Buổi sang hôm nay, Nhiếp Tử Vũ đang ở trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, Đột nhiên Nhiếp Tử Phong xông vào trong phòng, sau đó không nói một lời nào, anh lập tức ăn cô sạch sành sanh, hơn nữa lại còn ăn đến mấy lần. Sau một phen mây mưa, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hển ghé vào trên lồng ngực của Nhiếp Tử Phong, nghe tiếng trái tim của anh đang đập dồn dập mạnh mẽ như trống làng, lên tiếng hỏi thăm.
"Tại sao hôm nay anh lại trở về nhà sơm như vậy?" Bình thường sớm nhất cũng phải đến năm giờ anh mới trở về, nhưng mà hôm nay vừa mới qua ba giờ một chút anh đã trở về nhà rồi, chuyện này thật sự làm cho cô thấy khó hiểu.
"Bởi vì mọi công việc đã xong xuôi rồi, cho nên anh phải trở về nhà thôi." Mấy ngày nay anh bận rộn công việc, cho nên mỗi ngày anh chỉ có thể ép khô cô có một nửa tinh lực. Từ hôm nay trở đi, anh có thể ép khô cô toàn bộ tinh lực rồi! Nghĩ đến đây, từ bụng dưới của Nhiếp Tử Phong, một luồng dục vọng lập tức bốc lên, anh xoay người một cái, lập tức đặt Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân mình."Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không ra khỏi cửa nữa."
"Ừm... A... Vậy còn công việc của anh... thì phải làm sao bây giờ...”
"Anh mới thành lập một công ty điện tử, từ hôm nay trở đi có thể làm việc ở tại nhà được rồi." Tuy rằng anh đã mất đi tất cả, nhưng anh vẫn còn bộ óc của mình. Thời gian vừa qua, anh chơi cổ phiếu cũng buôn bán được lời không ít tiền, thiết nghĩ muốn trở lại thời huy hoàng như ngày trước cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Thật vậy chăng?... Anh chậm một chút..."
Nhiếp Tử Vũ liên tục vừa thở vừa nói với anh.
"Ừ, anh sẽ không để cho người phụ nữ của anh phải chịu một chút khổ sở nào." Nhiếp Tử Phong nói xong, tốc độ cũng không hề có chậm lại mà ngược lại, anh gia tăng thêm tốc độ. Một lời tuyên bố vừa được đưa ra lập tức bị anh quên luôn, không buồn hỏi đến nửa câu tiếp tục giày vò Nhiếp Tử Vũ. Trước mặt anh hiện giờ chỉ có tình dục, còn lại mọi suy nghĩ khác đều đã đi gặp quỷ.
Một lần lại một lần, Nhiếp Tử Phong vẫn như cũ không chịu ngừng lại.
"Lại làm nữa sao? Không nên như vậy nữa, em mệt mỏi quá rồi!" Nhiếp Tử Vũ liên tục cầu khẩn. Người đàn ông này tinh lực tràn đầy thật dọa người, rõ ràng vừa mới làm xong, nghỉ ngơi không đến năm phút đồng hồ vậy mà... Cô rất muốn đẩy anh ra mà chạy trốn, nhưng mà hiện tại, toàn thân cô không còn một chút sức lực nào nữa, đừng nói là đẩy anh ra, mà ngay cả việc đụng nhẹ vào anh một cái thôi cũng rất khó khăn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cầm lấy chân của cô gác lên trên vai của anh, sau đó anh động thân một cái, hung hăng xâm chiếm thân thể của cô.
"Ừm... Anh nhẹ một chút... Ừm..." Khi anh dùng sức mạnh mẽ luật động Nhiếp Tử Vũ liền thở gấp liên tục, không khỏi cong người lên nghênh đón động tác của anh.
Một lần nữa, hạ thân của anh va chạm với thân thể của cô còn mạnh mẽ hơn cả lần thứ nhất. Anh tiến lên phía trước dây dưa với cái lưỡi thơm tho của cô, hai tay của anh cũng không nhàn rỗi, xoa nắn vào nụ hoa của cô, làm cho cô bật lên từng tiếng từng tiếng rên rỉ như trêu chọc lòng người.
"Không được... Không được... Anh buông em ra đi!" Cô thật sự không thể chịu đựng được sự tấn công của anh thêm nữa, thiếu chút nữa Nhiếp Tử Phong đã hỏng mất. Sau một hồi chuyển động kịch liệt, khi anh phóng thích hạt giống nóng rực ở trong cơ thể của cô, Nhiếp Tử Vũ tựa như một vũng nước bị hòa tan nằm vật ra ở trên giường, thở hồng hộc.
"Chúng ta lại sinh một đứa nhỏ nữa được không?" Làm xong chuyện đó, Nhiếp Tử Phong vẫn còn chưa chịu buông tha cho Nhiếp Tử Vũ. Hai tay anh chống ở hai bên thân thể của cô, anh chăm chú nhìn cô hỏi."Anh nghĩ muốn có một đứa con gái."
Nghe anh nói vậy, Nhiếp Tử Vũ sững sờ, mãi một lúc lâu sau cô mới thốt ra một câu: "Anh nói thật sao?" Nét mặt của cô ngẩn ngơ, làm cho người ta không thể nhìn ra tâm tư thật sự của cô lúc này.
