Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi !

Hắn không thèm trả lời chỉ là khẽ kéo cô
gái ấy lại bên người,hắn sợ nàng sẽ nhận cô gái này làm tỷ tỷ mất,nhưng
hắn không biết hành đọng ấy trong mắt mọi gười lại là hành đọng tuyên bố người yêu thương,cô nàng nghẹn ngùng đỏ mặt,Lãnh Mặc Phong thì lại
nhếch môi cười khinh bạc,chỉ có nàng trong mắt lóe lên đau thương,hắn
thật sự có người mình thích rồi tại sao lại còn muốn nàng làm vợ hắn,hắn lừa dối nàng sao,nàng thì ra đáng ghét thế nên hăn mới không cần nàng
sao,không cho nàng đụng vào cô gái ấy...


Nhìn ánh mắt của nàng hắn cứ nghĩ nàng thất vòng vì bị mất tỷ tỷ nên trừng mắt nhìn nàng khiến
nàng đau thương hơn.Nàng ung dung quay qua Lãnh Ca lấy chiếc khăn đưa
cho hắn và nói:"Muội tặng huynh!"

Hắn không khỏi cảm động nhưng
khi nghĩ có lẽ chiếc khăn này nàng dành cho tên kia nên cảm thấy chán
ghét tận cùng, vứt chiếc khăn đi, hắn quay lại nói lạnh lùng:


"Ta không cần thứ bẩn thỉu ấy, muội xem mà về sớm!"

Nói xong hắn rời đi mà không thèm nhìn thấy nàng một lần,cô gái ấy cũng hớn hở theo sau.

Thứ bẩn thỉu...thứ bẩn thỉu...tiếng nói ấy vang lên bên tai nàng liên hồi
khiến hốc mắt không khỏi đỏ lên, Lãnh Mặc Phong cảm thấy tim đau
lắm,nàng là vì người con trai ấy khóc, hắn cảm nhận nàng thật sự yêu tên con trai ấy mất rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận