Chuyện của người khác mở đầu như thế nào thì tôi không biết. Nhưng…câu chuyện của tôi mở đầu bằng một câu chuyện tình yêu ngây thơ trong sáng nhưng cũng rất cảm động.
Những ngày hè ở Hà Nội, thật là nóng, nhưng vẫn rất náo nhiệt. Những chú ve kêu vang gọi nhau sau những tháng ngày ngủ đông. Dù oi bức như vậy nhưng trên đường phố lại không vắng chút nào. Trong một khu chung cư GoldSeason, phòng 208 xảy ra một sự việc…không biết nói sao.
Có hai cô bé khoảng chín tuổi. Một người đang ngồi đọc sách, một người thì không ngừng ôm tay người kia năn nỉ. Cô bé đang ngồi đọc sách là Nguyễn Diệu Anh. Sở thích lớn nhất của cô là đọc sách. Cô là người hiểu chuyện, trầm tĩnh vì ba mẹ nuôi cô là người mê ngành khảo cổ học, rất ít dành thời gian cho cô. Phải, cô bé chính là con nuôi của ông bà Nguyễn. Trong một lần đến Ai Cập để tìm hiểu về Kim Tự Tháp, tình cờ ông bà nhặt đươc cô. Lúc đó cô mới có ba tuổi. Lúc tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ. Bác sĩ bảo cô đã chứng kiến một việc gì đó quá sức chịu đựng của cô vì thế cô lựa chọn quên nó, không muốn nhớ một thứ gì. Mà ông bà cũng không có con nên đã nhận cô làm con gái.
Còn cô bé đang ôm tay Diệu Anh làm nũng kia là Đặng Quế Chi. Nhỏ là con cưng của Tổng giám đốc khu trung tâm du lịch nổi tiếng và uy tín nhất, mẹ là hướng dẫn viên du lịch nên nhỏ cũng không gần cha mẹ mấy. Nhỏ với Diệu Anh là bạn từ lúc bốn tuổi, khi cô ấy mới chuyển về khu trung cư này. Dù đôi lúc Diệu Anh hơi vô tâm, chỉ chăm chú vào cuốn sách nhưng nhỏ biết Diệu Anh rất quý nhỏ. Lúc đầu nhỏ goi Diệu Anh là Anh Nhi, Diệu Anh cau mày phản đối. Nhưng nhỏ nhất quyết gọi như vậy nên Diệu Anh cũng thôi, không phản đối nữa mà gọi nhỏ là Chi Nhi. Chi nhi là một cô công chúa điển hình ở giới thượng lưu, tính tình nhõng nhẽo, trẻ con và hay khóc. Nhưng cô bé này không hề kiêu căng, vì cô bé này điển hình là ngươi gặp người thích, vật gặp vật yêu.
“Anh Nhi, đi mà, đi cùng mình đi, dù sao cũng đang nghỉ hè mà” Quế Chi lắc lắc cánh tay Diệu Anh làm nũng.
“Mình không đi, tháng sau ba mẹ nuôi về, mình muốn đợi họ” Diệu Anh trả lời nhưng mắt không dời khỏi cuốn sách trinh thám trước mặt.
“Họ một tháng nữa mới về a, đi cùng mình đi mà, một tháng sau chúng ta về đón ba mẹ nuôi cũng được mà” Quế Chi tiếp tục năn nỉ
“Nhưng chúng ta mới chín tuổi, đi xa mà không có người lớn đi cùng là không được, đợi ba mẹ cậu về chúng ta đi” Quế Chi tiếp tục nói. Nhỏ biết là Anh Nhi bắt đầu do dự rồi, nhỏ mà giở nốt chiêu cuối cùng thù Anh Nhi không thể không đồng ý đi với nhỏ a.
“Nhỡ có việc gì thì sao, mình nhất quyết không đồng ý” Diệu Anh cứng rắn nói.
“Mình biết mà, Anh Nhi không thương mình, Anh Nhi chán ghét mình rồi” Quế Chi mặt xụ xuống, buồn tủi như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. “Chi Nhi thật đáng t
hương mà, ba mẹ không ngó ngàng, Anh Nhi chán Chi Nhi, không thèm đi chơi với Chi Nhi…oaoaoaoa Chi Nhi bỏ nhà đi tìm tình thương đây” Quế Chi ôm mặt quay đi.
Diệu Anh thấy vậy, lắc đầu thở dài “Haizzz…không cần giả vờ nữa, mình đồng ý đi du lịch cùng cậu”
Diệu Anh vừa dứt lời Quế Chi quay ra ôm chặt lấy Diệu Anh, khuôn mặt phúng phính trẻ con không lấy một giọt nước mắt nào “Anh Nhi là tốt nhất”
“Được rồi, vậy chúng ta du lịch ở đâu?” Diệu Anh để cuốn sách trên bàn, quay sang nhìn Quế Chi.
