Thấy trong mắt Nhiếp Tử Vũ lóe lên đau đớn, Nhiếp Tử Phong lại có cảm giác sợ rằng cô sẽ hiểu lầm, theo trực giác liền muốn thu tay về, sau khi hắn ý thức được suy nghĩ của mình thì lập tức cảm thấy buồn cười.
Tại sao hắn lại sợ cô hiểu lầm chứ? Giữa bọn họ là không thể nào!
Hắn tự nhắc nhở bản thân, đồng thời ôm chặt cái eo thon của Quan Duyệt lại, sau đó không nhìn Nhiếp Tử Vũ nữa.
Bên eo bất ngờ được ôm chặt, Quan Duyệt nhìn về phía gương mặt tuấn lãnh đầy căng thẳng của Nhiếp Tử Phong, khi biết hắn đang cố ý làm cho Nhiếp Tử Vũ thấy thì trong đáy mắt xẹt ngang qua sự ghen tỵ. Ánh mắt lạnh rét, cô ta quay đầu nhìn về bọn người Nhiếp Tử Vũ.
- Tử Vũ, Lãnh tiên sinh, nếu như không ngại thì cùng ăn cơm với chúng tôi đi.
Cô ta giả vờ thân thiết nói, trong lòng đang suy tính điều gì đó.
- Tôi không có mặc quần áo chính thức.
Nhiếp Tử Vũ cũng không nhìn vào cô ta mà lạnh lùng trả lời.
Cha mẹ Quan Duyệt liếc nhìn Nhiếp Tử Vũ, nghi hoặc hỏi:
- Duyệt Nhi, con biết họ sao?
Nhiếp mẫu trả lời bọn họ:
- Xin cho tôi giới thiệu một chút, đây là Tử Vũ, em gái Tử Phong. Vũ Vũ, con đừng lo, nhà hàng này là của Quan thị, mẹ nghĩ họ sẽ vì con mà phá lệ một lần đấy.
Nói xong, bà nhìn về phía cha mẹ Quan Duyệt.
Nghe vậy, cha mẹ Quan Duyệt có vẻ bừng tỉnh. Người khác có thể không chú ý nhưng Nhiếp Tử Vũ thì lại thấy rõ ràng lúc bọn họ gật đầu thì khóe miệng lại cong lên một nụ cười khinh bỉ.
Ánh mắt mọi người tập trung vào Nhiếp Tử Vũ làm cô thấy rất khó chịu, đang lúc cô muốn từ chối thì Nhiếp phụ vẫn luôn im lặng lên tiếng.
- Vừa đúng lúc đến đây thì mọi người cùng dùng cơm chung đi, Vũ Vũ, có được không con?
Thấy Nhiếp phụ hỏi ý kiến của mình, Nhiếp Tử Vũ cũng không muốn làm ông mất vui, vì vậy gật đầu, nói:
- Dạ!
Bầu không khí lúc dùng cơm so với lúc trước cũng không khác gì mấy. Cha mẹ Quan Duyệt coi Nhiếp Tử Vũ như người vô hình, chỉ nói chuyện với Nhiếp mẫu những chuyện có liên quan đến Quan Duyệt, nhưng làm cô đau lòng vẫn chính là tên Nhiếp Tử Phong từ đầu tới cuối đều không thèm đếm xỉa tới cô. Nhưng mặc dù bữa cơm này rất oan ức nhưng Nhiếp Tử Vũ cũng không nói một câu nào, chỉ muốn ăn thật nhanh rồi rời khỏi.
Sau khi trò chuyện trao đổi một hồi thì Nhiếp mẫu liền thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Bà cười dịu dàng nhìn Quan Duyệt, nói:
- Duyệt nhi, ta thấy con và Tử Phong cũng lui tới một tháng nay rồi, cũng nên quyết định đi chứ?
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ đang muốn uống canh thì khiếp sợ dừng động tác lại, tay buông lỏng, thìa canh rơi xuống, nước trong bát canh văng tung tóe khắp người.
Nhiếp Tử Phong vốn âm thầm quan sát cô thì lúc này cũng giật bắn người, cầm lấy khăn ăn đang muốn đứng lên lau cho cô thì lại thấy Lãnh Duy Biệt đã đi trước một bước.
- Vũ Vũ, có sao không?
Lãnh Duy Biệt khẩn trương hỏi, vừa cẩn thận lau nước canh trên mặt cô.
- Em ... em không sao.
Nhiếp Tử Vũ mới vừa ý thức được hành động thất lễ của mình thì liền hốt hoảng lắc đầu, quay về mọi người nói xin lỗi:
- Con xin lỗi, làm phiền mọi người trò chuyện.
Lúc nói, trong lòng khó chịu như bị kim đâm, viền mắt từ từ ửng đỏ.
- Không có sao, chỉ cần con không bị phỏng là tốt rồi.
Nhiếp mẫu dùng nụ cười an ủi cô. Đợi đến lúc mọi chuyện bình thường trở lại thì lúc này mới hỏi lại một lần nữa, nhưng mà lúc này lại hỏi Nhiếp Tử Phong:
- Tử Phong, con dự định khi nào cầu hôn Duyệt Nhi vậy hả?
Nói xong, lại nghe được tiếng "lách cách" vang lên, mọi người theo tiếng động kia nhìn lại thì lại thấy Nhiếp Tử Vũ đánh rơi chén cơm.
Cơm trong chén rơi ra trên bàn, dính vào cả người cô, Nhiếp Tử Vũ thảm hại áy náy nhìn mọi người, viền mắt ửng đỏ. Cũng không biết bởi vì hành vi của mình hay là do câu nói kia của Nhiếp mẫu.
- Thật xin lỗi, con thất sự xin lỗi.
Giọng nói cô dần dần có chút nghẹn ngào. Bất ngờ, Nhiếp Tử Vũ vụt dậy bỏ chạy ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...