Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi !
Đang mãi lo nghĩ anh cảm thấy tay trái
hơi đau, khi nhận ra thì tay đã bị phi tiêu găm vào, ngay thức khắc
một đám sát thủ tìm tới hắn. Anh nhết môi cười khinh bỉ bọn chúng nghĩ
như vậy sẽ hạ được anh sao vậy thì quá thơ ngây rồi. Anh nhấc thanh kiếm nằm trong tay áo của mình len chỉ là vài đạo quang lóe lên đám người
ngơ ngác ngã xuống mà không biết lý do.Mất máu khiến anh cũng hơi mơ
màng dựa vào góc tường ngồi phờ phạt.
Nàng vì quá ham chơi nên
lạc mất Tiểu Ly tỷ rồi,nàng khóc a, khóc như đứa trẻ rồi đi vào 1 con
ngõ vắng nàng thấy một chàng trai đeo mặt nạ đang ngồi đó máu chảy không ngừng,không nghĩ gì nhiều nàng chạy vội lại. Anh đang nhắm mắt dưỡng
thương thì cảm nhận một ban tay mềm mại chạm vào nơi vết thương ấy.Mở
mắt, con ngươi của anh hơi bất ngờ khi thấy khuôn mặt mà mình ngày
nhớ đêm mong đang kề gần. Anh có thể nhìn thấy rõ làn da trắng hồng mịn
màng của nàng, đôi mắt to tròn vẫn còn ngân ngấn nước đang nhìm chằm
chằm vết thương của anh,đôi lông mi cong dài khiến anh mê mẫn,cái mũi
nhỏ nhắn còn vương ít mồ hôi khiến anh lay động,đôi môi hồng đỏ mọng như dụ hoặc anh. Kim lòng không nỏi anh kẹo đầu nhỏ quay qua nhìn mình
rồi đặt nụ hôn lên môi nàng. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng không hề xâm chiếm nhưng khiến nàng sợ hãi trời ơi nụ hôn đầu... Nhìn nàng ngơ ngác anh
buông nàng ra và khẽ mỉm cười, nàng hồi phục và lấy trong túi vải của
mỉnh liều thuốc cầm máu đưa cho hắn uống,nhìn loại vật kỳ lạ hắn không
khỏi nhíu mày"Đây là thứ gì a?""thuốc cầm máu nha, uống đi rồi ta giúp
ngươi băng bó!" nàng nói rồi đưa chai nước bên người mình cho hắn.Đợi
hắn uống xong nàng dìu hắn tới một ngôi nhà hoang nhưng cũng có đống rơm chắc do các đứa trẻ mục đồng để lại,tay nhỏ bè của nàng băng bó vết
thương của hắn..Hương thơm của nàng khiến hắn nhẹ nhàng chìm vào giấc
ngủ,nàng lẳng lặng nhìn hắn ngủ rồi để và viên thuốc bên tay hắn rồi
lẳng lặng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...