“Chúng ta đi Nha Trang, papa mình có khu resort ở đó, chúng ta đến đó thoải mái vui chơi” Quế Chi nói.
“Khi nào chúng ta đi?” Diệu Anh hỏi
“Hôm nay” Quế Chi cười tươi
“Hôm nay? Vậy nếu hôm nay mình không đi thì cậu định đi một mình à?” Diệu Anh nhíu đôi mày thanh tú lại.
“Không, mình sẽ không đi một mình, Anh Nhi vẫn đi cùng mình đấy thôi, mình đoán chắc là Anh Nhi sẽ đi với mình nên mình không có lo” Quế Chi cười để lộ ra cái răng khểnh, trông rất duyên.
“Vậy đợi mình một chút, mình đi sắp hành lý” Diệu Anh nói rồi, nhảy xuống khỏi ghế sofa chạy về phòng mình sắp hành lý.
Một tiếng sau, hai cô bé, mỗi người một chiếc vali cỡ vừa kéo theo sau. Hai người mặc đồ phong cách giống y như nhau, đều mặc yếm bò đi giày thể thao. Nhưng Quế Chi lại diện bộ váy yếm, còn Diệu Anh thì là quần yếm dài đến mắt cá chân. Nhìn hai cô bé rất là cá tính. Ngồi ở phòng chờ ở sân bay, Diệu Anh lại lôi cuốn sách ra đọc. Cô bé có thể coi là mọt sách vì quanh năm ngày tháng, thú vui duy nhất của bé là đọc sách. Quế Chi ngồi bên cạnh cảm thấy chán, liền lôi laptop ra chơi. Đến khi hai người đã ngồi yên trên chiếc máy bay thì cả hai đều đeo tai nghe ngủ.
Resort Mặt trời
Khu resort này rộng đến hàng trăm mét vuông, với 500 căn phòng với tiêu chuẩn sáu sao. Khu resort này có năm nhà hàng phục vụ ăn uống, sáu cái bể bơi cỡ lớn. Và điều quan trọng nhất là khu resort này ngay giáp biển nên rất thuận lợi cho những người muốn ra tắm biển.
Diệu Anh và Quế Chi đến được khu resort thì cũng đã gần tối. Đáng nhẽ là hai người đến đây từ trưa, nhưng Quế Chi lại muốn đi tham quan Nha Trang nên hai người mới đến muộn như thế này. Vì papa của Quế Chi là người chủ ở đây nên khi hai người mới đặt chân đến Nha Trang thì ông đã cho người đứng đợi ở đó. Vì hai người muốn đi tham quan một chút nên người đó phụ trách xách hành lý cho hai cô bé.
Vừa đặt chân vào đại sảnh của resort, Diệu Anh bị bất ngờ ôm lấy. Người ôm cô là một người đàn ông trung niên. Năm nay ông cũng đã ngoài bốn mươi tuổi. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông, có thể nhận ra lúc trẻ ông đã đánh cắp không ít trái tim của những cô gái. Ông vừa ôm vừa cảm động khóc “Chi Nhi bảo bối, cuối cùng con cũng đến thăm cái resort tồi tàn của papa, lâu rồi không gặp bảo bối của papa, papa nhớ con quá à”
Diệu Anh nhíu mày lại. Cô biết dáng người của cô với Quế Chi gần như giống nhau, mái tóc bây giờ buộc cũng giống nhau. Nhưng khuôn mặt hai người khác nhau mà, làm sao lại có người nhận nhầm được a. Nhìn sang Quế Chi đang nén cười bên cạnh, rồi nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô nhíu mày nói “Chú Đặng, cháu biết bác rất nhớ Chi Nhi nhưng không nên lần nào bác cũng nhận nhầm chứ”
“Hả, Anh Nhi, sorry con, bác nhầm, bác cũng rất nhớ con quá à” ông Đặng không để ý đến cô bé đang khó chịu trong lòng ông, hôn lên mặt cô bé.
“Chú mới gặp bọn con ba hôm trước” Diệu Anh không lưu tình nói
“Ách…dù mới gặp nhưng một giờ không gặp hai con ta cảm thấy như một năm rồi” ông Đặng nói.
“Hahahahahahaha…không thể chịu được a hahaha…” nhìn khuôn mặt của khó chịu nhưng vẫn cố nhịn của Diệu Anh, Quế Chi không nhịn nổi cười to.
