Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi !

Khi nàng về tới phủ trời đã rất tối,nàng
lo lắng liệu hắn đã ăn tối chưa?Liệu hắn có lo cho nàng không? Tự diễu
cợt mình nàng tại sao lại ngốc thế hắn chỉ là ca ca nàng không phải phu
quân nàng thì tại sao phải lo cho nàng chứ?...Giật mình,từ khi nào nàng
lại có những suy nghĩ điên rồ này chớ...

Đi vào đại sảnh, nhờ ánh

nến nàng vẫn có thể thấy có một vị nam nhân ngôi đó vì ngược chiều ánh
sáng nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn nhưng không khí xung quanh
tản mát một sự lãnh lẽo mơ hồ cho thấy hắn thật sự rất tức giận.

Nàng lo sợ nhìn hắn,như bao lần phạm lỗi nàng nhảy vô lòng hắn dui đầu vào vòm ngực rắn chắc ấy nói :

"Ca ca muội sai rồi,thật sự sai rồi huynh bớt giận được không"


Hắn nhìn thấy nàng như thế chỉ cười trộm trong lòng còn ngoài mặt thì lạnh hơn băng nói

"Vậy sao,muội sai gì nào,muội có chân có tay ta nào dám quản
muội,muội đi đâu cần để ý ta và mẫu thân đâu mà!"_Nói xong hắn đẩy nàng
ra,trong nháy mắt ấy hắn thế nhưng lại không nhìn thấy cơ thể nàng cương cứng,hắn thật sự ghét bỏ nàng rồi sao,tại sao lại như thế,ngực quá đau
nhói,nàng trơ mắt nhìn cánh tay hắn lạnh lùng đẩy nàng ra xa,nàng phải
làm sao,làm thế nào đây....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận