Cho là anh đang hỏi về thân phận của chính anh, Tống Hi chỉ nhàn nhạt hồi đáp: "Anh là cha đẻ của Tử Ngôn mà."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong lại hỏi: "Em cũng chưa từng một lần nào nhìn thấy anh hay sao?" Khi hỏi cô, ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của cô, không chịu bỏ qua bất cứ một thay đổi dù nhỏ nhất ở trong đáy mắt cô.
"Chưa từng gặp một lần nào hết. " Tống Hi lắc đầu, nhìn anh cô cảm thấy dường như cũng có chút gì đó quen thuộc, nhưng trong đầu của cô, tịnh không có một người nào giống như anh thế này. Bỗng dưng, cô hồi tưởng lại anh trong đêm hôm đó, khi nhìn thấy cô anh đã kích động đến mức nào. Lại còn đến hôm nay, một lần nữa, anh tiếp tục nêu lên một câu nghi vấn như thế. Không chút nghĩ ngợi, cô liền bật thốt lên một câu hỏi: "Anh có quen biết với tôi sao?"
Câu nói đó vừa thốt lên, chỉ thấy biểu lộ của Nhiếp Tử Phong trở nên cứng ngắc lại luôn.
Tưởng chính mình đã nói sai điều gì đó, Tống Hi vuốt vuốt lên đầu của mình nói vẻ có lỗi: "Năm năm trước đây tôi đã gặp phải một tai nạn xe cộ, cho nên hiện giờ tôi không còn nhớ rõ được tất cả những chuyện gì đã từng xảy ra trước kia nữa. Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của anh, cho nên tôi mới hỏi lại anh rằng anh có quen biết tôi hay không?" Cô mở to đôi mắt trong veo thanh khiết, hàng lông mi theo những cái chớp mắt của cô cũng chấp chới theo không ngừng, thể hiện rõ sự mờ mịt không hiểu biết gì hết.
Tai nạn xe cộ...
Vậy thì đúng rồi, cho nên cô mới có thể có trạng thái... không, thật sự cô đã bị mất ký ức!
Sự thật này giống như một trái phá nổ tung, như một cú nện vô hình mà mạnh mẽ nặng nề giáng vào đầu của Nhiếp Tử Phong, đã phá hủy hàng ngàn hàng vạn những suy nghĩ lúc trước của anh thành mây khói. Trong đầu anh vang lên những âm thanh ong ong, mãi đến nửa ngày sau anh vẫn không sao phục hồi lại được tinh thần của mình. Anh nhìn Tống Hi đầy vẻ kinh ngạc, không thốt lên nổi một câu.
"Nhiếp tiên sinh, Nhiếp tiên sinh?" Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong cứ nhìn mình chằm chằm, không hề chớp mắt, Tống Hi đoán là anh vừa bị xuất thần rồi, vì vậy cô liền gọi anh mấy lần, cuối cùng rốt cục tiếng gọi của cô đã kéo lại suy nghĩ của anh trở về thực tại.
"Có chuyện gì vậy?" Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt quấn quýt nhìn cô đang lâm vào trạng thái trầm tư. Chuyện cô bị mất trí nhớ đã gây cho anh một cú đả kích không nhỏ. Đây là điều không thể nghi ngờ được, nhưng điều quan trọng nhất là, nguyên nhân vì sao năm năm trước đã khiến cô rời đi thì lại càng không thể nào biết được nữa rồi.
"Anh... có quen biết với tôi sao?" Tống Hi hỏi.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô một cách bí hiểm. Anh cũng không trả lời, mà nhanh chóng lấy ra chiếc ví từ trong túi áo trên của mình, mở ra, sau đó đặt chiếc ví ở trước mặt của cô.
"Hả?" Tuy rằng Tống Hi không rõ nguyên nhân tại sao anh lại làm như vậy, nhưng ánh mắt của cô vẫn cứ theo tầm mắt của anh rơi xuống vật trước mặt mình. Khi cô nhìn thấy một tấm hình kia đang được đặt trong chiếc ví da bày ở trước mặt mình, thì thoáng một cái, tiếp theo đó, cái miệng của cô liền há rộng ra, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin được.