“Cười xong chưa?” Diệu Anh khó chịu nhìn Quế Chi xong quay sang người đàn ông đang ôm mình “bảo bối của bác bên kia”
“Oaoaoaoaoa…Chi Nhi bảo bối, Anh Nhi bảo bối chán ghét papa, papa thật là đáng thương mà” ông Đặng ôm Quế Chi khóc dù…khuôn mặt ông không có một giọt nước mắt.
“Thôi mà papa, Anh Nhi không thích người ta bôi nước bọt lên mặt mà, papa đừng buồn” Quế Chi vỗ vai an ủi ông Đăng, ánh mắt của nhỏ chú ý lên Diệu Anh đang cầm khăn lau đi nước mọt trên khuôn mặt đáng yêu của mình.
“Oaoaoaoa…papa muốn thể hiện tình yêu của papa với Anh Nhi mà, tại sao Anh Nhi nỡ lòng nào…oaoaoaoa…”
“Chú Đặng, chú ý hình tượng” khuôn mặt Diệu Anh đã bắt đầu xuất hiện hắc tuyến. Hai cha con bọn họ thật là…cô chịu không nổi nữa rồi.
Nghe Diệu Anh nói vậy, ông Đặng mới chú ý đến bọn họ đang nói chuyện ở đại sảnh. Từ quản sự đến nhân viên, đến cả khách đều nhìn bọn họ. Bây giờ ông mới hiểu vì sao Anh Nhi lại khó chịu như vậy. Ông đứng thẳng dậy, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm, nhã nhặn thường ngày nói “Khụ …bây giờ đã tối, mọi người đi ăn tối thôi” thấy mọi người đã giải tán xong ông quay sang phía Diệu Anh và Quế Chi nói “hành lý của hai con ta đã để trên phòng rồi, các con lên phòng đi, phòng của các con là 499”
“Tại sao lại là 499, Chi Nhi thích số 500 hơn” Quế Chi nói
“Chi Nhi bảo bổi, phòng 500 có người ở rồi, bảo bối thông cảm cho papa nha” ông Đặng nhìn Quế Chi xin lỗi. Ông biết tính con gái của mình, những thứ khác thì rất vô tư nhưng về phòng ở thì nó rất ưa khó tính. Nó mà thích phòng như thế nào thì nó sẽ cố gắng ở đó bằng được. Mọi khi, ông có thể chiều theo bảo bối nhưng lần này rất đặc biệt. Vị khách lần này…không thể động.
“Chi Nhi, chúng ta đến đây để du lịch, không đến đây để chọn phòng” Diệu Anh nói
“Nhưng…” Quế Chi đang định phản bác thì Diệu Anh cướp lời “nếu cậu muốn đến đây giành phòng thì mình về Hà Nội”. Nói rồi Diệu Anh quay người đi
“Ấy, chúng ta đi du lịch” Quế Chi giữ tay Diệu Anh lại. Mãi mới lôi được cô đi, nhỏ không muốn cô về Hà Nội tiếp tục làm con mọt sách. Không tình nguyện quay sang ông Đặng, nhỏ giận dỗi nói “chìa khóa phòng bọn con đâu?”
Ông Đặng nghe thấy vậy biết bảo bối của mình đã bỏ qua rồi nên quay sang sai bảo vệ đi lấy chìa khóa và đưa Diệu Anh và Quế Chi lên phòng.
“À quên, mami đâu papa” Quế Chi định bước đi nhưng nhớ ra một nhân vật không bao giờ thiếu khi nhỏ xuất hiện nhưng hôm nay không thấy.
“Mami của con sao, hình như là làm hướng dẫn viên du lịch cho vị khách ở phòng 500 rồi, chắc tối là về ấy mà” ông Đặng nói.
“Bây giờ tối rồi pa” Quế Chi tốt bụng nhắc nhở
“À chắc tý là về ấy mà, con lên phòng đi, mami con về, ta và mami sẽ lên phòng con” ông Đặng lau mồ hôi. Con gái ông thật là…
Phòng 499
“Mình mà gặp người ở phòng số 500, mình sẽ đánh cho hắn tơi tả. Dám cướp phòng của mình không nói, bây giờ còn chiếm luôn mami của mình” vừa vào đến phòng, Quế Chi nằm vật xuống chiếc giường đơn, miệng chu lên oán hận.
“Có gì mà phải giận, papa cậu là chủ khách sạn, mami cậu là hướng dẫn viên du lịch, nhân vật họ không thể đắc tội thì họ phải lấy lòng thôi” Diệu Anh vừa treo quần áo vào móc vừa nói
“Hừ, dù sao mình vẫn không nuốt trôi cục tức này, đồ nhà mình mà mình phải nhường người ta, thật tức chết mà” Quế Chi oán hận
“Được rồi, thay vì cậu nằm đó oán thán thì dậy tắm rửa rồi cùng mình đi ăn, mình đói lắm rồi đó” Diệu Anh cầm một bộ quần áo vào trong phòng tắm.
Quế Chi thấy Diệu Anh đi vào phòng tắm khuôn mặt xụ xuống. Nhỏ ngồi dậy, đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo rồi vào phòng tắm kế bên phòng Diệu Anh vừa vào. Vì là một trong mười căn phòng hạng sang nên trong phòng đôi thường có hai phòng tắm.
Khi hai người tắm xong, cùng nhau đi ra khỏi phòng. Nhưng thật tình cờ, họ lại gặp vị khách phòng 500. Vị khách này…có vẻ hơi nhỏ, chàng trai này chỉ mới mười ba mười bốn tuổi. Mới có mười mấy tuôi nhưng cậu bé lại sở hữu một khuôn mặt rất là yêu nghiệt. Chắc là con của một vị đại gia nào đó.
“Ê cái tên chết tiệt kia, tại vì ngươi mà bổn tiểu thư bị cướp mất căn phòng đó, bổn tiểu thư ghét ngươi” Quế Chi vừa nhìn thấy người ta đã mở miệng mắng người. Người con trai đó thấy cô bé dễ thương kia đột nhiên mở miệng mắng cậu. Cậu nhìn đông nhìn tây xem còn có ai không, xong cậu chỉ vào mình ý hỏi nhỏ mắng cậu à.
“Đúng, bổn tiểu thư mắng ngươi, đồ đáng ghét” Quế Chi đôi mắt lộ ra sự giận dỗi
“Ế, bổn thiếu gia chưa có gặp qua cô bé nha, anh biết anh rất đẹp trai nhưng…em quá nhỏ, bổn thiếu gia không có hứng thú với em” cậu bé đó khoanh tay, dựa vào tường nói.
“Ha, nhìn lại mình đi, khuôn mặt của anh không đáng để bổn tiểu thư mê đắm a” Quế Chi nhếch môi nở một nụ cười.
“Aiz…anh biết anh rất là tuấn tú, nhóc con không có nhan sắc như em nhìn thấy sẽ lại tự ti nên mới chê anh như vậy…” vừa nói cậu bé vừa từng bước từng bước tới gần Quế Chi, khuôn mặt lộ rõ dáng vẻ lưu manh. Cậu cao ít nhất là môt mét sáu, so với đứa trẻ chín tuổi mới cao đến ngực cậu, cậu phải cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Quế Chi, nâng cằm Quế Chi lên “…nhưng anh đây không chê con gái đâu, nên anh miễn cưỡng làm bạn trai của em vậy”
“bốp” Quế Chi không lưu tình đánh bốp vào cánh tay đang nâng cằm nhỏ, khuôn mặt không có nữa điểm thay đổi“anh miễn cưỡng nhận là bạn trai tôi, phi, tôi nhổ vào, hừ…”
“Không cần xấu hổ với anh đâu bé cưng” cậu bé cúi mặt xuống gần với mặt của Quế Chi. Thấy khuôn mặt càng ngày càng gần, Quế Chi không lưu tình nhấc chân giẫm vào chân của cậu bé. Chân bị giẫm đau, khuôn mặt cậu nhăn lại, ôm chân nhảy. Nhìn biểu hiện của cậu biết là cái giẫm đó Quế Chi dung sức mạnh đến cỡ nào.
“Kiệt làm gì mà lâu vậy?” một người con trai khác từ trong phòng 500 bước ra. Người con trai này tầm mười lăm mười sáu tuổi. Khuôn mặt so với cậu bé kia có vài nét giống nhau. Nhưng khuôn mặt của Kiệt luôn hiện hữu một nụ cười không dổi còn chàng trai kia không hề có nụ cười đó, khuôn mặt hắn lạnh lùng thờ ơ. Hắn cao một mét bảy, dáng người cao ráo, thân hình chuẩn. Bảo Kiệt nhìn thấy anh trai mình ra, cười trêu “có hai cô gái là fan hâm mộ em, em bận tiếp họ nên mới lâu vậy, anh đừng có mặt lạnh như vậy, em sợ đó”
“Chúng tôi không phải là fan, với lại từ vừa nãy là bạn tôi nói chuyện, tôi không có nhìn anh” Diệu Anh từ lúc ra khỏi phòng đến giờ vẫn chăm chú vào cuốn sách, không chú ý đến hai cái người đang cãi nhau kia. Tự dưng bây giờ lại bị lôi vào. Đúng là đi với Chi Nhi thì không cho giây nào yên mà.
