Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi !
Quả thật phút giây ấy nàng thật sự muốn khóc,giữa một thế giới xa lạ nàng lại tìm được người đến cùng thời đại với nàng.
Sợ hắn rời đi,nàng níu lấy cánh tay của hắn dẫu biết như thế thật khó coi
nhưng nàng muốn biết sự kỳ vọng này liệu có thể tồn tại không.
"Huynh đừng đi, huynh cũng như muội cũng là người thế giới hiện đại cách đây 1500 năm
phải không?"_Nàng ngước đôi mắt ửng đỏ hỏi hắn.
Nhìn nàng đỏ mắt
sắp khóc hắn thấy sợ,lúc đầu hắn nhìn thấy nàng đàn khúc nhạc quen thuộc này hắn thật sự khá bất ngờ nhưng sau đó lại không tự chủ hát cùng
nàng,phải chăng khi ở thế giới này nàng quá cô đơn đi nên hắn càng muốn
bảo vệ cô gái hắn mới gặp đã yêu.
"Đúng,huynh ở hiện đại tên Trần
Lãnh ở đây tên Lãnh Mặc Phong,muội đừng khóc ta sẽ ở bên muội luôn bảo
vệ muội sẽ không để muội gặp nguy hiểm,hãy tin ta." hắn vươn tay lau vài giọt nước mắt đang lăn nhẹ trên má nàng,da nàng thật mịn khiến hắn
xúc động.
Bên kia Âu Hàn Cơ nghe thấy hết thì ra đó là lai lịch
của nàng.thảo nào hắn không tìm được lai lịch của nàng.Hắn đang ghen
nhưng hắn biết giờ phút này nàng cần một người cùng thế giới an ủi
nàng,hắn can tâm...hắn tình nguyện...đứng sau nàng,bảo vệ nàng...hãy
khóc đi người huynh yêu ơi, một lần thôi nhé,sau đó hãy để huynh như
thiên sứ đem cho muội hạnh phúc bất tận...nhìn nàng đau tim hắn càng đau nhiều hơn vì thế hắn tình nguyện chờ đợi một nhày nàng tin hắn sẽ đem
hạnh phúc tới cho nàng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...