theo như anh tính thì hơn ba lần rồi. Thật là, vết thương đã khó khép lại thì nên ngoan ngoãn ở trong phòng mà dưỡng bệnh đi. Đằng này, chạy lung tung khắp nơi, mà hễ chạy ra khỏi phòng bệnh là lại trở về phòng phẫu thuật. Anh thật sự muốn khóc, thuốc của anh đây toàn là thuốc xịn. Thuốc đắt đó nha. Nếu dùng cho bệnh nhân biết quý trọng cơ thể, anh không tiếc. Nhưng dùng trên người cô gái kia, anh tiếc lắm a…..
Trong khi bạn viện trưởng của chúng ta đang tiếc thuốc của mình trong phòng làm việc thì ngoài hành lang gần phòng bệnh VIP 3 đang diễn ra một…nói thế nào được nhỉ? Ờ…ờm…tâm sự, đúng, chính là tâm sự. Ông Phan nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt, dù có chút chưa quen, nhưng chỉ cần người vợ ông yêu thương còn sống thì cho dù cô ấy mang diện mạo gì đi nữa, ông cũng đều chấp nhận. Ba ngày trước, khi biết được sự thật, ông cũng có phần tức giận cùng tự trách. Ông tức giận người phụ nữ đó lại dám tự quyết định số phận của chính ông. Từ trước đến nay, ông ghét nhất chính là bị áp đặt. Tức thì tức như vậy, nhưng ông tự trách là phần nhiều hơn. Nếu này trước, ông không bỏ rơi vợ mình khi cô ấy trong hoàn cảnh khó khăn nhất thì cô ấy cũng sẽ không làm như vậy. Lúc đó, trong đầu ông chỉ có đứa con gái bảo bối của mình, vợ cũng rất quan trọng nhưng ông lại nghĩ rằng cô ấy được chăm sóc rất cẩn thận, vì vậy ông mới yên tâm mà chuyên tâm tìm kiếm tung tích của đưa con bảo bối. Nhưng ai ngờ, lúc ông quay về thì chuyện đã xảy ra. Bây giờ nhớ lại, thái độ của hai cái người kia rất là bất thường. Chắc chắn vợ ông giả chết là có sự giúp đỡ của hai vợ chồng bọn họ. Nếu không có sự giúp đỡ, ông không tin rằng một người phụ nữ yếu đuối có thể trốn được đám vệ sĩ mà ông đã đào tạo.
Vừa mới đi đến phòng bệnh, ông liền nhìn thấy người vợ của mình đang đứng ở trước của phòng. Bước nhanh đến bên cạnh bà, nhìn khuôn mặt xa lạ đó, ông Phan nở nụ cười yêu thương, cầm tay bà Phan ân cần hỏi “Hiền Nhi, sao lại ra đây? Em không phải lo đâu, Trâm Anh không có vấn đề gì đâu”.
“Phong, em muốn học võ” không để ý lời nói của ông Phan, bà Phan ngước mắt lên nhìn chồng của mình, đôi mắt thể hiện sự quyết tâm của bà. Lúc nghe Ngọc Diệp nói vậy, bà cũng đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, bà cũng đã đưa ra quyết định của mình. Để Trâm Anh trong này cùng với Ngọc Diệp, một mình bà ra ngoài cửa phòng bệnh chờ chồng của bà về. Bà muốn nói chuyện với ông ấy.
“Hả, nếu em không cảm thấy an toàn thì nói với anh, anh sẽ cho em mất tên vệ sĩ tốt nhất. Bây giờ em học võ…e là rất khó” ông Phan sau một gồi sững người, lấy lại bình tĩnh, ông nói.
“Không cần, em không muốn làm gánh nặng của hai cha con” bà Phan nắm ngược lại bàn tay to lớn của ông Phan, kiên định nói.
“Gánh nặng? em đang nói gì vậy? Anh với Trâm Anh chưa bao giờ coi em như một gánh nặng” ông Phan nhíu mày nói. Thật sự ông không biết trong đầu của vợ ông chứa gì nữa. Thật là khó hiểu.
“Nếu không phải gánh nặng, vậy Trâm Anh nằm trong kia là vì sao? Em là một bà mẹ vô dụng nhất, ngay cả con gái của mình cũng không có năng lực để bảo vệ” bà Phan khi nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của con gái bảo bối đang nằm trong kia mà lòng đau quặn lại. Bà bây giờ đã quyết, bà muốn cường đại hơn, bà muốn làm một nơi cho con gái của bà dựa vào.