Nghe thấy chất giọng lạnh nhạt nhưng cũng rất non nớt của một cô bé, Bảo Khánh mới nhìn đến cô bé đang đọc sách kia. Nhìn cô bé đó, hắn cảm thấy cô bé này có nét gì đó rất là quen. Hình ảnh này hắn từng gặp ở đâu thì phải.
“Đừng có nhìn chăm chú một người như vậy, như thế là rất mất lịch sự đó, Anh Nhi của tôi không phải vật triển lãn mà nhìn cậu ý chằm chằm như vậy” Quế Chi thấy Bảo Khánh nhìn chằm chằm bảo bối của mình, đứng che đi tầm mắt của Bảo Khánh nói.
“Các em là con nhà ai?” Bảo Khánh nhíu mày nhìn Quế Chi và Diệu Anh
“Chúng tôi…” Quế Chi đang định nói ‘chúng tôi là con nhà ai các anh không cần biết’ thì một bóng dáng nhanh như gió chạy ôm lấy Diệu Anh. Ôm đột ngột thì đã đành, người này nói một câu làm cho Diệu Anh có cảm giác muốn giết người
“Chi Nhi bảo bảo, mami nhớ con quá à. Bảo bảo vô tâm này, lâu vậy mà không thăm mami, mami sắp chết vì nhớ con rồi” Người phụ nữ ôm Diệu Anh này khoảng tầm hơn ba mươi lăm tuổi. Nhìn bà là một điển hình của hình mẫu Loli. Ôm chán, bà mới thả Diệu Anh ra, khi nhìn thấy cô, bà phát biểu một câu làm cho Diệu Anh tức đến hộc máu “Ách, cô ôm bảo bảo mà, vì sao bảo bảo lại biến thành con vậy, Anh Nhi”
“Đây là lần thứ chín nghìn chín trăm chín chín con nhắc cô, con không phải Chi Nhi, đừng nhầm lẫn con với cậu ấy, Chi Nhi bảo bảo của cô bên kia. Bây giờ cô có thể thả con ra, nát sách con rồi” Diệu Anh lạnh nhạt nói
“Oaoaoaoaoaoaoa…Chi Nhi bảo bảo, sao lần nào Anh Nhi cũng đều bắt nạt mami vậy, mami thật khổ tâm mà oaoaoaoaoa…” buông Diệu Anh ra, bà Đặng chạy sang ôm lấy đứa con gái rượu, gục mặt vào vai nhỏ oaoa khóc.
“Chuyện thường mà mami, hôm nay papa cũng bị cậu ý cấp cho cái bộ mặt thối không thể nào mà chịu được đó a. Mami thừa biết là cậu ý không muốn ai đó đột ngột ôm mình mà” Quế Chi vừa vỗ vỗ lưng bà Đặng, vừa nhìn về phía cô bé đang nhìn lại mình từ trên xuống dưới. Không nhịn được nhỏ lên tiếng hỏi “Anh Nhi, sao vậy?”
“Mình với cậu hôm nay mặc không giống nhau a, sao họ có thể nhận nhầm được?” khuôn mặt Diệu Anh bây giờ…ngây thơ không thể tả. Quế Anh và bà Đặng thấy vậy ôm bụng cười
“Ahahahahaha…cô cuối cùng cũng làm cho Anh Nhi bảo bối thay đổi nét mặt a…ahahahaha”
“Ahahahahaha…Chi Nhi bái phục pama nha, làm cho bảo bối của con thay đổi nét mặt ngàn năm đó…ahahahaha”
Thấy hai người không có dấu hiệu dừng lại, Diệu Anh đỏ mặt quay đi, khi quay đi không quên liếc hai khuôn mặt đang trì độn của Bảo Khánh và Bảo Kiệt. Mẹ con bà Đặng thấy Diệu Anh quay mặt đi thì vột đuổi theo, khi quay đi, Quế Chi không quên làm mặt quỷ với Bảo Kiệt rồi chạy theo Diệu Anh. Khi ba người đã đi khuất, Bảo Kiệt dựa vào tường nhìn Bảo Khánh trêu “anh hai à, anh say nắng người nào mà thẫn thờ nhìn theo hướng đó vậy”
“Vào tắm rửa đi rồi còn đi ăn” Bảo Khánh lạnh nhạt nói rồi quay người bước vào phòng.
Bốn người không biết, vòng quay định mệnh của họ đã bắt đầu khởi động. Liệu họ có được hạnh phúc????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...