Mặc dù Nhiếp Tử Vũ đã chuẩn bị tinh thần để chờ đợi, nhưng cô thật không ngờ mình vậy mà đã phải ngồi chờ đợi Nhiếp Tử Phong suốt một giờ đồng hồ như thế. Nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, đã hơn một giờ chiều rồi, lúc cô đi ra ngoài cũng không nói cho Tống Linh biết, nếu như bị anh ta biết cô đi ra ngoài như vậy, liệu có thể Tống Linh cho là cô không tin lời của anh ta hay không?
Nhưng cô đã đồng ý với Tử Ngôn, nếu như cô không hỏi cho rõ thì chính là người không giữ chữ tín Nhưng nếu như cô còn chờ đợi thêm, một thời gian nữa Tống Linh sẽ phát hiện cô không có ở nhà mất!
Làm sao bây giờ? Cô vẫn phải tiếp tục chờ đợi hay sao? Nhiếp Tử Vũ bắt đầu cảm thấy có sự do dự bất an. Ở trong lòng cô thầm suy nghĩ một chút, sau đó cô cắn răng một cái quyết định vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi. Dù sao cô cũng đã đợi Nhiếp Tử Phong lâu như vậy rồi, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), bây giờ có chờ anh thêm một lát nữa cũng không có gì khác biệt.
Vậy là Nhiếp Tử Vũ lại đợi Nhiếp Tử Phong một hồi nữa.
Rảnh rỗi đến buồn chán, Nhiếp Tử Vũ cầm lấy tờ tạp chí để trên bàn tùy tiện lật vài trang xem qua một chút. Cô phát hiện tên những tờ tạp chí đó đều thuộc về ngành thương mại mà cô không hiểu, vì vậy sau khi lật giở vài tờ cô liền không có hứng thú tiếp tục xem nữa, nên lại thả những tờ tạp chí đó trở lại trên bàn. Cô buồn chán bắt đầu quan sát xung quanh căn phòng làm việc chiếm cứ hết cả một tầng lầu này. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô- Ánh nắng mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ lớn sát đất chiếu rọi vào trong phòng, ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng tạo nên những vệt nắng tròn lốm đốm. Cả một phòng làm việc to như vậy, nhưng sự trang trí trong phòng lại hết sức đơn giản, tất cả đồ vật làm việc đều có một màu đen giống nhau, nhìn có vẻ hơi bị nặng nề và đè nén.
Nhiếp Tử Vũ đứng dậy đi tới giá sách trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn. Đầu ngón tay lần lượt lướt qua gáy những quyển sách xếp trên đó. Cô phát hiện ra tất cả những cuốn sách trên đó đều giống nhau, đều có liên quan đến ngành tài chính, thương nghiệp. Cuối cùng, cô buồn chán đi dạo đến trước bàn làm việc, thừa dịp ánh mắt cô lướt qua từ trên màn hình vi tính chuyển qua tập tài liệu được xếp trên bàn tựa như một trái núi nhỏ, bất ngờ cô sửng sốt...
"Phần tài liệu này..." Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh rơi vào dòng chữ “Quan trọng” ở phía trên trang đầu của tập tài liệu kia, không khỏi hồi tưởng lại những lời mà sáng nay Tống Linh đã nói với cô: Bên ngoài tập tài liệu kia hình như là tờ bìa hồ sơ màu đen trên đó viết hai chữ “Quan trọng”.
Hồi tưởng lại tới đây, trong nháy mắt mạch suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ bị cắt ngang."Cái này có phải là... hay không?” Trái tim cô chợt đập mạnh lên thình thịch. Nhiếp Tử Vũ nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào tập tài liệu kia, suy nghĩ. Cô xem qua để xác nhận một chút chắc là không có vấn đề gì chứ?
Ngẫm nghĩ một lát, cô không khỏi hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy cặp hồ sơ để ở trên bàn kia dứt khoát lật ra xem. Dòng chữ nhỏ phía dưới cô không nhìn kỹ, tầm mắt của cô lúc này lướt từ bên dưới dời lên trên, nhìn thấy mấy chữ sau: “"Xí nghiệp Tống thị xxx”, trái tim của cô giống như bị giáng cho một quyền nặng nề.
Một lát sau, từ trong miệng cô mới gian nan thốt ra ngoài miệng một câu nói: "Hóa ra... Hóa ra thực sự anh ấy đã phái Tử Ngôn đến lấy..."
Giữa lúc cô đang còn trong trạng thái hoang mang khi nhìn thấy cặp hồ sơ kia, đột nhiên cửa văn phòng làm việc chợt bị đẩy ra. Cô quay đầu lại, đôi đồng tử của cô chợt co lại rồi lại mở to ra khi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, một giây sau tựa như vì kinh sợ, tập tài liệu đang kẹp trong tay cô liền rơi xuống đất, vang lên “soạt” một tiếng.
***************************
Sau khi Nhiếp Tử Phong cùng khách hàng đi dùng cơm trưa ra về, khi vừa về tới phòng làm việc, anh không ngờ rằng lại được nhìn thấy người mà anh vẫn nhớ tâm tâm niệm niệm kia. Tưởng rằng do chính mình đã tưởng niệm cô quá lâu mà sinh ra ảo giác, anh cứ đứng sững sờ ở tại chỗ một lúc lâu. Mãi đến khi anh nhìn thấy cô đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, khom lưng xuống nhặt lên một phần cặp hồ sơ rơi trên mặt đất lên, lúc này mới anh phản ứng được, hóa ra không phải là anh đang nằm mơ!
"Vũ Vũ, tại sao em lại ở chỗ này vậy?" Nhiếp Tử Phong kích động tiến đến nghênh đón, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại lùi về phía sau như muốn trốn tránh anh, dùng ánh mắt lạnh lùng trả lời câu hỏi của anh.
Hôm nay Nhiếp Tử Phong vẫn mặc quần áo tây trang Armani màu đen như trước. Bộ quần áo tây trang được cắt may vừa vặn ôm gọn lấy thân hình hoàn mỹ cao to của anh. Trong lúc anh cử động, những cái nhấc tay nghiêng đầu đều tản ra phong thái vô cùng ưu nhã. Dưới mái tóc đen như mực là một đôi con ngươi sáng rực đang mỉm cười, ngũ quan vô cùng tuấn tú khôi ngô. Thế nhưng ý cười trên mặt của anh lại làm cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy anh giả tạo đến cực điểm!
Sau khi anh ở đó làm ra cái loại chuyện xấu xa kia, vậy mà còn có thể đối diện với cô mà cười vui vẻ được như vậy hay sao!
Đáy mắt trong veo của Nhiếp Tử Vũ thoáng hiện lên một chút chán ghét, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Phong, lạnh nhạt nói: "Không cho phép anh tới gần tôi."
Nghe vậy, nụ cười tươi của Nhiếp Tử Phong nhất thời cứng ngắc lại ở khóe môi, anh dừng bước chân lại:"Vũ Vũ, em..." Nhiếp Tử Phong tưởng rằng Nhiếp Tử Vũ đã được Nhiếp Tử Ngôn chuẩn bị tư tưởng đầy đủ rồi thì cô mới tới đây, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh chợt nhận ra mình đã nghĩ sai rồi.
Nhìn đáy mắt của anh hiện lên chút mất mác, kia một phần văn kiện, lạnh lùng hỏi anh: "Tập tài liệu này này có phải là của anh không?"
Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong nhìn theo hướng tay cô, một giây sau mới đáp lại: "Nếu như tập tài liệu này em lấy ở trên bàn của anh, vậy thì đó chính là của anh." Chỉ có điều anh không rõ vì sao cô ngàn dặm xa xôi đến đây, lại chỉ để vì chất vấn anh vì một tập tài liệu?
"À..." Nghe được câu trả lời của anh, trái tim của Nhiếp Tử Vũ liền trở nên băng giá tới cực điểm. Cô cất lên một tiếng cười thật lạnh lẽo, sau đó đột nhiên thu lại khóe miệng đang cười của mình, dùng ánh mắt đầy vẻ coi thường mà nhìn anh: "Tôi nghĩ rằng anh là một con người có đủ những thói xấu xa, nhưng mà tôi không ngờ rằng anh lại còn là một kẻ tiểu nhân hèn hạ nữa!" Anh sai bảo một đứa trẻ mới chỉ có hơn năm tuổi đi ăn trộm tài liệu của địch thủ, thật tình cô chỉ muốn phỉ nhổ anh!
Đây không phải là lần đầu tiên cô không phân biệt tốt xấu mà nói xấu anh như vậy!
Thoáng cái sắc mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên thâm trầm, bởi vì sự uất hận đang tràn ngập trong lòng, nơi đáy mắt của anh dần dần bị nhiễm một tầng gió bão."Ý của em muốn nói ở đây là gì?!" Anh không hiểu! Vì sao sau khi bị mất trí nhớ cô lại giống như bị chuyển biến thành một người khác hẳn như vậy? Cho dù cô không chịu chấp nhận anh, nhưng phản ứng của cô cũng không tránh khỏi quá mức như vậy chứ? Mỗi khi anh nhìn thấy cô, trong nét mặt của cô đều mang theo hận ý không sao kiềm chế nổi, thật giống như anh là kẻ thù của cô vậy."Có phải có ai đó đã nói lung tung những chuyện gì đó với em hay không?" Nhiếp Tử Phong hỏi dò.
"Không có một người nào nói lung tung điều gì với tôi cả, mà chính bản thân anh đã nói với tôi như vậy, anh thật xấu xa, dơ bẩn, vô sỉ!" Từng chữ từng câu của Nhiếp Tử Vũ nói ra nghe thật tàn nhẫn lãnh khốc, thậm chí cô còn không chút do dự nghi hoặc gì, cứ thế nói ra bằng hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...