Theo tầm mắt đầy khiếp sợ của cô trông sang, chỉ bất chợt nhìn thấy người phụ nữ trong tấm ảnh kia có khuôn mặt bề ngoài giống cô như đúc. Tuy rằng người phụ nữ trên tấm ảnh kia mái tóc được uốn thành những làn sóng lớn nhì rất quyến rũ, còn Tống Hi cô lại có mái tóc để thẳng, nhưng vấn đề này không hề bị ảnh hưởng gì.
"Cái này..." Chuyện này là thế nào vậy! Tại sao người phụ nữ này lại giống hệt với tôi như vậy...Không, không thể nói là giống như được, phải nói là không hề có chút khác biệt nào, tựa như được đúc từ trong một cái khuôn ra vậy. Khi Tống Hi ngẩng đầu lên, đang định hỏi thăm Nhiếp Tử Phong thì lại nhìn thấy anh chợt hé cặp môi mỏng.
"Cô ấy là người yêu của anh, cũng là mẹ đẻ của Tử Ngôn." Cô bị mất trí nhớ cũng không có vấn đề gì, anh sẽ làm cho cô nhớ lại được anh, đương nhiên cho dù cô không có nhớ lại anh thì cũng không sao cả, chỉ cần cô chịu quay trở về với anh là tốt rồi. Bởi vì như vậy, cả nhà ba người bọn họ lại có thể được ở cùng một chỗ. Nhiếp Tử Phong vui sướng trong ảo tưởng của mình, hoàn toàn không hề chú ý tới Tống Hi, bởi vì sau câu nói kia của anh sắc mặt của Tống Hi liền đại biến.
"Anh...ý anh muốn nói là... Tôi...." Tống Hi thất kinh, ánh mắt lại chuyển sang nhìn người phụ nữ trên tấm ảnh đang cười đến ngọt ngào kia một lần nữa, trái tim lập tức níu chặt, nếu như cô chính là người phụ nữ mà anh ấy đã nói kia, nếu đúng như vậy chẳng phải là cô...
"Đúng vậy, em chính là vợ của anh, Vũ Vũ." Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm, dịu dàng nhìn cô, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô.
Nhưng mà chỉ một giây sau toàn thân Tống Hi liền run lên một cái, tựa như vừa bị đụng chạm vào một thứ gì đó bị bẩn vậy, hung hăng hất bàn tay của anh ra, lập tức, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Phong liền cứng lại ở trên khóe môi.
"Không, tôi không phải là vợ của anh!" Tống Hi mạnh hít một hơi, liều mạng lắc đầu cự tuyệt, không chịu tin vào lời mà anh đã nói: "Tôi không biết rằng rốt cuộc anh đã tìm thấy từ trên người của tôi có điểm gì đó giống người phụ nữ kia, nhưng tôi khẳng định rằng, tôi không phải là vợ của anh. Tôi cũng đã có con rồi, cũng đã có chồng của mình, cho nên, tôi tuyệt đối không thể nào lại là vợ của anh được... Thật xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước." Đưa tay đẩy chiếc ví tiền của anh đang để ở trước mặt mình ra, Tống Hi cầm lấy chiếc túi của mình lập tức đứng dậy. Trong lúc Nhiếp Tử Phong còn chưa kịp phản ứng với tình huống vừa xảy ra, cô liền vội vã chạy về hướng cửa ra vào, chạy ra ngoài. Bước chân của cô thực vội vã, tựa như cô sợ Nhiếp Tử Phong sẽ đuổi theo mình vậy.
Phản ứng của cô quả thực đã diễn ra ngoài dự liệu của Nhiếp Tử Phong. Mãi một hồi lâu sau, khi anh ánh mắt của anh liếc nhìn sang cửa sổ ở bên cạnh nhìn ra bên ngoài, khi thấy cô đang đứng ở ven đường phất tay gọi taixi, lúc này mới hồn vía của anh mới như trở lại, anh vội vàng cầm lấy ví tiền để lại một tờ tiền mặt xuống dưới hóa đơn rồi đuổi theo.
Tống Hi đã gọi được xe, chỉ là đúng vào lúc cô muốn lên xe thì trong tích tắc, có một cánh tay với sức lực mạnh mẽ đã tóm được cổ tay của cô, ngăn cản cô rời đi.
"Cô ấy không lên xe." Nhiếp Tử Phong bình tĩnh ghé khuôn mặt tuấn tú, rút một tờ tiền từ trong ví tiền ra ném lại cho người lái xe, ngay sau đó liền kéo Tống Hi còn đang thất kinh kia đi về hướng xe của mình đang đỗ.
"Thả tôi ra!" Sắc mặt của Tống Hi sớm đã trắng bệch, cho dù ánh mặt trời đang nóng bỏng cũng không thể làm cho gương mặt trắng bệch kia trở nên ấm áp nổi. Cô liều mạng giãy dụa lấy, nhưng cũng không làm thế nào mà giãy thoát khỏi sự kiềm chế của anh được, cuối cùng cô vẫn bị anh hung hăng túm lên xe.
"Rốt cuộc anh muốn tôi ngồi lên xe để làm gì! Tôi đã nói tất cả với anh rồi, tôi đã nói tôi không phải là người phụ nữ mà anh đã yêu thương kia, vì sao anh vẫn còn muốn dây dưa, không chịu buông tha cho tôi vậy chứ?!" Nhiếp Tử Phong vừa mới ngồi vào ở trên ghế lái, Tống Hi liền không nhịn được nữa, cô nghẹn ngào hướng về phía anh mà gầm hét lên.
Nhiếp Tử Phong không buồn nhìn lại cô, chỉ dứt khoát khởi động xe, sau đó cho xe quay đầu, chạy đi.
"Này, anh định đưa tôi chạy đi đâu thế?! Hãy mau chóng thả tôi xuống xe ngay!" Tống Hi kích động hướng về anh hô lớn: "Tôi đã nói là anh thả tôi xuống xe, anh có nghe thấy hay không, hả?!"
Trả lời cô là cú dẫm lên chân ga mạnh đến cực điểm...
※
Thiên Mẫu.
"Xuống xe!" Nhiếp Tử Phong cho xe dừng lại vững vàng ở bên ngoài chiếc sân nhỏ, xuống xe,nhìn sang Tống Hi ngồi đối diện ở trên ghế lái phụ, dứt khoát lạnh nhạt nóimột câu. Vừa mới lúc trước cô đã thét lên không ngừng, nhưng khi tốc độ của xe càng lúc càng nhanh hơn, sau đó cô sợ hãi đến mức không thể thốt ra nổi một câu. Vì thế cho nên, về sau cô chỉ còn cách là nhắm nghiền hai mắt, bậm chặt môi lại.
Tống Hi mở hai mắt ra, liếc nhìn vẻ mặt của anh đang biểu lộ sự lãnh khốc, từ miệng trong miệng của cô thoát ra hai chữ chất chứ vẻ oán hận: "Không xuống!" Dựa vào cái gì mà người đàn ông này muốn làm cái gì thì cô phải làm cái đó chứ!
Nhiếp Tử Phong không giận, nhưng gượng mặt vẫn lạnh lùng, nặng nề hỏi lại một lần nữa: "Một lần cuối cùng, em có đi xuống xe hay không?"
Nghe thấy ngữ điêu nói của anh càng phát ra đầy sự lạnh lùng, trong nội tâm Tống Hi đột nhiên bốc lên ngọn lửa giận, bao nhiêu tính tình tốt đẹp hòa nhã của cô lúc này đã bị cô vứt đi hết thảy. Cô cất cao giọng lên, trả lời anh cũng rất kiên quyết: "Tôi cũng vậy, tôi nói một lần cuối cùng, tôi không xuống xe là không xuống xe... A!" Một câu nói của cô còn chưa kịp nói xong, cô đã bị Nhiếp Tử Phong chặn ngang người ôm đi ra ngoài, hai chân treo ngược lên trên bầu trời.
"Anh thả tôi ra, anh là tên khốn kiếp!" Tống Hi hướng về anh quát lớn, rống hét lên nhưng vẫn không hề có tác dụng. Cô đành phải vung nắm tay hung hăng đẫm vào trên bộ ngực của anh. Tống Hi tự nhận là mình đã rất dùng hết sức rồi, nhưng mà Nhiếp Tử Phong ngay cả chuyện nhíu lông mày một cái thôi, anh cũng không hề nhíu mày lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...