(seal *khinh bỉ chống cằm nhìn bà Phan*: bà già như bà thì bảo vệ ai. Xương cốt yếu thì nên về mua sữa uống rồi hưởng thụ tuổi già, bày đặt học võ. Không biết lượng sức/ bà Phan *rúc trong lòng ông Phan ấm ức*: chồng, cô ta bắt nạt em/ ông Phan *ánh mắt ra hiệu cho mất tên vệ sĩ đằng sau, mấy tên vệ sĩ đồng loạt rút súng chĩa thẳng vào seal, ông phan lạnh lùng nhìn seal*: quay về chỗ viết truyện hay là biến thành tổ ong?/ seal*hừ mũi khinh bỉ* các người cậy mạnh ức hiếp kẻ yếu thế, bổn tiểu thư mới không chấp mấy người, viết thì viết, bổn tiểu thư viết cho mấy người chết hết luôn. Hừ)
“Đấy chỉ là con bé nó không cẩn thận mà ngã nên mới ảnh hưởng tới vết thương, em đừng bận tâm như vậy, đó không phải là lỗi của em” ông Phan nhìn bà Phan nói.
“Không, Trâm Anh bị như vậy không phải là do con bé không cẩn thận ngã. Nó vì cứu em, chính em đã liên lụy đến nó” bà Phan vội vàng phủ nhận. Đúng, con gái bà bị như vậy là do bà liên lụy. Nếu không phải bà vô tình đắc tội với người nào thì con gái bà sẽ không phải lo lắng cho bà như vậy.
“Em liên lụy con bé? Em đang nói gì vậy?” ông Phan nhíu mày nói. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?
“Vừa nãy, Diệp lấy từ trong tay của Trâm Anh ra một viên đạn. Viên đạn đó chính là của kẻ muốn giết em. Nhưng kế hoạch của hắn lại không thành. Trâm Anh vì cứu em mà bất chấp cả thân thể chưa hồi phục mà nhào về phía em. Vì không muốn tình cảnh này xảy ra, em muốn học võ để mình trở nên cường đại hơn, em muốn làm hậu phương vững chắc cho con gái bảo bối của em. Em nợ nó rất nhiều rồi” bà Phan nhìn thẳng vào mắt ông Phan, kiên định nói.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định đó, ông Phan thở dài nói “Em thật sự quyết định?”
“Em chắc chắn” bà Phan kiên định gật đầu.
“Không hối hận?” ông Phan hỏi lại.
“Không hối hận” bà Phan gật đầu.
“Được, vậy bắt đầu từ ngày mai, anh chính là người huấn luyện của em. Mai chúng ta sẽ bắt đầu” ông Phan thở dài thỏa hiệp. Vợ ông, bà ấy thay đổi nhiều rồi, không còn là một cô gái ngây ngô luôn u mê tin vào chân lý lẽ phải, công bằng nữa rồi. Cuối cùng người phụ nữ của ông cũng hiểu được, trên đời này không tồn tại cái gọi là chân lý lẽ phải hay công bằng. Đồng ý là một chuyện, còn thật sự có dạy võ cho bà Phan không thì là một chuyện khác. Nhưng chuyện đó sau này nói sau.
“Ách…có thể đổi người không, như Ngọc Diệp chẳng hạn” bà Phan nở nụ cười gượng nói. Nếu mà để người đàn ông này dạy bà, sợ rằng cả đời này bà không thể nào trở thành chỗ dựa cho con gái bảo bối của bà mất. Ai chứ, bà là người hiểu rõ người đàn ông này nhất. Nếu để ông ta dạy bà, đảm bảo ông sẽ không thể nào trở thành người thầy nghiêm khắc được.
“Em đang nghi ngờ năng lực của anh?” ông Phan nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ nhìn ông ăn hại đến mức độ đó?
“Không…không phải…em muốn…muốn…ý em là…” bà Phan ấp úng, đảo mắt khắp nơi muốn tìm một lý do nào đó thật là thuyết phục. Nhưng trong đầu bà vẫn không hề có một cái lý do nào đáng tin cả. Chẳng lẽ nói thẳng ra. Vậy không được, như vậy bà không dám nhìn mặt người đàn ông của bà nữa mất. Ngại lắm…(seal *khinh bỉ*: già rồi còn bày đặt ngại với chả ngùng/ bà Phan *giơ chân đá seal ra khỏi bệnh viện*: biến/ seal *uất ức*: chẳng lẽ bổn tiểu thư nói oan cho bà sao?)
“Haizzzzz…được rồi, anh sẽ sắp xếp cho em một người để dạy em” nhìn vẻ mặt rối rắm của bà Phan, ông Phan không đành lòng làm khó nên đành thỏa hiệp. Chịu thôi, đằng nào ông cũng đã bị người phụ nữ này gắt gao ăn sạch sành sanh từ lâu rồi còn đâu.
Cuối cùng, chuyện này cũng đã kết thúc. Đến lúc hai người chuẩn bị trở lại phòng thì thấy cửa thang máy gần đó “tinh” một cái rồi mở ra. Người trong đó có vẻ rất vội vàng. Cửa thang máy vừa mới mở, người đó liền chạy ra ngay, chạy qua ông bà Phan mà không hề biết. Hai ông bà tưởng người đó sẽ chạy đến phòng VIP 3, ai ngờ người đó chạy qua phòng VIP 3, ý muốn chạy về đâu, chắc không cần nói ông cũng đã biết. Ông Phan nhanh tay bắt được khuỷu tay của người đó, giữ người đó lại nói “Khánh, có gì mà vội vàng vậy?”.
Vâng, người đến là Bảo Khánh. Ba tiếng trước, yên tâm vì bây Trâm Anh ở cùng cha mẹ của cô, anh mới quyết định đến công ty một chuyến. Hai ngày nay anh chưa đến công ty ngày nào, chắc công việc cũng chất thành núi rồi. Vừa đến công ty, anh liền lao đầu vào công việc rồi họp. Mà nguyên tắc làm việc của anh rất nghiêm khắc, lúc anh làm việc không muốn bị quất rầy nên điện thoại luôn để chế độ im lặng. Người bên cạnh anh cũng phải làm như vậy. Cuối cùng, lúc đang làm việc, cô em dâu của anh vác một cái bụng to không to mà nhỏ cũng không nhỏ xông vào phòng làm việc của anh. Chưa để anh nói câu gì đã phun ra một đống lời mắng. Cũng may cho cô ta là cô ta đang mang thai cháu của anh, không anh cũng đá cô ta ra khỏi phòng làm việc của anh rồi. Là em dâu chứ không phải là mẹ đâu mà sao rách việc như vậy. Nhưng ý nghĩ đó của anh vị cắt ngang khi anh nghe thấy Trâm Anh gặp nguy hiểm. Không cần biết Quế Chi đang mang những câu triết lý vớ vẩn ở đâu về, anh liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc. Trong đầu anh lúc này chỉ có một câu nói duy nhất, Trâm Anh đang bị thương, cô ấy xảy ra chuyện rồi. Vừa đến bệnh viện, anh không để ý đến xe gì hết, chạy một mạch lên khu phòng VIP. Đang định chạy đến phòng VIP 1 ở cuối dãy thì tay bị giữ lại. Nhìn người giữ tay anh, Bảo Khánh nói “chú Long, Trâm Anh sao rồi, cô ấy có nguy hiểm lắm không?”
“Khánh, đừng nôn nóng, Trâm Anh chỉ là yếu quá nên ngất thôi, chỉ cần bồi bổ cho nó là được, con không cần lo lắng đâu” bà Phan lên tiếng nói. Hai ngày qua ông Phan đã kể cho bà rồi. Người thanh niên này chính là chồng tương lai của con gái bà. Với lại, bà nhìn được, cậu thanh niên này rất quan tâm đến con bé. Gia cảnh, tính tình cái gì bà cũng ưng hết. Nhưng bà vẫn chưa biết ý nghĩ của con gái bà. Nếu nó không thích, bà không ép nó. Bà muốn con gái bà luôn luôn vui vẻ.
“Thật sao cô? Thật Trâm Anh chỉ là yếu quá nên ngất thôi sao?” Bảo Khánh không yên lòng hỏi lại.
“Ừ” bà Phan gật đầu.
Lúc này, cánh cửa phòng VIP 3 mở ra, Ngọc Diệp bước ra, nhìn ba người đang đứng ở ngoài nói “Trâm Anh tỉnh rồi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...