Thấy bộ dáng ngu ngơ của cô, Nhiếp Tử Phong liền nhếch đôi lông mày lên, sự lo lắng ở trong lòng anh lâu nay, thoáng cái liền nổi lên trong đầu: "Hả, ý em thế nào? Chẳng lẽ em vẫn không thể..." Chỉ có điều câu nói này của anh còn chưa nói xong, Nhiếp Tử Vũ liền mở miệng cắt đứt lời của anh.
"Không phải, em hoàn toàn không có ý ấy." Cô vội vàng bác bỏ suy nghĩ trong lòng của anh! Về vấn đề tình cảm này, suốt thời gian qua những sự quan tâm săn sóc của anh đối với cô, cô đều nhìn thấy rất rõ. Cho dù hiện tại cô chưa thể nhớ rõ hết những gì trong quá khứ, nhưng cô biết là cô đã từng yêu anh... Nhưng giờ đây cô đã tìm lại được tình yêu của mình, hơn nữa cô còn yêu anh hơn ngày trước... Một người đàn ông tình nghĩa sâu nặng như thế, tài năng như thế, thậm chí, vì cô anh sẵn sàng buông tha hết thảy... làm sao mà cô không yêu thương anh được chứ?
Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi, vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, ánh mắt trong veo nhìn anh hàm chứa tình cảm sâu đậm:"Em đồng ý sinh con cho anh, chỉ là... Chỉ là có thể lần sau được không anh? Em mệt mỏi quá, rốt cuộc em không sao nhúc nhích nổi nữa rồi..." Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng cô phải ngủ suốt ba ngày ba đêm mất.
Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ nói cô đồng ý sẽ sinh con, Nhiếp Tử Phong liền nhảy nhót tung tăng như chim sẻ. Anh cũng đã nghĩ hiện giờ sẽ buông tha cho cô. Nhưng... Tầm mắt anh chợt nhìn xuống dưới.
Không nghe thấy câu trả lời của anh, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới chú ý tới ánh mắt của anh đang nhìn sang nơi khác. Cô theo hướng ánh mắt của anh nhìn sang nơi đó, khi vừa nhìn thấy biểu tượng nam tính của anh lại biến đổi, thì gương mặt của cô liền hiện rõ sắc hồng. Cô không khỏi nhớ tới ngày ấy ở trong phòng tắm, anh đã phải nhẫn nhịn đến mức đầu túa đầy mồ hôi, cô không nhẫn tâm nhìn anh như vậy mà lại làm ra vẻ không để ý đến anh. Vì vậy cô thuận miệng nói ra một câu.
"Để em lấy tay giúp anh nhé..." Nói xong, cô cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không, bàn tay nhỏ bé của cô liền tìm xuống phía dưới, sau đó cầm lấy của anh, bắt đầu trúc trắc chuyển động.
"A!" Bởi vì hành động to gan lớn mật kia của cô, thoáng cái, máu trong cơ thể của Nhiếp Tử Phong lập tức như bốc lên đỉnh đầu. Trong phút chốc, tất cả lý trí của anh đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Trong lúc cô giúp anh, thân thể của cô không buông lỏng mà ngược lại càng ngày càng thấy căng cứng hơn. Hàng lông mày của Nhiếp Tử Phong nhanh chóng nhíu lại thật chặt, cắn răng đầy vẻ khổ sở. Nếu cô còn tiếp tục như vậy nữa, anh phỏng chừng chính bản thân mình rất nhanh sẽ tới đích rồi.
Bàn tay Nhiếp Tử Phong liền nắm lấy tay nhỏ bé của cô, anh nói ra một câu, giọng nói chợt khàn đi, thô nhám: "Một lần cuối cùng thôi, được không em?" Cũng không đợi cho Nhiếp Tử Vũ kịp phản ứng, anh liền cứng rắn vặn bung hai chân của cô ra, tiến vào trong cô...
******************
Ngủ đại khái được khoảng hai ba giờ, Nhiếp Tử Vũ liền tỉnh lại. Hóa ra, cô đang gối đầu ở trên cánh tay của Nhiếp Tử Phong. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đầy thâm tình, dùng ánh mắt miêu tả tỉ mỉ gương mặt góc cạnh của anh.
Không thể nghi ngờ, vẻ mặt của anh lúc đã trưởng thành lại càng ưa nhìn hơn! Ngũ quan khôi ngô tuấn tú, nhìn theo góc cạnh nào cũng cực kỳ đẹp mắt. Năm tháng trôi qua dường như cũng không để lại dấu vết nào trên gương mặt của anh, giống như những người khác. Điều này thể hiện rất rõ khi nhìn anh trên những tấm ảnh ngày trước với bây giờ gần như không hề có sự chênh lệch. Cô tưởng tượng anh là một người đàn ông thuộc loại vừa có tiền, vừa có địa vị lại vừa ôn nhu như vậy, nhất định sẽ phải có rất nhiều phụ nữ mến mộ... Cũng khó trách vì sao ngày trước cô lại quyết một lòng yêu anh đến vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...